TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cùng lúc với việc Liễu Tuấn tháp tùng nhóm Vu Tề Quân tới thôn Tú Khê tìm hiểu tình hình, thì Thư Kính Hán cũng tiếp đón mấy pháng viên của (báo nhân dân) và (báo quang minh).

Nói thực với mấy vị phóng viên từ trung ương tới này, Thư Kính Hán đã sợ lắm rồi, đám Phí Thanh đến trước đó còn đang chạy loạn các thôn xã trong huyện Ninh Bắc kia, chẳng biết Liễu bí thư nghĩ thế nào lại không ngăn cản, mặc cho bọn chúng hỏi loạn hỏi bậy khắp nơi, giờ lại thêm mấy người nữa tới.

Thư Kính Hán là người hết sức cẩn thận, cho dù dựa vào Liễu Tuấn, nhưng qua lại cá nhân với Liễu Tuấn không nhiều, không quan hệ gần gũi với Liễu Tuấn như đám người Thạch Trọng.

Hắn luôn cho rằng nha nội thành đạt sớm như Liễu Tuấn, tất nhiên không gian thăng tiến rất lớn, nhưng không thể tránh khỏi thành trung tâm thị phi, không cẩn thận một chút bị cuốn vào vòng xoáy ngay.

Thư Kính Hán hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng chẳng muốn dựa hơi Liễu nha nội để được phú quý, chỉ cần an ổn làm tốt chức trưởng phòng tuyên truyền này, chiếu cố cho người trong nhà là đủ, bởi thế cũng cố ý giữ một khoảng cách nhất định với Liễu Tuấn.

Hắn hiểu rất rõ, một khi xảy ra chuyện, Liễu Tuấn có chỗ dựa vững vàng, không phải là chuyện lớn tày trời thì không ảnh hưởng tới, nhưng Thư Kính Hán hắn thì không như thế, chuyện thí xe giữ tướng trên quan trường xảy ra như cơm bữa.

Có suy tính thận trọng này, phàm chuyện lớn Thư Kính Hán không chịu tự ý quyết định, cùng mấy vị phóng viên nói chuyện, tuy được biết là họ tới phỏng vấn việc huyện Ninh Bắc ra sức phát triển kinh tế địa phương, giảm bớt gánh nặng cho nông dân, nhưng Thư Kính Hán vẫn vô cùng thận trọng, báo cáo lên cho Thạch Trọng.

Khi Liễu bí thư không có mặt, các bán bộ thường ủy thuộc Liễu hệ lấy Thạch Trọng làm chủ.

Thạch Trọng vừa nghe tin lại tỏ ra mừng rỡ, lập tức bảo Thư Kính Hán dẫn phóng viên tới phòng làm việc của mình.

Thạch Trọng hiểu đấy là "viện binh" của Liễu bí thư, cho nên rất khách khí với mấy phóng viên này, cùng bọn họ tới nhà khách Thiên Nga ăn cơm trưa, rồi lại phái hai cỗ xe đưa họ xuống nông thôn phỏng vấn.


Hiện giờ thế cục không rõ ràng, Liễu bí thư lại không có ở huyện ủy, Thạch Trọng vốn định đi cùng mấy phóng viên, cũng chỉ đành tạm thời gác lại, phái hai cán bộ cố thể tin cậy được đi cùng, kiêm luôn nhiệm vụ dẫn đường.

Tức thì huyện Ninh Bắc náo nhiệt vô cùng, thần tiên các nơi trổ phép thần thông, ra sức tìm tài liệu mình muốn có.

Vu Tề Quân và Lăng Nhã sau khi tìm hiểu tình huống của Tống Nguyệt Nguyệt không đưa ra bất kỳ bình luận nào, lại do Liễu Tuấn an bài tọa đàm cùng chi thư thôn Tú Khê và mười mấy đại biểu nhân dân.

Liễu Tuấn theo lệ cũ né tránh một bên.

Hành động này của Liễu Tuấn khơi lên sự bất mãn mãnh liệt của Tống Trường Viễn và những thôn dân khác, trong mắt bọn họ, đây là vì cán bộ trung ương không tín nhiệm Liễu bí thư, càng khẳng định suy đoán Liễu bí thư bị hãm hại.

Vì thế đám đông kích động đồng thanh muốn "minh oan" cho Liễu Tuấn.

Tình huống này Vu Tế Quân và Lăng Nhã không ai dự liệu được.

Tống Nguyệt Nguyệt được nhận "ân huệ" của Liễu Tuấn, nên nói tốt giúp Liễu Tuấn là chuyện hợp lý, nhưng những thôn dân này ai nấy đều hết sức tán dương Liễu Tuấn thì đúng là bất ngờ.

Thực sự không nghĩ tới trong con mắt của người dân thường Liễu Tuấn có uy vọng như vậy.

Mục đích chuyến đi này của nhóm Vu Tề Quân vô cùng đơn thuần, chỉ tìm hiểu tình huống, không bình luận. Đương nhiên, Vu Tề Quân kinh nghiệm quan trường phong phú, cũng mơ hồ đoán được nội tình bên trong không đơn giản, nhưng Vu Tề Quân chỉ dám suy đoán trong lòng không dám nói ra.

Công tác ở cơ quan trung ương, Vu Tế Quân sớm đã tập nên thói quen tốt không nói lung tung, không nhúng tay lung tung.

Nếu như là cao tầng tranh đầu đã kéo màn đúng như suy đoán của hắn, thì càng không thể tùy tiện xen vào, cán bộ cấp bậc như hắn căn bản không đủ tư cách tham dự tranh đấu.

Còn về phần Liễu bí thư, nếu chẳng phải có cha làm tỉnh trưởng và cha vợ làm bí thư tỉnh ủy, thì tuyệt đối cũng chẳng có "vinh dự" bị cuốn vào trong vòng xoáy lớn này.

Vu Tề Quân vô cùng ôn hòa thanh minh với các Tống Trường Viễn và người thôn dân đang phẫn nộ là tới tìm hiểu tình hình, không nhắm vào bất kỳ cán bộ nào, mới hơi làm dịu bớt tâm tình kích động của người thôn dân.

- Liễu bí thư, xem ra uy vọng của đồng chí trong thôn Tú Khê rất cao.

Vất vả lắm mới kết thúc được cuộc tọa đàm, đã qua mất giờ cơm rồi, Tống Trường Viên không cho từ chối, nhất định phải mời bằng được nhóm Liễu Tuấn tới nhà ăn cơm, Liễu Tuấn và Vu Tề Quân đều không từ chối.

Bọn họ đúng là khá đói rồi.

Nhà của Tống Trường Viễn vẫn là nhà đất mái ngói cũ kỹ kia, vừa rồi khi cả một đám người phản ánh tình huống với Vu Tề Quân, vỏ hạt dưa vỏ đậu phộng cùng đầu thuốc lá vứt đầy ra đất, Vu Tề Quân là dân nghiện thuốc còn có chút không chịu nổi, Lăng Nhã càng không chống đỡ được, khuôn mặt trắng trẻo vì nhịn thở mà đỏ bừng, chỉ ngồi nói chuyện một lúc vội chạy ra ngoài hít thở không khí, bầu ngực khá có quy mô càng thêm nảy nở.

Vu Tề Quân cười nói:
- Tiêu Lăng, không chịu nổi rồi hả?

Lăng Nhã lườm bọn họ, rất khó chịu nói:
- Thật không hiểu nổi đám đàn ông các anh sao ai cũng thích hút thuốc như thế?

Vu Tề Quân cười ha hả:
- Chuyện này thì cô về nhà hỏi Trương Nghị nhà cô ấy, cậu ta còn hút thuốc ghê hơn tôi.

Lăng Nhã mặt hơi thay đổi, quay đầu đi không tiếp lời.

Vu Tế Quân khẽ lắc đầu, mọi người cùng làm việc trong một văn phòng quan hệ không tệ, Vu Tề Quân biết Lăng Nhã và chồng Trương Nghị quan hệ căng thẳng, muốn kiếm cơ hội nói tốt mấy câu không ngờ đụng đầu vào tường.

- Liễu bí thư căn cứ vào tình huống người dân phản ánh thì mấy năm trước chuyện thu thuế phí và hóa đơn tạm của quần chúng nhân dân tương đối nghiêm trọng.

Vu Tề Quân đưa cho Liễu Tuấn một điều thuốc lá, thuận miệng nói, mắt theo dõi phản ứng của y.

- Ừm, đúng là như thế, trước kia kinh tế huyện Ninh Bắc trì trệ, thu nhập tài chính của huyện không đủ chi, nguyên bí thư huyện ủy Phương Triêu Dương thời còn tại chức đã làm rất nhiều hóa đơn tạm, chúng tôi thống kê qua, tổng số chừng mười bảy triệu.
Liễu Tuấn chẳng né tránh ánh mắt của Vu Tề Quân, càng không né tránh câu hỏi của Vu Tế Quân, có sao nói vậy?

- Chính xác chứ?
Vu Tề Quân còn chưa nói, Lăng Nhã đã kinh ngạc thốt lên, nhìn Liễu Tuấn không tin tưởng lắm, không biết cô kinh ngạc vì con số khổng lồ kia, hay kinh ngạc về sự thẳng thắn của Liễu Tuấn.

Nếu như Vu Tề Quân và Lăng Nhã cô tới đây là có chút ý tứ kiếm chuyện bên trong, người khác thì che dấu còn chẳng kịp đâu có như Liễu Tuấn công nhiên nói ra.

Vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này trông trẻ thật nhưng đâu có giống kẻ ngốc chứ!

- Đúng là là mười bảy triệu thật.

Liễu Tuấn gật đầu với Lăng Nhã.

Lăng Nhã vén tóc mai, cô dung mạo xinh đẹp, động tác trông rất quyến rũ.

Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:
- Lăng xử trước kia để tóc dài phải không?

Lăng Nhã ngạc nhiên:
- Đúng vậy? Sao Liễu bí thư biết?

Liễu Tuấn cười:
- Đoán thôi.

Mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuân, đều có động tác vén tóc này, chỉ có Hà đại tiểu thư để tóc ngắn là chưa bao giờ có, Liễu Tuấn thấy thú vị nên hỏi như vậy, không ngờ lại đúng luôn.

Lăng Nhã nhìn thậ kỹ Liễu Tuấn một cái.

Người này thực sự là "dị loại"

Lăng Nhã thân là nhân viên làm việc bên cạnh Hồng lão tổng, trước kia xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, cán bộ địa phương có nhiều người quan chức cao hơn Liễu Tuấn không ít, lai lịch cũng chẳng nhỏ, nhưng trước mặt cô ai nấy đều thận trọng, không dám nói bừa một câu.

Liễu Tuấn thì lại thong dong, bình tĩnh tới mức làm cho người ta phải giật mình.

Thật sự không biết sự tự tin "vô lý" của y là từ đâu ra.

Tâm tư của Vu Tề Quân tất nhiên là không đặt ở chuyện nhỏ này, trầm ngâm hỏi:
- Liễu bí thư, hóa đơn tạm đều là từ thời Phương Triêu Dương làm sao?

- Đại bộ phận là thế.
Liễu Tuấn đáp:
- Số do Phương Triêu Dương lưu lại, chừng 12 triệu, đó là còn chưa tính đã bỏ đi một số khoản phụ phí, chỉ là hóa đơn tạm thời còn lưu lại trong tay người nông dân thôi. Còn lại là hai năm qua, đa số là ở các xã thị trấn tương đối lạc hậu, trước kia tôi cũng không quá quan tâm tới chuyện này, đầu năm nay mới thống kê sơ bộ, trong nhiệm kỳ của đồng chí Bạch Dương, đồng chí Bành Thiếu Hùng và tôi tổng cộng có chừng 5 triệu.

Vu Tề Quân gật đầu.

Liễu Tuấn nhớ số liệu chính xác như thế xem ra không phải là nói dối rồi.

- Vu lãnh đạo, Liễu bí thư tuyệt đối là cán bộ tốt, cán bộ tốt nhất! Số hóa đơn tạm được thực hiện trong thôn chúng tôi năm ngoài gần như đều có từ hai năm trước, nhờ có Liễu bí thư thực hiện cho chúng tôi. Vu lãnh đạo, Lăng lãnh đạo, các vị về tới trung ương, phải báo cáo đúng sự thật cho lãnh đạo nhé.

Vợ Tống Trường Viễn bận rộn làm thức ăn, Tống Trường Viễn ở bên cạnh tiếp khách, vội vàng biện bạch cho Liễu Tuấn.

Vu Tề Quân nói:
- Trường Viễn chi thư yên tâm, chúng tôi nhất định báo cáo theo đúng sự thật.

- Vâng vâng, thế thì tốt rồi, tên Mao Ái Tiêm kia là phần tử xấu, trên trấn khai trừ hắn làm mọi người sung sướng cõi lòng, hắn rắp tâm gây chuyện cho Liễu bí thư. Hay là Vu lãnh đạo, thôn chúng tôi tổ chức mấy người theo các vị báo cáo cho lãnh đạo?
Tống Trường Viễn nghe thấy Vu Tề Quân nói có chút đối phó, nên không yên tâm lắm.

Vu Tề Quân hơi thất kinh, chính đang cân nhắc lời nói thì Liễu Tuấn đã nói trước:
- Trường Viễn chi thư, các vị thôn dân không phải tới thủ đô đâu, mọi người phải tin vào tổ chức chứ!

- Vâng vâng, tin tưởng tin tưởng.

Bên này nói chuyện thì đã có rất nhiều người dân mang thức ăn tới biếu, có gà con, có trức, có rau tươi, có cả cá đang giãy đành đạch, nói là vừa câu được trong ao tự nuôi lên, đem biếu cho Liễu bí thư và cán bộ trung ương nếm thử, Tống Trường Viên không chối từ, đưa hết cho vợ để làm thức ăn.

Lăng Nhã cảm thán nói:
- Đã lâu lắm rồi không thấy cảnh tình quân dân cá nước như thế này nữa.

Liễu Tuấn cười:
- Trong lòng quần chúng đều có một cán cân.

Giữa đất trời sừng sững một cái cân.
Nhân dân là cán cân, ông là quả cân giữ cho giang sơn yên ổn thanh bình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi