TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Điện thoại do Hà Mộng Doanh gọi tới, lần đầu tiên Hà đại tiểu thư không gọi y là "tiểu sắc ma" thậm chí không gọi là "Tiểu Tuấn", mà m ờ miệng gọi ngay là "Liễu bí thư"! Đúng là làm Liễu bí thư phải hoảng sợ.

- Liễu bí thư chuyện không hay rồi.

Nghe giọng Hà đại tiểu thư, có vẻ không giống như là hù dọa.

- Chuyện gì thế?

- Hừ hừ, cậu trúng thưởng lớn rồi, Hồng lão tổng đã chú ý tới cậu rồi đấy.

Hà đại tiểu thư lạnh lùng nói:

Liễu Tuấn tức thì choáng váng.

Hồng lão tổng chú ý tới đồng chí Liễu Tuấn y rồi?

Chuyện gì thế này.

Liễu nha nội cho dù hai kiếp làm người, đối với vị "thủ tướng bàn tay sắt" danh tiếng lẫy lừng này đầy kính trọng và ngưỡng mộ, bất quá kính sợ thì kính sợ, Liễu nha nội cũng hiểu rất rõ, bị Hồng lão tổng chú ý tới chẳng phải là chuyện tốt.

Vị đại lão này khi muốn chỉnh đốn người khác luôn dùng thủ đoạn sấm sét.

Liễu bí thư ở huyện Ninh Bắc được xưng là "tiểu tiếu diện hồ", do thủ đoàn xử lý kẻ khác cao minh, có điều đem so với Hồng lão tổng thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

- Ôi sợ quá cơ.
Liễu Tuấn nói.

Nghe thấy Liễu Tuấn nói có vẻ chẳng đề vào đâu, Hà đại tiểu thư cuống cả lên.

- Này cậu có chuyện gì thế? Lần này không phải đùa đâu nhé, thư ký của Hồng lão tổng ngày mai đã tới huyện Ninh Bắc các cậu rồi đấy.

Sắc mặt Liễu Tuấn trầm xuống.

Được Hồng lão tổng "chú ý" cũng phải phân thành mấy đẳng cấp, dưới tình huống bình thường, nếu như Hồng lão tổng biểu thị quan tâm với sự kiện ngày 26 tháng chạp, thì sẽ yêu cầu tỉnh ủy báo cáo tình huống lên trên. Hiện giờ không ngờ trực tiếp phái thư ký của mình xuống, vậy là đẳng cấp cao nhất rồi, nói rõ hơn thì Hồng lão tổng cực kỳ phẫn nộ, hạ quyết tâm phải làm rõ chuyện này.

Liễu Tuấn hỏi:
- Ai nói với chị đấy?

- Khâu Tình Xuyên.

Liễu Tuấn choàng tỉnh.

Hồng lão tổng kiêm nhiệm thống đốc ngân hàng trung ương, gần đây Khâu Tình Xuyên khá được cao tầng chú ý, hắn là con rể phó thủ tướng Lý Đức Sơn, quan hệ với người bên cạnh Hồng lão tổng không tệ, nên biết tin là bình thường.

Người này làm việc thận trọng, vào lúc mẫn cảm tất nhiên sẽ né tránh tiếp xúc trực tiếp với Liễu Tuấn, nhưng ngay lập tức đem tin báo cho Hà Mộng Doanh, là rất có đạo nghĩa bạn bè rồi.

- Huyện các cậu rốt cuộc có chuyện gì, bị người ta tốt cáo tới tận trước mặt ông ấy rồi? Người này nóng tính như lửa đấy.
Hà Mộng Doanh nói đầy lo âu.

Chỉ trong thoáng chốc, Liễu Tuấn đã rút ra được kết luận, thản nhiên nói:
- Chẳng liên quan gì tới huyện bọn em cả.

Hà Mộng Doanh chẳng hiểu ra sao:
- Không liên quan tới huyện các cậu ư?

- Ừ, chuyện này bí làm lớn lên thôi, có điều chị đừng lo, chẳng có gì to tát đâu.
Giọng nói của Liễu Tuấn vẫn rất trấn tĩnh, không nghe ra có chút bất an nào.

Hà Mộng Doanh nói luôn:
- Ngày mai chị sẽ tới đó.

Liễu Tuấn dứt khoát nói:
- Đừng! Ngày mai chị hãy lập tức trở về Nam Phương.

- Trở về Nam Phương?
Hà đại tiểu thư không hiểu hỏi lại.

Cô thực sự không hiểu lúc này vì sao tiểu sắc ma lại bảo cô trở về Nam Phương.

- Đúng, trở về Nam Phưong, chỉ tới đó đợi điện thoại của em.

- Vì sao?

- Đừng hỏi vọi, chị cứ về trước đi! Có kẻ muốn chơi thì chúng ta tiếp đón tới cùng, quá lắm thì ra biển.

Liễu Tuấn lạnh lùng nói.

Hà Mộng Doanh không dám nói gì thêm, không ngờ tiểu sắc ma lại nói ra câu "ra biển", xem ra tình hình không lạc quan, Liễu Tuấn đã chuẩn bị cả cho tình huống xấu nhất rồi.

*** ra biển: Nghĩa bóng mang sắc thái chính trị - Kinh tế, ý nói bỏ chức vụ hiện thời, chuyển sang làm kinh doanh, tạo dựng cơ nghiệp mới.

- Vậy chị đi ngay đây, sẽ đón chuyến bay tối trở về.
Hà đại tiểu thư thể hiện tác phong quân nhân.

Liễu Tuấn cười, dịu dàng nói:
- Cũng không cần vội vàng như thế, yên tâm đi, không sao đâu mà.

Trong lòng Hà Mộng Doanh nổi lên cảm giác dịu ngọt, bất kể cục thế nghiêm trọng đến thế nào tiểu sắc ma vẫn hết sức quan tâm đến cô.

- Ừ chị biết rồi, vậy có cần nói với ông nội một tiếng không?

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói:
- Tạm thời không cần, ngoải ra trở về Nam Phương rồi cũng đừng vội nói với người khác chuyện này, đợi điện thoại của em trước đã, biết không?

- Được, cậu cũng chú ý một chút.

Hà Mộng Doanh cố áp chế sự lo lắng, cúp điện thoại.

Liễu Tuấn chậm rãi từ bên cửa sổ quay về ghế sô pha, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, Thạch Trọng và Truân Chí Quang cũng lo lắng đứng dây, cùng nhìn tới, hi vọng có được chút chị thị trước.

Liễu Tuấn bình tĩnh nói:
- Lão Thạch, trưởng phòng Chí Quang, cả hai về trước đi. Tôi phải tới tỉnh ủy một chuyến.

Hai người nhìn nhau, phát hiện ra lo lắng trong mắt đối phương, cho dù Liễu Tuấn không tiết lộ điều gì, nhưng đột nhiên ngay trong đem trở về tỉnh ủy đã nói rõ tình huống có biến hóa ngoài dự kiến rồi.

Lúc này bọn họ không ai dám hỏi thêm, khom lưng chào Liễu Tuấn cáo từ.

Liễu Tuấn không lập tức đi ngay, mà ngồi trong ghế hút thuốc một lúc, rồi gọi điện thoại cho Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài chính đang ở trong thư phòng phê duyện công văn, nhận được điện thoại của con trai rất là vui vẻ, mặc dù ông cũng biết Liễu Tuấn phải bở dở tuần trăng mật là vì huyện Ninh Bắc có người cáo trạng, có điều chẳng đề trong lòng lắm, với khả năng người con trai này, Liễu Tấn Tài luôn yên tâm.

Nhưng lần này Liễu Tuấn vừa nói tình huống ra, sắc mặt Liễu Tấn Tài cũng trở nên nghiêm trọng.

Đừng nói là Liễu Tuấn, cho dù là một quan lớn chấp chính cả tỉnh như ông, thì áp lực Hồng lão tổng mang tới cũng cực kỳ lớn.

Cuối năm 92, Liễu Tấn Tài mới nhậm chức ở tỉnh J, cũng được gặp Hồng lão tổng vừa mới nhậm chức ở quốc vụ viện không lâu, bởi vì chuyện phân thuế, Hồng lão tổng ngựa không ngừng vó tới các tỉnh và khu tự trị thương thảo với người đứng đầu đảng và chính phủ.

Lần gặp mặt đó, tác phong nắm đấm sắt của Hồng lão tổng đã lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu trong lòng Liễu Tấn Tài.

Trực giác đã nói cho Liễu Tấn Tài biết, phân tích của Liễu Tuấn là đúng, sự việc phát triển tới bước này là đã không còn quan hệ trực tiếp nhiều tới huyện Ninh Bắc nữa, cuộc đấu tranh tầng tối cao đã bắt đầu.

Chỉ không ngờ đối phương chọn điểm đột phá là huyện Ninh Bắc.

- Con về tỉnh ủy nói chuyện với Nghiêm bí thư đi.

Trầm ngâm một lúc, Liễu Tấn Tài căn dặn như vậy.

Đây là tác phong cẩn thận nhất quán của Liễu Tấn Tài, Nghiêm Ngọc Thành là một trong nhân vật lãnh đạo đời hai của hệ phái, gặp phải chuyện lớn thế này, đừng nói cha cọn họ Liễu, mà sợ rằng các đại lão khác trong hệ phái cũng đang đợi ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành.

- Vâng, con về ngay đây.

- Buổi tối tầm nhìn không tốt, đi xe chú ý một chút.
Liễu Tấn Tài biết con trai có thói quen tự lái xe nên dặn dò.

- Vâng, con biết.

Trong biệt thự số một thường ủy tỉnh, vẫn cứ yên tĩnh như cũ.

Liễu Tuấn đột nhiên trở về, Giải Anh và Nghiêm Phi đều ngạc nhiên, Phi Phi tung tăng chạy tới choàng tay ôm lấy cổ Liễu Tuấn, chẳng hề kiêng kỵ có Giải Anh ở trong phòng.

Hai người đã là vợ chồng rồi mà.

Giải Anh hỏi:
- Tiểu Tuấn sao muộn thế còn trở về?

- Có chút chuyện, con muốn trao đổi với lão ba một chút.

Liễu Tuấn gọi cha mình là "ba", gọi cha vợ đại nhân là "lão ba", thi thoảng cũng vọt miệng một câu "Nghiêm bí thư"

Giải Anh cười:
- Vậy con đi đi.

Nghiêm Phi cũng không cong môi lên nữa.

Trước kia Liễu Tuấn nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện xong, nếu như đã muộn, có rất ít thời gian âu yếu cùng cô, còn hiện giờ thì khác rồi, cả đêm Liễu nha nội sẽ thuộc về cô.

Liễu Tuấn đi lên lầu.

Nghiêm Phi theo sát đằng sau, tươi cười nói:
- Em đi pha trà cho mọi người.

Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay cô cùng lên lầu.

Liễu Tuấn vào trong thì thấy Nghiêm Ngọc Thành đang ngồi trên ghế hút thuốc, phía trước mặt là một quyển sách dày, dáng vẻ ung dung, thấy Liễu Tuấn và Nghiêm Phi nắm tay nhau đi vào cũng chỉ đưa mắt lên một cái, không nói một lời tiếp tục hút thuốc.

Liễu Tuấn liền ngồi xuống đối diện, liếc mắt nhìn phát hiện ra Nghiêm đại bí thư đang xem (Hồng lâu mộng), không khỏi bật cười.

- Lão ba, thật có hứng trí!

Nghiêm Ngọc Thành hừ một tiếng.

Ông cũng là học trò cưng của Chu tiên sinh, giống như Chu tiên sinh thích với danh tá cổ điển, thi thoảng lấy ra đọc để thay đổi đầu óc.

Nghiêm Phi pha trà cho Liễu Tuấn xong, lại rót cho cha mình đầy chén, cười khẽ nói:
- Hai người nói chuyện, con đi cắt hoa quả.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn con gái đầy yêu thương mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn sang anh con rể thì lại khác hẳn, Liễu Tuấn không khỏi có chút bực bội.

Liễu Tuấn uống một ngụm trà, chậm rãi nói:
- Lão ba, tình huống không ổn rồi, thư ký của Hồng lão tổng ngày mai sẽ tới huyện Ninh Bắc.

Nghiêm Ngọc Thành vốn đang chuẩn bị đưa tay lấy chén trà, nghe thế hơi khựng lại chừng nửa giây mới tiếp tục cầm lấy chén trà uống, không nói một lời.

- Sức khỏe của Đồng lão...

Liễu Tuấn nói nửa câu, nhìn sang Nghiêm Ngọc Thành.

Tình huống sức khỏe của Đồng lão như thế nào, cán bộ tầng cấp thấp như Liễu Tuấn không thể biết được tin tức xác thực, nhưng Hồng lão tổng đột nhiên hành động như thế, bản thân đã nói rõ vấn đề rồi.

Nghiêm Ngọc Thành thong thả nói:
- Không tốt.

Liễu Tuấn không nói gì nữa.

Hiện giờ ở chuyện này không còn là vẫn đề của Liễu Tuấn nữa, Hồng lão tổng phái thư ký đi không nghi ngờ gì là bước thăm dò đầu tiên, phải nói điểm đột phá này lựa chọn không tệ.

Sự kiện ngày 26 tháng 12, trong con mắt người không rõ chân tướng thì đúng là rất nghiêm trọng, phát sinh ra vấn đề như vậy mà tỉnh ủy lại đem Liễu Tuấn làm bí thư huyện ủy ưu tú báo lên trung tổ, thì bất kể thế nào cũng là cách làm thiếu trách nhiệm.

Nếu như có thể tìm được chứng cứ xác thực, làm to ra, thì không phải là không thể khơi lên một trận sóng gió không nhỏ, còn về tiếp theo đó khống chế tình huống ra sao thì phải xem thái độ các phía để ra quyết định.

Nếu chẳng may không tìm được chứng cứ xác thực, vậy cũng chẳng sao, Liẽu Tuấn cậu cứ làm diển hình bí thư huyện ủy, nên biểu dương thì biểu dương.

Tiến có thể công, lui có thể thủ.

Quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác.

- Vấn đề của huyện Ninh Bắc thì xử lý ở huyện Ninh Bắc, chuyện con gây ra thì con tự đi xử lý.
Trầm mặc một lút Nghiêm Ngọc Thành nói rất bình đạm.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Phương thức xử lý của con có lẽ không ôn hòa lắm đâu.

Nghiêm Ngọc Thành chỉ nhướng mắt nhìn y một cái, rồi lại tiếp tục đọc (Hồng lâu mộng).

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi