TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cửa hàng điện tử Hải Hoa khi nãy còn ồn ào giờ đã yên lặng trở lại .
Liễu Tuấn cười khổ trong lòng.

Hắn vốn chỉ định đi dạo xem tình hình thế nào rồi nói chuyện với bố mẹ của Giang Vân Hiệp. Ai ngờ tình hình lại thành ra thế này, Giang Vân Hiệp lại nói ra thân phận của hắn.

"Dì Phương, tôi là Liễu Tuấn."

Liễu Tuấn chào hỏi.

Bà chủ cuống quýt gật đầu, định thần lại.

"Liễu thư ký, đừng gọi tôi thế, tôi đâu dám!"

Liễu Tuấn cười cười, nói : "Giang Vân Hiệp là đồng nghiệp của cháu tuổi cũng không khác biệt là mấy đương nhiên gọi là dì rồi."

Lời này, Liễu Tuấn ban đầu đã nói rồi chỉ là bà chủ không để ý tới. Hai người có thể coi là đồng nghiệp. Nếu như sớm biết thư ký huyện ủy trẻ thế này nhưng mà không ngờ lại trẻ đến vậy.

"Liễu thư ký khách khí quá... ...

"Chị Trương, cái ti vi này quả thật không có vấn đề gì, chỉ có chút vấn đề về điện từ thôi nhưng mà đã sửa xong rồi. Thêm vào đó cạnh ti vi đừng để cái gì có từ tính nếu không sẽ bị ảnh hưởng.”

Liễu Tuấn nói với bà Trương.

Cả gia đình bà Trương lúc này đã im lặng không làm căng nữa.
" Liễu thư ký đã nói không vấn đề gì thì nhất định là thế, huyện trưởng tự mình sửa ti vi thật không tưởng tượng nổi."

Bà Trương cũng cảm khái nói.

Liễu Tuấn cười nói: "Chị Trương cũng không phải tôi nói không vấn đề gì là không có vấn đề gì xảy ra nữa, chị cứ mang ti vi về đi, nếu như có vấn đề gì vẫn có thể đổi được, có thể bảo dưỡng được, buôn bán phải giữ chữ tín đúng không?"

"Đúng thế, đúng thế, vậy chúng tôi đi trước, cảm ơn anh."

Bà Trương không dám ở lại lâu, bảo người nhà mang ti vi về.

"Tiểu Lỗ, công tác quản lý của các cậu cần phải tăng cường hơn nữa. Bảo vệ trật tự thị trường là đúng nhưng mà phải chú ý phương thức, hiểu không?"

Liễu Tuấn nghiêm túc nói với tiểu Lỗ.

"Dạ dạ, Liễu thư ký tôi nhớ rồi. "

Tiểu Lỗ lo lắng hôm nay gây họa, thấy Liễu Tuấn nói rất nghiêm túc nhưng xem ra không hề tức giận nên cũng yên tâm.

"Đây cũng không phải là chỉ thị của tôi mà cái gì cậu nên chú ý thì phải chú ý, các cậu về làm việc đi."

Liễu Tuấn khoát tay nói.

Bọn tiểu Lỗ cúi chào Liễu Tuấn rồi cũng nhanh chóng chạy mất.

"Liễu thư ký mời vào trong ngồi...

Bà chủ nhiệt tình tiếp đón.

Liễu Tuấn liếc Giang Vân Hiệp xấu hổ cười, thấp giọng nói: "Ngồi một lát vậy."

Liễu Tuấn cúi đầu, đi vào trong tiệm.

Bên trong rộng khoảng năm sáu mét vuông, có đặt một cái bàn lớn, hai cái ghế, trên bàn có máy tính, và hóa đơn.

Bà chủ kính cẩn mời Liễu Tuấn ngồi, dặn tiểu Thúy pha trà mời khách rồi nói với con gái: “ Vân Hiệp, mau đi mua hoa quả đến mời Liễu thư ký.”

Liễu Tuấn vội vàng cười khoát khoát tay, nói : "Dì Phương, không cần đâu, cháu chỉ ngồi một lát thôi. Cô ngồi xuống đi."

Giang Vân Hiệp vừa đứng dậy thì Liễu Tuấn ngăn lại.

"Dì Phương, buôn bán vẫn tốt chứ?"

"Được, mấy ngày nay buôn bán không tồi. Liễu thư ký nếu hôm nay không có anh thì đúng là chúng tôi không biết thế nào, cảm ơn anh."

Bà chủ tranh thủ nịnh nọt.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Chuyện nhỏ mà, mỗi người nhường nhịn một chút."

"Đúng thế... “

Bà chủ thầm nghĩ, tất nhiên là vì có Liễu thư ký ở đây chứ là người khác thì còn lâu bà Trương đó mới chịu.

"Dì Phương nhà mình buôn đồ điện tử bao lâu rồi?"

Liễu Tuấn nhìn thoáng cửa tiệm hỏi.

"Bảy tám năm trước, trước thì chúng tôi bán máy thu âm, ti vi đen trắng mấy năm nay thì buôn ti vi màu cũng khá.Đặc biệt hai năm gần đây, kinh tế huyện đã phát triển, mọi người đều có tiền, không muốn xem tivi đen trăng nữa đều đổi qua ti vi màu."

Bà chủ vui tươi hớn hở nói.

Liễu Tuấn cười, ti vi 17 inch đúng là ti vi cỡ lớn.

"Dì Phương cháu nghe nói dì và chú Giang không đồng ý cho Vân Hiệp làm ở công ty nông sản?"

Liễu Tuấn hỏi.

Dì Phương hơi ngượng liếc nhìn Giang Vân Hiệp. Giang Vân Hiệp cúi đầu né tránh, bà thầm nghĩ: Con bé nhà mình thân thiết với thư ký huyện ủy từ lúc nào vậy.

Chẳng lẽ lời đồn là đúng sự thật?
Nghĩ đến đây dì Phương kinh ngạc liếc Liễu Tuấn.
Thư ký huyện ủy này còn trẻ, mặt nào cũng đều là mơ ước của các cô gái, không biết chừng con gái mình bị cậu ta mê hoặc rồi cũng nên.

Những suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu bà chủ, đột nhiên nhớ ra Liễu Tuấn đang chờ câu trả lời của mình, bà mới trấn tĩnh lại cười nói: “ Cũng không phải là không đồng ý, con gái nên làm công việc gì đó ổn định vẫn hơn, ít phải lo nghĩ thì người làm cha mẹ như chúng tôi cũng bớt lo.”
Liễu Tuấn gật gật đầu.

Đúng là vậy, hầu hết phụ nữ nếu như có thể cả đời yên ổn làm trong ngành nào đó của chính phủ, sau đó lấy chồng, mặc dù có hơi nhàm chắn nhưng mà lại rất ổn định, chắc chắn, không phải lo nghĩ gì. Giang Hải Hoa và Dì Phương cũng có suy nghĩ như vậy, cố gắng vì con gái.

Liễu Tuấn đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân từ ngoài đi vào, Giang Vân Hiệp bèn lên tiếng gọi: “ Cha.” Hóa ra là Giang Hải Hoa.

"Vân Hiệp đấy à, mẹ con đâu?"

Giang Hải Hoa vui vẻ hỏi.

"Đang ở trong nói chuyện với Liễu thư ký."

Giang Vân Hiệp đáp.

"Liễu thư ký nào cơ?"

Giang Hải Hoa cũng sửng sốt.

"Cha,cứ vào rồi nói tiếp."

Giang Vân Hiệp nhường chỗ cho cha.

Giang Hải Hoa đi vào, Liễu Tuấn đưa tay chào nói: "Chào chú Giang, cháu là Liễu Tuấn."

"Thư ký huyện ủy!"

Dì Phương vội vàng giải thích.

Giang Hải Hoa khẽ ngây ra một lát rồi không ngừng bắt tay hắn.

"Thư ký Liễu, xin chào"...

"Cha, ngồi đây đi!"

Giang Vân Hiệp nhường chỗ cho cha rồi đem theo một chiếc ghế nhỏ nữa vào nhưng mà quá chật nên cũng không thể đặt xuống được.

Phan Tri Nhân cười đứng dậy, nói : "Giang quản lí, cô ngồi đi, tôi ra ngoài ngồi."

Hắn vẫn theo chức vụ gọi Giang Vân Hiệp.

"Anh Phan, thế sao được, anh cứ ngồi đi!"

Giang Vân Hiệp vội vàng nói.

"Cô ngồi đi, Liễu thư ký hôm nay có chuyện muốn nói với cô và bố mẹ cô."
Phan Tri Nhân nói rồi đứng dậy ra ngoài.

Giang Hải Hoa nghe xong càng thấy căng thẳng.

"Liễu thư ký, mời hút thuốc!"

Giang Hải Hoa mời Liễu Tuấn một điếu.

Liễu Tuấn nhận lấy, móc bật lửa châm thuốc cho Giang Hải Hoa. Giang Hải Hoa vội vàng nói:"Không dám... .

"Chú Giang, dì Phương, cháu biết hai người lo cho Vân Hiệp nhưng mà làm việc cho cơ quan nhà nước và làm việc ở cơ quan nông sản cũng giống nhau thôi, đồng chí vân Hiệp là cán bộ biên chế chính thức, hơn nữa trước mắt là một trong những cán bộ trẻ nhất của huyện, cháu nghĩ hai vị không cần lo lắng...”

Liễu Tuấn mỉm cười nói

Giang Hải Hoa cười khổ trong lòng.
Chính vì như thế nên gia đình họ mới cảm thấy áp lực lớn. Là một thương nhân bình thường, gia đình không có quen biết ai, chỉ có chút tiền, có thể nói là có điều kiện. Con gái mới làm việc có hai năm bỗng chốc thành phó giám đốc, đã thế lại còn rộ lên tin đồn không rõ ràng với Liễu thư ký, trong lòng ông rất lo lắng, ai có thể hiểu được chứ.

Nói thực bọn họ không có cảm tình với Liễu Tuấn, ai biết được Liễu Tuấn phá cách đề bạt con gái họ là vì con gái họ xinh đẹp. Bởi vậy Giang Vân Hiệp chịu nhiều áp lực là một, hai là trước mặt Liễu Tuấn mà nói chuyện này thì đúng là khó quá.

"Đương nhiên chúng tôi cũng không lo lắng chuyện Vân Hiệp được làm phó giám đốc đó là tổ chức đã tin tưởng nó, chúng tôi rất vui, Vân Hiệp con cứ yên tâm mà làm việc, lập thành tích tốt, bố mẹ ủng hộ con."

Giang Hải Hoa sao không suy nghĩ gì bèn thể hiện thái độ, chỉ là rất chú ý lời nói: “ Tổ chức…” Không nói đến cá nhân Liễu Tuấn.

"Vâng con biết rồi, con sẽ cố gắng làm tốt."

Giang Vân Hiệp liếc nhìn cha mẹ, cong đôi môi đỏ au lên nũng nịu, khiến mọi người cười ầm lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi