TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tiền là do Giang Hữu Tín đưa cho Trương Lực, một đứa trẻ chín tuổi cho dù là con trai chủ nhiệm, cầm trong tay nghìn đồng chạy loạn, tóm lại là quá kinh thế hãi tục, đồn đại ra ngoài cũng không tốt đi?

Vốn định gọi Phương Văn Dịch qua, nhưng nghĩ lại thôi quên đi. Phương Văn Dịch quan hệ không sâu, chưa hẳn có thể trọng dụng, rất nhiều chuyện không nên cho hắn cam thiệp quá sâu.

Máy làm gạch giao cho Trương Lực, có thể yên tâm, lắp ráp máy móc sẽ do tôi phụ trách.

Tôi tìm từ công ty phế liệu đến nhà máy điện cơ bỏ hoang, vỏ ngoài, chân đế, nồi trục đều có thể sử dụng, hay cuộn dây đã cháy, có thể dùng lại một lần. Mười ki-lô-oát có thể chạy một cuộn dây thoải mái. Mấy ngày nay phần lớn thời gian của tôi đều tiêu phí vào cái mô tơ này, chuyện bảo dưỡng trông coi của hàng vẫn giao cho Phương Văn Dịch.

Quấn cuộn dây là một việc cần sự tinh tế, tôi danh chính ngôn thuận trốn vào phòng của Lương Xảo, viết giấy bên ngoài là không muốn có người quấy rối. Phương Văn Dịch tự nhiên cũng càu nhàu vài câu, nhưng cũng ghen gì, Lương Xảo còn nhỏ, hắn cũng không đến mức có ý tưởng đánh người.

Hắn càu nhàu cũng chỉ vì thường ngày tôi "áp bức" hắn, nên mượn cớ nho nhỏ để phản kích.

Hôm nay ăn cơm trưa xong, tôi không lập tức quấn cuộn dây, mà ngồi uống trà, nghỉ ngơi một lát.

Lương Xảo thu dọn bát đĩa xong, con mắt lúng liếng lai vãng trên mặt tôi.

Tôi cười nói: "Chị có chuyện gì nói đi, đừng giữ trong lòng nữa."

Lương Xảo tựa hồ lộ ra thần tình hưng phấn nói: "Anh trai tôi gửi thư, bên trong nói rất cảm ơn cậu."

"Anh ấy cảm ơn em làm cái gì? Em chỉ là một đứa trẻ, có gì để anh ta cảm tạ? Nếu muốn cảm ơn, phải nói sư phụ em."

"Tôi biết chứ. Tất cả đều là cậu giúp..."

Lương Xảo nhẹ cắn môi, thần thái mười phần khiêu khích, loại cô bé xinh đẹp lơ đãng làm ra vài động tác ám muội, thật động tâm.

"Chú Quốc Cường đã nói cho tôi biết rồi, Chuyện thành lập cục công an và quặng mỏ hỏa lực ngày 1-7 kia, đều là cậu nhường cho Liễu chủ nhiệm đi kêu gọi."

Tôi cười cười, xua tay chặn cô: "Xảo Nhi, đừng nói nữa, đều qua rồi, ai, anh trai chị trong thư còn nói gì nữa?"

"Anh ấy nói sẽ đề cập đến chuyện thực phẩm khô khi báo cáo lên trên, Tiểu Tuấn, thực phẩm khô là dành cho cán bộ nhà nước ăn phải không?"

Xem chừng, cô bé này coi hắn là thiên tài cái gì cũng biết rồi, một chút cũng không nghĩ tôi nhỏ hơn cô năm tuổi.

" Đúng, anh Kinh Vĩ làm rất đúng, chỉ cần tài liệu được báo lên, thực phẩm khô khẳng định là được phê duyệt, không bao lâu nữa anh ấy cũng thành cán bộ, chúc mừng chị nhé, Xảo Nhi."

Lương Xảo hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Hóa ra là tốt như vậy, hay là cậu giúp tôi viết lại cho anh ấy một bức thư?"

"Sao chị không tự mình viết?"

"Cậu biết rồi đó, tôi mới học xong tiểu học..."

Tôi cười nói: "Chí ít chị đã học xong, còn em mới lớp hai kìa."

Lương Xảo giật mình hình như bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này.

Hiển nhiên là một cô bé khi xẩu hổ sẽ dùng tay bứt quần áo, tôi liền nghĩ đến vài chuyện tà ác thú vị, nhân gia lại bị chị xem thành một chỗ nhờ vả sao.

Hơn nữa mấy ngày nay biểu hiện trước mặt Lương Xảo, nào có nửa điểm dáng dấp của một đứa trẻ?

"Vậy đi, chị đọc em viết thư, được không?"

"Ừ!"

Lương Xảo dùng sức gật đầu vô cùng vui vẻ.

Xem thư gửi về, có thể thấy được phân lượng của Lương Xảo trong lòng anh trai. Thư này còn phải đưa cho Lương Quốc Thành đợi khi nào Lương Xảo đến thăm cha, sẽ đọc cho ông nghe.

Lương Kinh Vĩ chữ viết không đẹp, nhưng rất có lực đạo, dùng một câu cũ mà nói chính là lối viết thiết hoa ngân câu, nét chữ cứng cáp, rất có khí thế. Một người là lực sĩ đoạt Á quân đại hội bỉ đấu, nếu viết chữ nhỏ nhắn có lẽ người ta lại thấy không được tự nhiên.

Thư của Lương Kinh Vĩ đa phần là đề cập đến chuyện hắn làm gần đây, nhưng không lộ ra một chút ý tứ kiêu ngạo. Điểm này làm tôi có gia tăng chút hảo cảm---- một người thật thà. Còn lại là những lời quan tâm với Lương Quốc Thành, cùng với vài câu hỏi về tình hình người nhà. Một đoạn chuyên cảm ơn, đầu tiên là cảm ơn lãnh đạo huyện Hướng Dương, cảm ơn "chú Quốc Cường", còn cố ý nhắc tới "con trai Liễu chủ nhiệm". Một đoạn nói về sự tình kiện cáo vấn đề khia thác mỏ bất hợp pháp của Lương Quốc Đống, Lương khoa trưởng làm hắn bị điện giật, toàn bộ quá trình nói tương đối kĩ.

Trong thư nói hắn ở quân ngũ vẫn tốt, nói Lương Quốc Thành không cần lo lắng, khoản nợ hắn sẽ cố hoàn trả, đã để em gái lớn chịu thiệt, quyết không để cô em gái nhỏ chịu thiệt nữa.

Có thể nhìn ra, hắn rất quan tâm tới hai người em gái này.

"Xảo Nhi, anh Kinh Vĩ bảo chị tiếp tục học, học phí anh ấy trả."

"Chị không học đâu."

Lương Xảo khẽ lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Tôi nhìn cô ý hỏi.

"Gánh nặng gia đình đã lớn như vậy, không thể chỉ một mình anh trai chị chịu, sau này còn có vợ con anh ấy nữa."

Tôi gật đầu, vấn đề này đã nói một lần, cũng không cần nhắc lại nữa.

"Cậu có giấy bút chưa? Viết giúp chị một bức thư hồi âm."

"Có chứ, chị lấy giùm em."

Lương Xảo cao hứng vô cùng đi lấy giấy cùng một chiếc bút máy, cẩn thận để trên mặt bàn, trải giấy ra mặt bàn, mở nắp bút máy đưa cho tôi, nhìn qua có thể thấy cô làm việc rất cẩn thận.

Thư trả lời trên danh nghĩa là tôi viết, chủ yếu là nói cho hắn tình huống Lương Xảo cùng gia đình. Để phù hợp với thân phận học sinh lớp hai, thư viết rất thẳng thắn, không có chút ý tứ hay khách sáo nào. Chỉ nói hắn yên tâm, Lương Xảo ở đây rất tốt, lại nói nếu hắn muốn thư gửi lai trực tiếp gửi đến huyện ủy, sau đó tôi nhận hộ, tiện hơn một chút, cũng nhanh hơn.

Không như thời hiện đại có thư điện tử, thời này một phong thư từ quân đội gửi tới huyện ủy, khoảng chừng cần bảy ngày, nếu như muốn gửi cho Lương Quốc Đống, chỉ sợ là nửa tháng còn chưa tới tay.

Một bức thư ngắn ngủn, chỉ vẻn vạn mấy trăm chữ, Lương Xảo đọc lại, dường như nghiền ngẫm cái gì, cứ đọc qua đọc lại, lúc lâu sau vẫn không muốn bỏ vào phong bì.

Tôi làm một cái phong bì xong, cười nói: "Mau đi gửi đi, nhanh lên một chút."

"Ừm"

Lương Xảo như thuận đáp ứng một tiếng.

"Tiểu Tuấn, cái máy làm gạch của cậu khi làm xong, dự định làm gạch ở chỗ nào?"

"Thôn Liễu gia a, đó là quê của cha em."

"Ồ....''

Lương Xảo muốn nói lại thôi.

"Hai ta là bạn tốt, chị có cái gì thì mau nói đi."

"Bạn tốt." hai từ này khiến Lương Xảo có chút mừng rỡ, trong cảm nhận của cô, tôi vẫn là "con quan"cao cao tại thượng, so với cô căn bản không cùng một cấp bậc.

"Ừm, cha tôi là một thợ làm gạch giỏi, đáng tiếc bị thương ở chân."

"Thì ra là vậy, không việc gì, hai tháng nữa, chờ ông ấy khỏi chân, tôi chế tạo xong máy làm gạch, giao cho ba chị làm."

"Thật sao?"

"Cô bé ngốc, sau này không được hỏi như vậy, tôi chả lẽ còn lừa chị?"

Bất tri bất giác, lại dùng tới ngữ khí của người bốn mươi tuổi kiếp trước, tràn ngập giao huấn.

Lương Xảo vừa thẹn vừa mừng, mặt cười đỏ rực, rất khả ái.

Trương Lực làm việc rất chăm chỉ, một tuần gia công đã hoàn tất, còn có chút vượt trước dự toán không những lắp ráp xong toàn bộ, hơn nữa mô tơ còn chưa đến hai nghìn đồng. Còn trực tiếp dùng đơn đặt hàng, hơn nữa cộng cả phí chuyên chở vân vân xem ra tiết kiệm được một nửa kinh phí.

Trong xưởng máy nông nghiệp, vừa đóng nguồn điện thấy máy kêu vang bắt đầu hoạt động, trong lòng tôi nhịn không được sinh ra một cảm giác thành công. Nếu là kiếp trước, cỗ máy làm gạch thô thiển thế này, căn bản không tính là cái gì, thậm chí có khả năng trở thành trò cười. Nhưng mà thời điểm này, tại huyện Hướng Dương nơi vùng núi hẻo lánh này, chính là một vật khó tin, có thể nói là "sản phẩm công nghiệp nặng" đầu tiên.

Máy làm gạch chạy vài phút, tôi liền ngắt điện, kiểm tra một lượt tình trạng các bộ phận.

Năng lực của Trương Lực trên phương diện kĩ thuật vô cùng không tồi, trên cơ bản không có chỗ nào sai sót.

"Bây giờ nhìn qua không vấn đề gì, không biết lúc chân chính sử dụng có xảy ra vấn đề gì hay không?"

Trương Lực nói hết sức khiêm tốn, nhưng ngữ khí không nén nổi chút tự hào.

"Nguyên lý chính xác, thiết kế chính xác, hơn nữa tay nghề của anh họ rất tốt, hẳn là không vấn đề gì."

Tôi tra dầu là mấy khớp nối ở đầu máy, vừa cười nói.

Trương Lực thấy tôi động tác chính xác, thành thạo vô cùng, rất kinh ngạc nói: "Tiểu Tuấn, cậu sao lại hiểu được những thứ này?"

"Hì hì, người vẽ bản thiết kế là sư phụ tôi. Tôi không có việc gì làm, học lén ông ấy một chút."

Trương Lực nói: "Cậu là con trai Liễu chủ nhiệm, sao lai học mấy thứ này? Sau này tốt nghiệp đại học, cũng giống như cha cậu làm một lãnh đạo chủ chốt?"

"Chuyện ngày sau, ai có thể biết được? Cha tôi nói, gia tài bạc triệu, không bằng bản lĩnh trên người, như anh họ là nhân tài kĩ thuật hiếm có vậy, vô luận lúc nào cũng có cơ hội nổi danh."

Lời này vỗ mông ngựa rất khéo, tâng bốc Trương Lực một cái, Trương Lực cười đến không ngậm miệng lại được.

"Ha ha, nhìn cách nói chuyện của cậu, không hổ là con trai lãnh đạo huyện ủy, dạy dỗ khác với thường nhân, gia đình bình thường sao so bì được?"

"Anh họ, nếu như tất cả trôi chảy, hai tháng sau có khả năng phiền anh làm thêm một cái."

"Không cần đề, chừng nào cậu cần chỉ cần nói một câu."

Ban đầu tôi nói muốn Phương Văn Dịch phụ trách tổ chức nhân viên đốt gạch, kì thật đã lo nghĩ thiếu chu đáo, Phương Văn Dịch tuy là xã viên của công xã Hồng Kỳ, nhưng ở bên ngoài đã lâu, thời gian ở nông thôn cũng ít, trong mắt người khác cũng là loại người không làm nên cơm cháo gì. Nhưng hắn có khuyết tật, người khác cũng không trách móc nhiều, nghĩ hắn tự nuôi sống mình, không ăn bám vào cha mẹ, đã là quá tốt.

Rất hiển nhiên, hắn thiếu năng lực quản lí "Sản xuất quy mô lớn".

Vì vậy tôi thương lượng với hắn, để tôi làm một mình, tiền coi như mượn hắn, chia lợi nhuận, mỗi tháng tôi đưa cho hắn một phần hoa hồng năm trăm nguyên, ba tháng sau trả hết nợ.

Phương Văn Dịch đối với việc này cũng không hứng thú, lại chưa từng gặp qua máy làm gạch, chung quy cũng không thể trông cậy vào, bảo hắn buông con gà đẻ trứng vàng làm mấy cái trò bùn đất, hắn đương nhiên không thích, lập tức không chút do dự, vui vẻ đáp ứng yêu cầu của tôi.

Bởi hắn nghĩ, kiếm tiền phải từ nguồn khiến người ta yên tâm.

Nhà máy điện hỏa lực đã phá thổ động công, đang xuống móng, cả công xã một mảnh khí thế ngất trời, lãnh đạo huyện ủy Nghiêm Ngọc Thành cùng lão ba đều tự mình tới, đối với tiến độ công trình rất quan tâm.

Nhà mày điện kinh phí là do quốc gia chi, là công trình kiến trúc lớn nhất tỉnh N, tiền nào việc nấy, tiền trong ngân quỹ của huyện ủy không mất một xu. Nghiêm Ngọc Thành cùng với lão ba được coi trọng như vậy, cũng phải biểu lộ chút ý tứ. Chung quy cũng không thể cho người khác nghĩ rằng họ không quan tâm đến công trình kiến trúc trọng điểm quốc gia. Đương nhiên, công trình lớn như vậy, cần nhiều nhân công, nhưng cấp cho huyện Hướng Dương toàn quyền chọn ra các xã viên nông nhàn cung cấp sức lao động. Từ điểm này cho thấy lãnh đạo quan tâm, cũng không hẳn là chỉ làm ra vẻ.

Trước ngày khai giảng mấy hôm, tôi trở về thôn Liễu gia, về tìm bác Năm.

Tôi vốn định cho anh cả Liễu Triệu phụ trách việc này, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thôi. Lí do loại đại ca cũng như Phương Văn Dịch, anh cả mười chín tuổi, bằng tuổi cậu, pháp luật quy định đã là người trưởng thành, nhưng ở nông thôn, cũng chỉ là thanh niêm choai choai vô công rồi nghề. Bác trai qua đời, không được giáo dục, anh cả có điểm chơi bời lêu lổng, thanh niên nông thôn mà dính phải căn bệnh này, thông thường không được người khác coi trọng.

Hơn nữa anh cả thân thể cũng không tốt, thường xuyên đau đầu, tuy nói là máy làm gạch, nhưng chọn đất, làm gạch, xếp gạch chưa nung, vòng lò, nung gạch, đều cần thể lực, anh cả căn bản là ăn không tiêu.

Nếu nói về uy vọng trước quần chúng, ở thôn Liễu gia không ai khác hơn là bác năm, nếu như có bác chủ trì, đúng là không thể tốt hơn. Việc này cũng không thể nói với lão ba, cũng không thể để Giang Hữu Tín đứng ra, cái gì cũng không thể, bản thiếu gia đành phải tự thân ra trận. Cũng may bác năm cũng có ấn tượng với tôi ngày" Mỏ than cho nhà máy điện ngày 1-7","Ruộng lúa nuôi cá", "trồng cây kim ngân hoa" một loạt "kì tích" không đếm xuể, lại đến chuyện máy làm gạch, chắc cũng không khiến lão nhân gia quá giật mình.

Thế nhưng bước đến cửa nhà bác năm, tôi gọi to một tiếng.

Bác Năm kêu lên một tiếng "Tiểu Tuấn", lập tức chạy ra khỏi cổng nhìn quanh, sau đó khó hiểu.

"Tiểu Tuấn, ba cháu đâu?"

Lao vào ngực bác năm, tôi là một đứa trẻ a! Đến nhà bác một chuyến đương nhiên phải lợi dụng thân phận kiếm chút tình thân.

"Sao thế, bác năm, cháu đến nhà bác chơi, chẳng lẽ còn cần ba cháu dẫn đi?"

May mà tôi không phải đứa trẻ, bốn mươi năm từng trải, đi chơi cần ba dẫn sao? Vừa khua môi múa mét với bác năm tay tôi vừa lấy rượu thuốc đặt lên mặt bàn.

Bác Năm ngẩn ra: "Cái này.... Tiểu Tuấn, đây là cái gì?"

"Hiếu kính lão nhân gia người."

"Ai bảo cháu mang đến?"

Bác Năm nghi hoặc hỏi.

"Cháu a, là cháu hiếu kính bác."

"Cháu?"

Bác năm càng hồ đồ.

"Được rồi, bác năm, cháu đến đây là có chuyện bàn bạc với bác."

Cháu bàn bạc với bác? Là cha cháu bảo cháu tới? Cháu nói đi, chuyện gì?"

Tôi thiếu chút nữa bị bác năm đánh bại, vòng đi vòng lại, ông ấy vẫn không chịu tiếp thu tư cách bình đẳng đối thoại của tôi. Suy nghĩ một chút, tôi quyết định nói rõ một chút hoàn cảnh, nếu không, vấn đề ''tư cách" có khi luẩn quẩn mãi trong đầu bác năm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi