TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hội nghị được tổ chức tại nhà khách Thiên Nga mọi người ai cũng nghiêm túc hẳn. Huống hồ chủ đề của hội nghị lần này rất đáng quan tâm, không phải là bản tổng kết thường lệ mà là dự toán sang năm. Chuyện này có liên quan mật thiết đến quyền và lợi ích của các xã và thị trấn sau này cũng như các lãnh đạo xã, thị trấn. Cái gọi là dự toán chính là bên trên cấp kinh phí cho bên dưới. Theo thông tin được tiết lộ thì Liễu bí thư năm nay có thể sẽ cắt giảm mạnh kinh phí.

Các xã mới di chuyển còn chưa ổn định thì Liễu Nha Nội đã đưa tay đòi các quan ở xã móc tiền ra. Đúng là vô đạo.

Bởi vậy các cán bộ tham gia hội nghị thần sắc nghiêm túc, mặc dù uy vong của Liễu Tuấn hôm nay như mặt trời ban trưa, đảm nhiệm chức bí thư không ai có thể so được, nhưng mà liên quan đến lợi ích thì trong lòng mọi người ai cũng có suy nghĩ, chỉ cần có người nói ra thì sẽ gây lên giông bão lớn.

Trái lại các vị lãnh đạo cấp huyện trở lên ngồi trên bục chủ tịch, sắc mặt lại rất thư thái. Đã làm đến cái chức này thì có thể khống chế được mọi vui buồn, thậm chí nhìn kĩ khóe miệng của vài vị còn thấy khẽ mỉm cười. Trong đầu họ nghĩ suy nghĩ lập dị của Liễu Tuấn là không bình thường, đợi xem trò cười trong cuộc hội họp do phó huyện trưởng thường vụ Thạch Trọng chủ trì.

Văn phòng kinh phí dự toán phát cho mỗi người một văn bản. Trình tự này cũng khác với trước đây. Trước đây hội nghị mà có văn kiện mỗi người sẽ được nhận từ trước nhưng lần này họ không biết lần này làm thế là có ý định gì.

"Các đồng chí hôm nay chúng ta chỉ thảo luận có một vấn đề, đó là dự toán cấp phí cho các kế hoạch năm sau. Trong văn bản vừa phát cho mọi người có phương án cấp phí cho các cơ quan cấp huyện ủy, chính quyền huyện và công ty quản lý nông sản và quy chế kiểm tra. Đây là tài liệu tham khảo để mọi người làm dự toán cho đơn vị mình. Mọi người mang về nghiên cứu, để rút ngắn thời gian hội nghị, tôi không nói thêm nữa. Sau đây xin mời đồng chí huyện trưởng kiêm bí thư Liễu Tuấn lên báo cáo.”

Thạch Trọng vừa dứt lời tiếng vỗ tay rào rào vang lên.

Liễu Tuấn đưa tay ra hiệu cho mọi người trật tự, ai nấy đều chăm chú nhìn người thanh niên này.

"Các đồng chí, chủ đề của hội nghị hôm nay đồng chí Thạch Trọng đã nói rõ rồi, tôi nghĩ mọi người đều hiểu rõ tại sao lại phải mở hội nghị về vấn đề này.” Liễu Tuấn nói mà không cần có bản thảo viết trước.

Đây cũng là tính cách của Liễu Tuấn, hắn không bao giờ máy móc theo bản thảo. "Đầu tiên tôi muốn nói về việc di dời của các xã. Tại sao phải di dời các xã thì trong các văn bản có liên quan của tỉnh, thành phố và huyện đã nói rõ và mọi người đều đã xem qua, mục tiêu chủ yếu đó là muốn hợp nhất quyền giữa trong bộ máy cơ cấu. Đơn giản hóa thủ tục hành chính để có thể phục vụ tốt hơn nữa cho công cuộc phát triển kinh tế. Đơn giản hóa hành chính không chỉ là đơn giản hóa cơ cấu, cắt giảm nhân viên mà mục tiêu chính là cắt giảm kinh phí. Thu nhập bình quân của nông dân toàn huyện năm nay tôi tạm thời chưa thống kê đầy đủ nhưng mà con số của năm ngoái chắc chắn mọi người đều đã nắm rõ.

Bình quân mỗi hộ phải đóng gần 700 nhân dân tệ thuế vậy thì năm ngoái họ thu nhập được bao nhiêu? Không đến hai ngàn nhân dân tệ, như vậy 1/3 số tiền thu nhập của nông dân huyện ta đã giành cho nộp thuế, nói cách khác là nằm trong tay các vị lãnh đạo ngồi đây. Số tiền này tôi dùng làm gì? Mọi người có phải là đều đã có kế hoạch rồi không? Có phải tất cả các khoản tiền chi ra đều đáng chi? Tôi không cần mọi người trả lời câu hỏi này, tôi chỉ muốn mọi người suy nghĩ xem liệu mình có dùng tiền đó để phục vụ cho nhân dân thật sự chưa?” Tất cả mọi người đều im lặng lắng nghe, thậm chí đến cả tiếng lật giở xem tài liệu, uống nước cũng không có.

"Việc di dời đã phá vỡ cơ cấu cũ và bắt đầu xây dựng lên một cơ cấu mới.Nếu như vẫn cứ làm theo kiểu bình cũ rượu mới vậy thì có tác dụng gì?Chính quyền huyện ủy cho đến Liễu Tuấn tôi việc gì phải mất công làm những việc đó?

Năm mới công việc nên bắt đầu từ đâu? Tôi nghĩ trước hết nên bắt đầu từ tự luật.”Nói đến đây Liễu Tuấn đưa trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn khắp lượt hội nghị vốn đang chăm chú lắng nghe. Hắn nói tiếp:

“ Tự luật nên bắt đầu từ đâu? Thứ nhất là từ hôm nay tôi cho mọi người 10 ngày để viết phương án dự toán cho đơn vị mình.

Trước ngày 15 tháng 12, phương án dự toán phải được nộp lên ban tài chính huyện ủy. Đó là vấn đề về thời gian. Nếu như đơn vị nào không nộp đúng hạn thì phải giải thích rõ lý do với chính tôi.” Mọi người đều kinh hãi, bây giờ ở Ninh Bắc này vẫn chưa có ai dám giải thích lý do với Liễu bí thư ,chẳng ai dỗi hơi tự mua dây buộc mình.

"Mặt khác là yêu cầu kĩ thuật của phương án. Đó là phải phù hợp với mục tiêu của phương án đề ra năm ngoái. Đây là là vật tham chiếu, ban đầu có bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu kế hoạch cần chi.

Trước tiên tôi muốn quản lý kinh phí cấp theo đầu người, không được gây ra tình trạng người ít mà chi nhiều, sau đó những dự án không quan trọng thì phải cắt giảm. Năm ngoái xã Đại Đường thu khoản tiếp đón lãnh đạo là 12 nghìn, cuối cùng số tiền đó lại đổ lên đầu dân trong thôn.

Xin hỏi khoản phục vụ cho tiếp đón này đi đâu cả rồi? Ai đã tiêu? Tiền đó là tiền của ai? Xã Đại Đường mức thu nhập chưa đến mức trung bình, vậy thì cả huyện đã tiêu tốn biết bao nhiêu số tiền oan uổng đó?

Phương án dự toán năm sau, tôi sẽ cắt giảm 30% so với năm nay.” Liễu Tuấn vừa dứt lời, cả hội trường lầm rầm nhìn khuôn mặt đang tức giận của Liễu Tuấn.

Mọi người đều biết rằng năm sau kinh phí sẽ eo hẹp, nhưng mà không ngờ lại giảm nhiều vậy.

Thế này chẳng khác nào chặn đường sống của anh em cán bộ xã, trấn.
Rất nhiều người tỏ ra tức giận nhưng không ai dám đứng ra chất vấn Liễu Tuấn.

"Mọi người cũng không có ý kiến gì, phương án dự toán của các cơ quan chính quyền huyện ủy lần này tôi sẽ cắt giảm 30% so với năm nay, thông tin này đã được ghi trong văn bản các vị đang cầm " ? T
hạch Trọng nói xen vào.

Cả hội trường im lặng

Dự toán kinh phí của các cơ quan trong huyện đều phải cắt giảm, các cán bộ vội vàng giở tập tài liệu trong tay để nghiên cứu. Nhưng mà những người làm như vậy hầu hết đều là những người thiếu kiên nhẫn.

Đại đa số cán bộ vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đến ngay cả xem tài liệu cũng không xem.

Thạch Trọng đã nói vậy thì chắc chắn là sự thật, thân là phó huyện trưởng thường vụ sao có thể nói bừa được.

Thực ra chuyện cắt giảm kinh phí đến 30% người phản đối đầu tiên là Thạch Trọng. Lúc trước khi dự án được đưa lên chỗ Thạch Trọng hắn đã kí tên đồng ý, rồi chuyển qua chỗ Liễu bí thư phê chuẩn, kết quả Liễu Tuấn đặt bút kí kết cắt giảm 30%, buộc phải làm lại.

Phương án này được Phan Tri Nhân đưa lại cho Thạch Trọng, Thạch Trọng lúc đó ngây người.

Như thế này chẳng khác nào đắc tội các lãnh đạo trong huyện từ trên xuống dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi