TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn và Nghiêm Phi mùng tết trở lại huyện Hướng Dương.
Chỉ có hai người bọn họ trở lại, Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh ở lại Đại Ninh, vợ chồng Liễu Tấn Tài thì ở Hồng Châu, Giang Hữu Tín nhậm chức bí thư ở Hồng Châu nên đương nhiên là cũng ở lại Hồng Châu cùng bố mẹ vợ, Nghiêm Minh và Liễu Hoa cũng ở Đại Ninh cùng Nghiêm Ngọc Thành đón tết. Võ Chính Hiên và Liễu Yên đến thủ đô. Ông Võ tuổi đã cao nên có người bên cạnh.

Ông bà ngoại nhìn thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi thì vui mừng khôn tả, đặc biệt là bà ngoại cứ nắm chặt tay hai người, nhìn mãi cũng không chán, không ngừng khen Nghiêm Phi xinh đẹp.

"Bà ngoại, cháu và Nghiêm Phi đã quyết định nửa đầu năm sau sẽ kết hôn."
Thấy ông bà vẫn rất minh mẫn, Liễu Tuấn rất vui. Quan trọng là ông bà khỏe mạnh những thứ khác không cần lo.

Theo như trí nhớ của Liễu Tuấn thì năm trước đáng lẽ ông ngoại đã qua đời nhưng mà bây giờ mặt mũi vẫn hồng hào, ngoài bệnh lãng tai ra thì vẫn rất minh mẫn.

Liễu Gia sơn sớm đã xây dựng trung tâm giải trí cho các cụ già, trang trí con đẹp hơn nhiều quán bar hạng sang. Các cụ già trong thôn đều có tiền, chia theo đầu người. Chuyện này Liễu Tấn Văn quản lý rất chặt, không cho phép thanh niên trong thôn bất hiếu, lấy tiền của người già.

Liễu Tấn Văn mặc dù đã sớm giao chức chủ tịch của công ty Đằng Phi cho người khác về dưỡng lão, nhưng mà ở nơi này hắn vẫn quyền cao chức trọng đầy mình.

Bởi vậy ông ngoại muốn đánh bài không lo không tìm thấy bạn.
Bà ngoại vừa nghe tin vậy thì vui mừng khôn tả nói:

"Được, nên sớm kết hôn! Nghiêm Phi, bà ngoại thấy các cháu rất xứng đôi, nhất định phải sớm sinh quý tử, thầy bói nói đời này các cháu nhất định sẽ giàu sang phú quý, kinh doanh phát đạt, quyền lực thịnh vượng."
Liễu Tuấn choáng váng.

Bà ngoại đã tám mươi tuổi mà vẫn còn nhớ những lời nho nhã đó của ông thầy bói có thể thấy bà thường xuyên nghĩ tới điều đó chỉ đợi để nói với hắn.

Nhưng mà Liễu Tuấn không khen tặng thuật bói toán của thầy bói.
Nếu như đời trước thì đúng là hắn nghèo kiết xác. Từ khi tái sinh cũng bình thường, thì sao lại có thể quyền lực đầy mình được chứ?
Sự sắp đặt âm thầm của ông trời, quả thật là thần bí khó đoán, Liễu Tuấn đột nhiên cảm thấy tôn kính.

"Nghiêm Phi xinh đpẹ như vậy, nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ kháu khỉnh, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Liễu Tuấn nhà ta. "

Bà ngoại lần nữa khen Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi xấu hổi đỏ mặt, không ngừng liếc Liễu Tuấn, trong lòng đầy hạnh phúc.

"Cô ba, nghe nói tiểu Tuấn đã trở lại?"

Bên ngoài đã nghe thấy giọng của bác năm.

Liễu Tuấn vội ra ngoài cửa nghênh đón.

Liễu Tấn Văn và bác bảy Liễu Tấn Bình cùng nhau đi đến.

"Bác năm, bác sáu, ngọn gió nào đưa hai bác đến đây thế này? Phải là cháu đến thăm hai bác mới đúng.”

Liễu Tuấn bắt tay cùng các bác.

"Về lý thì là thế nhưng mà hôm nay bí thư huyện ủy đến thăm, chúng tôi nào dám!"

Bác năm cười lớn trêu chọc Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười rồi mời hai bác vào phòng khách, hút thuốc uống trà.
Bác năm đã gần bảy mươi tuổi, đầu bạc trắng, nhưng mà vẫn tràn đầy sức sống, đúng là tộc trưởng của Liễu gia sơn.

Bác bảy cũng tầm tuổi đó, mặt tươi cười hiền lành, mặc một đồ hiệu, chắc là tiểu Thanh mua cho từ Hong Kong, rất hợp với dáng người.
Liễu Tấn Văn cũng biết Liễu Tuấn nhất định sẽ đến gặp hắn nhưng mà không đủ kiên nhẫn, vừa nghe tin Liễu Tuấn về đã vội vàng qua đây, trên đường lại gặp ông bảy, hai anh em cùng nhau đi.

"Hai bác uống chút rượu chứ? Cháu mang theo một chai rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi."

Vừa ngồi xuống Liễu Tuấn vừa nói.

"Ba mươi năm? Được, ta cũng muốn nếm thử xem sao."
Bác năm cười nói.

Bác năm và bác bảy, cũng không phải là người thích rượu nhưng mà bình thường cũng uống chút ít, hơn nữa bây giờ cuộc sống cũng đã khá nhiều rồi, rượu Mao Đài cũng là đã nếm rồi, nhưng mà ba mươi năm tuổi thì quả là hiếm có.

Nghiêm Phi lập tức lấy rượu từ trong túi ra đưa cho Liễu Tuấn.
Liễu Tấn Văn nhìn Nghiêm Phi tấm tắc khen: "Khuê nữ của Nghiêm bí thư đúng là ngày càng xinh, cháu thật có phúc."

Liễu Tuấn cười nói: "Đó là nhờ kiếp trước cháu đã tu luyện thành công" .
Câu nói này khiến tất cả mọi người cười vang.

"Rượu Mao Đài ba mươi năm tuổi quả nhiên là thơm!"

Bác năm hít một hơi khen.

"Bác năm nếu thích thì cháu sẽ tặng bác và bác bảy mỗi người một chai."
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói, rót cho ông ngoại, một chén nhỏ, ông già rồi nên không thể uống nhiều. Ông ngoại nhấc chén lên ngửi liên tục gật đầu.

"Tiểu Tuấn, cha của cháu và cha của Nghiêm Phi vẫn khỏe chứ?"
Mọi người vừa nói vừa uống.

Liễu Tuấn cười đáp: "Cũng ổn, ba cháu thì lúc nào cũng mải mê công việc, sức khỏe không thể bằng được cha vợ cháu."

"Đúng thế mà, cha vợ cháu vẫn còn phong độ lắm, sau này còn làm lãnh đạo Đảng quốc gia nữa chứ!"

Bác năm cũng khá hiểu tính cách của hai ông Liễu Nghiêm, dự đoán như vậy.

"Ôi, rượu gì mà thơm vậy?"
Đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến tiếng xe ô tô, có tiếng bước chân của mấy người vừa đi vừa nói.

"Là bí thư Phạm, chào anh chào anh."
Liễu Tuấn nhìn ra cửa rồi đứng dậy hoan nghênh.

Phạm Thư Hồng là bí thư huyện ủy Thanh An, khi Nghiêm Ngọc Thành còn làm bí thư thị ủy Bảo Châu đã đề bạt hắn. Năm ngoái Giang Hữu Tín điều đến nhậm chức bí thư huyện Hướng Dương nên điều Phạm Thư Hồng đến huyện Hướng Dương. Đây cũng coi như là quá lợi cho hắn vì chỉ cần làm ở đây là có cơ hội thăng tiến.Cả huyện luôn đạt thành tích tốt.Hơn nữa hắn cũng là người có năng lực, thành phố cũng không thể cứ để hắn mãi ở huyện được.

Liễu Tuấn cũng đã từng quen biết hắn, cũng có thể coi là khá thân thiết.
"Liễu bí thư , chào anh, hoan nghênh anh về quê thị sát."
Phạm Thư Hồng bắt tay Liễu Tuấn nói.

"Phạm bí thư, anh nói thế là cố tình đuổi tôi đi, tôi có quyền gì mà giám sát công việc của anh?” Liễu Tuấn cười nói.

Phạm Thư Hồng cũng cảm thấy rất thoải mái.Khi lần đầu gặp Liễu Tuấn, hắn vẫn còn là sinhh viên, còn Phạm Thư Hồng là bí thư huyện ủy Thanh An, thoáng cái giờ hắn đã ngang hàng với mình.Quả nhiên là thế sự khó lường.
Đi cùng Phạm Thư Hồng còn có cậu của Liễu Tuấn, Nguyễn Thành Lâm, bây giờ cũng đang làm phó huyện trưởng thường vụ Hướng Dương, cũng là một đồng chí trẻ.

"Liễu bí thư còn nhớ tôi không?"

Sau lưng Nguyễn Thành Lâm có một người bước đến, cao cao gầy gầy, khoảng hơn 30 tuổi, mặt nhỉ như con dao.

"Phương Bản là cậu à?!"

Liễu Tuấn nheo mắt cười lớn rồi đấm hắn một cái nhẹ.

"Ai ya, Liễu Tuấn anh nhẹ tay một chút được không? Tôi làm sao mà đỡ được đòn của anh?"

Phương Bản gặp Liễu Tuấn vẫn trẻ con như ngày xưa. Thấy hắn vẫn thân mật nên không khỏi vui mừng, cười đến tít cả mắt.

"Cậu được lắm, nghe nói làm trưởng phòng công an rồi.!"

Liễu Tuấn cười nói.

Phương Bản vốn là con của kiểm sát trưởng viện kiểm sát huyện Hướng Dương, là bạn thân của Liễu Tuấn khi còn nhỏ, mặc dù lớn tuổi hơn Liễu Tuấn nhưng mà lúc nào cũng gọi là anh Liễu. Liễu Tuấn cũng đã lâu không gặp hắn nên thấy rất vui.

"Đâu có, cũng nhờ có bí thư Phạm và huyện trưởng Nguyễn giúp đỡ."
Phương Bản cười hì hì.Phương Bản được giúp đỡ chủ yếu là do Trình Tân Kiến nhớ tình bạn cũ,nhờ hai vị quan tâm. Bây giờ hắn cũng đã có thành tích Liễu Tuấn cũng thấy vui thay cho bạn. Lập tức thêm vài chén rượu được bày ra cùng đủ loại đồ nhắm.

"Bác bảy chị Tiểu Thanh tết âm lịch có về không?"

Liễu Tuấn nhấp một ngụm Mao Đài, cười hỏi Liễu Tấn Bình.

"Hai chín tết nó có về hai ngày rồi đi luôn nói là Hoa Kỳ có biến động, chuẩn bị ra tay với Nhật, nói muốn tranh thủ cơ hội này. Liễu Tuấn có phải là Hoa Kỳ và Nhật đánh nhau không?"

Liễu Tấn Bình lo lắng hỏi.

Chuyện chính trị hắn không rõ lắm.

Liễu Tuấn cười nói : "Không phải chiến tranh,mà là xung đột tài chính, xem ra lần này chị tiểu Thanh lại kiếm được khoản lớn rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi