TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hôn lễ của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi được tổ chức ở Liễu Gia Sơn, đây là chủ ý của Liễu Tấn Tài.

Ông chỉ có một người con trai duy nhất, lại lấy con gái của Nghiêm Ngọc Thành, bất kể là ở Đại Ninh hay là Hồng Châu cử hành hôn lễ này tựa hồ đều không thỏa đáng lắm.

Nếu như tổ chức hôn lễ ở thành phố Đại Ninh, thì Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú trở thành khách, nếu như tổ chức ở thành phố Hồng Châu những người quen cũ của Nghiêm Liễu, cùng đám "bè đảng" của Liễu Tuấn đều không được thuận tiện.

Đương nhiên cũng có thể tổ chức kín đáo trong phạm vi nhỏ.

Dù sao hai người cũng đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, ảnh áo cưới cũng đã chụp, Liễu nha nội đưa Nghiêm đại tiểu thư chạy loạn khắp thế giới trong một tháng cũng là ý tưởng không tệ.

Kết quả Nguyên Bích Tú và Giải Anh hai bà thông gia đều đồng thanh phản đối, kiên trì muốn làm thật to.

Mọi người phải biết hai bà mẹ này yêu thương Nghiêm Phi và Liễu Tuấn như thế nào, tuyệt đối không chấp nhận kết hôn lặng lẽ như thế, làm vậy quá thiệt thòi cho con mình.

- Phi Phi nhà chúng tôi đã đợi mười bảy năm trời đó.
Đây là nguyên văn lời nói của Giải Anh.

Nói như vậy cũng rất có lý, Nghiêm Phi và Liễu Tuấn là bạn thanh mai trúc mã, lần đầu tiên gặp nhau ở cửa ủy bạn cách mạng huyện Hướng Dương, cho dù Giải Anh chỉ nói đùa nhận Liễu Tuấn làm con rể, nhưng sau này sự thực chứng minh, Nghiêm Phi một lòng một dạ chuẩn bị làm vợ Liễu Tuấn, từ nhỏ tới lớn chỉ dính lấy Liễu Tuấn, những người con trai khác tới tay cũng chưa bao giờ nắm qua.

Nếu cứ lẳng lặng mà gả vào nhà họ Liễu thì bất kể thế nào Giải Anh cũng không đồng ý.

Nguyễn Bích Tú và Giải Anh là bạn bè thân thiết nhất, bất kể Giải Anh nói gì Nguyễn Bích Tú cũng sẽ tán thành vô điều kiện.

Chiếu theo quy củ của hai nhà Nghiêm Liễu, ở loại chuyện như thế này, Nghiêm bí thư uy nhiêm khôn khéo cùng Liễu tỉnh trưởng chăm chỉ thực tế, đều không có nhiều quyền phát ngôn cho lắm.

- Nhất định muốn làm lớn thì tới Liễu gia sơn đi, ông ngoại bà ngoại tuổi lớn rồi, không tiện đi ra ngoài.
Thấy vợ đại nhân kiên quyết, Liễu Tấn Tài liền nói một câu như vậy.

Bản chất, Liễu tỉnh trưởng vẫn có chút "quan niệm phong kiến", phú quý không về cố hương, cũng như mặc áo gấm đi đêm.

Về Liễu gia sơn cử hành hông lễ, cũng có ý tứ vinh diệu liệt tổ liệt tông, chư vị lão nhân gia có linh thiêng hãy xem nhà họ Liễu bây giờ thành đạt rồi.

Nguyễn Bích Tú vốn đang cảm thấy khó xử giữa việc tổ chức hôn lễ ở Hồng Châu hay là Đại Ninh, vừa nghe thấy ông chồng già nói câu này, mắt tức thì sáng lên, trong lòng thẩm nhủ: Đúng là đầu óc tỉnh trưởng lợi hại hơn.

Nguyễn Bích Tú ngay lập tức hưng phấn gọi điện thoại cho Giải Anh.

Giải Anh vừa nghe xong cũng rất tán thành, nói:
- Như vậy thì thân thích bên phía nhà tôi cũng bớt được rất nhiều việc, lão Nghiêm cũng nhiều lần tưởng niệm, muốn về nhà xem sao, chỉ là chẳng có thời gian, giờ thì tốt quá, có thể chiếu cố mọi phương diện rồi.

Chuyện liền được quyết định như thế.

Nguyễn Bích Tú lập tức gọi điện thoại về thương lượng với người nhà, thông báo đầu tiên là cho bác năm Liễu Tấn Văn.

Liễu Tấn Văn nghe nói Tiểu Tuấn muốn trở về Liễu gia sơn tổ chức hôn lễ, lòng sung sướng cười mãi, vỗ ngực nói:
- Giao hết cho anh đi, tới khi đó mọi người chỉ cần mang miệng về ăn tiệc, còn việc khác không cần lo lắng.

Bác năm vì chuyện này một lần nữa đích thân ra trận, đem mũ tộc trưởng đội ngay ngắn trên đầu, gọi Liễu Triệu Ngọc từ Đại Ninh trở về, mở cuộc họp liên tịch thành viên ban quan trị hội đồng công ty Đằng Phi và chi bộ thôn Liễu gia sơn.

Đây là đại sự, không thể không thận trọng.

Mấy năm qua, Liễu Tuấn Văn luôn nhớ tới tất cả những điều mà Tiểu Tuấn mang lại cho Liễu gia sơn, Liễu gia sơn có ngày hôm nay, trở thành thôn giàu nhất toàn tỉnh thậm chí toàn quốc, nhà nào cũng có biệt thự xe hơi, chính là nhờ bốn vạn đồng kiến lập xưởng chế cáo cơ khí Đằng Phi năm xưa của Liễu Tuấn.

Không lâu trước đó nghe Liễu Triệu Ngọc nói, dưới sự chỉ đạo của Liễu Tuấn, Tiểu Thanh ở thị trường kỳ hối quốc tế kiếm được một số tiền tương đương công ty Đằng Phi.

Tiểu Tuấn quả thực là phúc lành ông trời ban cho toàn thể người dân Liễu gia thôn, tựa hồ không lúc nào là không sáng tạo ra kỳ tích.

- Chuyện này cần phải coi như một nhiệm vụ chính trị, phải coi như chuyện quan trọng hàng đầu trong năm nay của công ty Đằng Phi và Liễu gia sơn chúng ta.

Hội nghị vừa bắt đầu, ngũ bá tóc trắng bạc phơ ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ tịch, nói một câu nhẹ nhạng quyết định chuyện này.

Toàn thể nhân viên nhất tề gật đầu, ai nấy đều tỏ ra phấn chấn.

- Bắt đầu từ bây giờ, tính tròn là tròn chỉ còn mười ngày nữa thôi, tất cả những chuyện khác ngừng cả lại, toàn lực chuẩn bị cho hôn lễ của Liễu Tuấn. Đầu tiên là vấn đề tiếp đãi, nhiệm vụ này giao cho Triệu Ngọc.

Bác năm bắt đầu điểm danh phân phối nhiệm vụ.

Đối sự sắp xếp này, mọi người đều không có dị nghị gì.

Liễu Triệu Ngọc cũng gật đầu.

Đây không chỉ liên quan tới hôn lễ của Liễu Tuấn, thực tế nó là một lần khảo nghiệm đối toàn diện với tất cả lãnh đạo các cấp của Liễu gia sơn.

- Tới khi đó bí thư Nghiêm và chú mười hai khắc định sẽ trở về, Chu tiên sinh chắc chắn cũng sẽ về, lãnh đạo của tỉnh thành phố đoàn chừng cũng phải đến rất đông. Trừ Chu tiên sinh, trung ương có khả năng có các lãnh đạo khác tới, vấn đề tiếp đãi là phải làm cho chu toàn. Mấy nhà khách trên thị trấn bảo bọn họ bắt đầu từ ngày mai tổng vệ sinh, phải quét dọn cho thật sạch sẽ, làm theo tiêu chuẩn cao nhất.

Nhớ tới cảnh tưởng náo nhiệt trong hôn lễ Liễu Yên và Vũ Chính Hiên, tới bảy vị tướng quân tới tham dự, ngũ bá không thể không lấy 120% tinh thần ứng phó.

Liễu gia sơn trên danh nghĩa là một thôn hành chính, nhưng trên thực tế so với nhiều cơ chế thị trấn còn giàu có tấp nập hơn.

Đem so với thị trấn Hướng Dương cũng chỉ có quy mô nhỏ hơn mà thôi, còn phồn hoa chẳng kém, mọi người đã có thói quen tự nhiên mở miệng ra là nói "ở thị trấn" chử không phải là nói "ở trong thôn" nữa.

Liễu Triệu Ngọc nói:
- Ba, lãnh đạo tỉnh và trung ương, sợ sẽ không ở qua đêm trong thị trấn chúng ta đâu.

- Hồ đồ! Họ có ở lại hay không chúng ta đều phải chuẩn bị! Hơn nữa những thân thích của Nghiêm bí thư ở Độ Đầu trấn, khẳng định là sẽ ở lại một tối. Nghiêm bí thư, chú mười hai, Chu tiên sinh cũng chắc chắn ở lại, cán bộ trên tỉnh trên thành, cũng không biết phải có bao nhiêu người ở lại bồi tiếp, mày cho rằng đây là hôn lễ bình thường à?

Liễu Triệu Ngọc là người bốn mươi mấy tuổi đầu rồi, đường đường chủ tịch hội đồng quản trị, bị cha già nghiêm mặt quát tháo, cũng không có chút xấu hổ nào, chỉ cười hăng hắc. Khi xưa ông cụ chưa nghỉ hưu những người ở đây có ai là chưa từng bị quát tháo?

- Anh năm, tiệc thì bày ở đâu đây? Khi đó thêm vào già trẻ lớn bé trong thôn chúng ta, đoán chừng cũng phải hai ba trăm bàn.
Bác bảy Liễu Tấn Bình hỏi.

Bởi vì ông là chủ tịch giám sát của công ty Đằng Phi, cho nên ngồi bên trái Liễu Tấn Vắn, đối diện Liễu Triệu Ngọc.

Liễu Tấn Văn nhíu mày lại.

Chuyện này khó làm đây.

Hôn lễ của Tiểu Tuấn, toàn thô không nói nhà nào cũng phải tham gia, nhưng mỗi nhà phái đại biểu là chắc chắn, đây chẳng phải là người bình thường kết hôn. Liễu Tấn Bình đoán chừng có hai ba trăm bàn còn chỉ là ở mức trung bình thôi.

Sẽ có rất nhiều người tới căn bản sẽ không dự tính trướcđược.

Riêng ăn cơm thôi thì dù tới một vạn người cũng chẳng phải lo.

Nhưng kết hôn là phải náo nhiệt, nếu khách tới mà phân chia ra từng nhà ăn uống, thì không khí vui tươi sẽ giảm đi rất nhiều.

Liễu Triệu Ngọc nói:
- Con thấy bày ở trường học nghề đi.

Trung tâm bồi dưỡng ký thuật Liễu gia sơn, sớm đã sửa thành trường dạy ngề thuộc công ty Đằng Phi, chính thức thành cao đẳng chuyên khoa, bằng cấp được quốc gia thừa nhận, trên cơ sở trước kia, quy mô đã mở rộng lên không ít.

Liễu Triệu Ngọc phân tích:
- Trường học có hai thao trường, phòng học cũng có thể dọn ra, đoán chừng có thể bày ba trăm bàn tiệc cũng không thành vấn đề. Nơi đó rộng rãi, lỡ chẳng may khách tới nhiều, lâm thời thêm bàn cũng tới kịp.

- Ừ, chủ ý này không tệ đâu.
Bác năm chậm rãi gật đầu, những người khác cũng gật đầu theo.

- Nếu trời mưa thì sao? Cho dù không mưa, hiện giờ thời tiết cũng nóng dần rồi, ở giữa trưa ăn cơm ở thao trường cũng nóng lắm.
Bác bảy đưa ra một vấn đề nhỏ.

Bác năm phất tay lên nói:
- Dựng rạp lên.

- Dựng rạp ư? Anh năm hai cái thao trường đó có thể chưa ba nghìn người đấy, lấy đâu ra bạt to như thế là lắp rạp, lắp thế nào? Hơn nữa, lắp rạp trông cũng khó coi lắm.

Liễu Triệu Ngọc cười nói:
- Bác bảy, vấn đề nàykhông lớn, cũng chẳng cần tấm bạt lớn lắm, có thể lắp mười mấy cái rạp nhỏ, tập đoàn cơ giới Đằng Phi có thể sản xuất ra thứ này, cháu sẽ lập tức đi bố trí, bọn họ tranh thủ làm, đảm bảo tới khi đó bắc lên mấy cái rạp vừa chắc chắn lại đẹp.

Liễu Triệu Ngọc không thẹn là chủ tịch của Đằng Phi, đầu óc xoay chuyển nhanh.

Liễu Tấn Văn nhắm mắt trầm tư, gật đầu nói:
- Như vậy cũng được, số lều bạt đó có thể giữ lại, sau này nếu gặp phải chuyện vui lớn như thế còn có cái để dùng.

Liễu Triệu Ngọc lại cười nói:
- Ba, chú mười hai chỉ có Liễu Tuấn là con trai thôi, có thể kết hôn mấy lần được chứ?

Liễu Tấn Văn trừng mắt:
- Con mày kết hôn thì có dùng không? Hơn nữa chuyện vui náo nhiệt đâu phải cứ là kết hôn!

Những lời này làm tất cả mọi người bật cười.

- Còn nữa, đầu bếp cũng phải mời từ bên ngoài, trong thị trấn chẳng có đầu bếp giỏi. Chú bảy, chuyện này giao cho chú, chú nói với Tiểu Thanh, con bé là bà chủ lớn ở Hồng Kông, quen biết nhiều, bảo nó an bài một đám người tới đây, chi phí tính vào thôn hết.

Bác năm nhìn bác bày nói.

- Ba, chuyện này không cần làm phiền chú bảy nữa, để con làm đi.
Liễu Tấn Bình còn chưa đáp lời, Liễu Triệu Ngọc đã tranh mất.

Hắn đã mơ hồ đoán ra được quan hệ giữa Tiểu Tuấn và Tiểu Thanh, nếu như Liễu Tuấn kết hôn mà lại bảo Tiểu Thanh an bài đầu bếp, chẳng may tính trẻ con của Tiểu Thanh phát tác, thì hỏng chuyện mất.

Còn nói tới chi phí thì Tiểu Thanh hiện giờ đâu coi chút tiền đó vào trong mắt.

Liễu Tấn Bình không biết nội tình, cười khà khà nói:
- Không sao để chú nói với Tiểu Thanh.

- Cứ để cháu an bài đi, ông chủ của khách sạn Thu Thủy là bạn của cháu, nơi đó lúc nào cũng có sẵn người.
Liễu Triệu Ngọc vội vơ chuyện này vào người.

- Được, cứ để Triệu Ngọc đi an bài, phải tranh thủ đấy, bảo bọn họ hai ngày nữa phải đưa người tới, phải chuẩn bị thực đơn, đồ làm bếp, có cả đống việc phải làm, muộn là không được đâu.

Bác năm giải quyết dứt khoát.

Liễu Triệu Ngọc thầm thở phào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi