TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn chỉ mỉm cười nhìn không bình luận gì cả.

Cao Trường Hoành trong lòng thở dài, lão nhị đúng là không ra sao, kiếm hạng phụ trách kiểu gì thế này? Đem so với câu lạc bộ Trường Thành người ta từ nhân viên tới quan lý đối với khách cực kỳ lịch sự, không hề có loại nhìn khách sang hèn mà đối đãi như vậy.

Đúng là chủ thế nào nô tài thế đó.

Lại khiến cho Liễu Tuấn coi thường rồi.

Quy mô câu lạc bộ Quảng An chẳng hề kém câu lạc bộ Trường Thành, trang trí càng xa hoa hơn.

Nhưng trong con mắt của Liễu Tuấn, mang hơi hướm của của giàu xổi quá nồng.

Cảm giác của Lăng Nhã tựa hồ cũng giống Liễu Tuấn, ánh mắt hai người thi thoảng chạm nhau đều nở nụ cười hiểu ý.

May là câu lạc bộ Quảng An cũng đầy đủ, muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà ăn cơm thì vẫn có.

Giám đốc béo cong cái lưng tôm dẫn nhóm Cao Trường Hoành tới một khu độc lập, xây giữa một cái ao nhỏ, bốn xung quanh gió mát vi vu, lá cây xào xạc lay động cũng có vài phẫn thanh nhã.

- Nơi này không tệ.
Lăng Nhã khen một câu.

Cao Trường Hoành mỉm cười nói:
- Ha ha , được Tiểu Nhã khen một câu đúng là hiếm có.

- Không phải chứ, anh Đinh Đinh, em khó tính như vậy à?
Khuôn mặt thanh tú của Lăng Nhã hất lên, có chút không phục.

Cao Trường Hoành cười ha hả:
- Em thử nói xem?

Lăng Nhã cười có chút xấu hổ, có vẻ trong phạm vi bạn bè của cô, Lăng Nhã nổi tiếng "cao ngạo" rồi, Cao Trường Hoành đối với quá khứ lẫn hiện tại của cô đều rất hiểu.

Trong nội tâm Lăng Nhã, kỳ thực khá là sợ Cao Trường Hoành, vì người này quá thâm trầm, tuổi chỉ hơn cô hai ba tuổi, nhưng mỗi lần Lăng Nhã thấy hắn và nói chuyện với hắn, đều có cảm giác như đối diện với trưởng bối và cấp trên vậy.

Thiếu niên kiệt suất trong hào môn Lăng Nhã thấy không ít, chẳng thiếu những nhân vật thầm trầm mưu mô, nhưng chỉ có Cao Trường Hoành mang tới cho cô áp lực này.

Ngược lại Liễu Tuấn thành thục chắc chắn, khi tiếp cận với y, cô không cảm thấy loại áp lực này, mà thấy như tắm trong gió xuân, tựa hồ là loại người trời sinh ra có thể làm người ta tín nhiệm.

Có lẽ đó là do khác biệt bối cảnh của mỗi người.

Trong con mắt người thường, Liễu Tuấn được xem như xuất thân cao môn đại hộ rồi, thân phân tôn quý, nhưng chẳng thể sánh với nhà họ Cao.

Xuất thân hai người khác nhau, đấu tranh trên quan trường tất nhiên cũng chọn phương thức thích hợp với mình nhất, thực tế chứng minh cả hai đều vô cùng thành công.

Cao Trường Hoành sau khi tham dự đại hội này, lập tức sẽ thăng quan lên một cấp, thậm chí là đi tới nơi nào Lăng Nhã cũng biết rồi, còn Liễu Tuấn giới hạn bởi tuổi nên phải đợi ở tỉnh N một thời gian.

Có điều Liễu tuấn đã tiến bộ vượt thời gian rồi.

Cao Trường Hoành mỉm cười nói:
- Liễu bí thư, Tiểu Nhã, hai vị khách xin mời chọn mọn.

Giám đốc béo vẫn khom lưng đứng đó chơi Cao đại thiếu gia sai bảo, trong lòng thầm suy đoán thân phận hai vị khách này.

Nghe ngữ khí của Cao Trường Hoành với Liễu Tuấn cực kỳ khách khí, còn mang loại tôn trọng và bình đẳng, hắn lấy làm lạ, chẳng lẽ người trẻ tuổi này cũng là một nhân vật cấp bậc bí thư huyện thị gì đó?


- Tôi không có sở thích gì đặc biệt, phàm đồ dễ ăn một chút thì mỗi thứ hai suất, thêm chút ớt, hành là được. Lăng xử, để cho cô làm chủ đó.
Liễu Tuấn cũng không làm bộ làm dạng khách khí.

Cho dù tài sản hắn tới cả tỉ, nhưng tuổi còn trẻ, chưa tới cảnh giới "ăn phải bỏ tanh, cắt không quá mỏng".

Lăng Nhã cười:
- Khách theo ý chủ vậy, anh Đinh Đinh là nhà ẩm thực đó.

Cao Trường Hoành thở dài:
- Xem ra chút sở thích của anh không ít người biết nhỉ. Được vậy anh không khách khí nữa, giám đốc, bảo nhà bếp làm theo thực đơn lần trước, loại số hai là được.

Giám độc béo hơi ngẩn ra, nhưng lập tức gật đầu vâng dạ, thận trọng hỏi:
- Cao bí thư uống rượi gì.

Cao Trường Hoành thản nhiên nói:
- Trong thực đơn trước có cả rồi không cần thay đổi gì nữa, ngoài ra thêm hai món rau.

Giám đốc béo thực sự không biết cái thực đơn lần trước của Cao Trường Hoành là cái gì, có điều Cao Trường Hoành đã nói thế cũng không dám hỏi nhiều, định đi hỏi bên nhà bếp.

Tới nhà bếp, giám đốc béo mới biết Cao đại thiếu gia có một thực đơn tiêu chuẩn, nói là một cũng không chính xác lắm, phải nói là ba, còn cái gọi là loại số hai, đại khái chừng mười món ăn, trong đó sáu món cố định, bốn món do nhà bếp an bài loại đồ ăn mới nhất.

Thực đơn này cũng không phải là loại thức ăn quý hiểm, nhưng yêu cầu rất tỉ mỉ, ví dụ như món cá ngừ ca-li bên cạnh có ghi chú là phải sử dụng loại cá ngừ ca-li màu xanh.

Giám đốc béo thở phào, luôn mồm hò hét đầu bếp làm việc.

- Liễu bí thư có thể một lần nữa thể hiện kỹ thuật trà đạo cho chúng tôi xem không?
Trên hồ sen, ba người ngồi quanh bàn tròn, cửa sổ bốn xung quanh mở rộng, dẫn gió mát thổi vào, Cao Trường Hoành mỉm cười nói.

Phục vụ đã đặt dụng cụ pha trà lên bàn, đem những loại trà nổi tiếng như Thiết Quan Âm, Hồng Bào .. Bày ra theo một hàng dọc, mời khách chọn.

Liễu Tuấn gật đầu.

Phục vụ mang nước lên nói:
- Đây là nước suối Ngọc Tuyền Sơn lấy ngày hôm nay.

Hoàng đế Càn Long thích trà, trong tác phẩm (Ngọc Tuyền Sơn thiên hạ đệ nhất tuyền ký) có nói Ngọc Thuyền Sơn ở kinh thành là nước suối pha trà số một thiên hạ.

Pha trà dùng nước suối Ngọc Tuyền Sơn lấy trong ngày, đó là sáng tạo của câu lạc bộ Trường Thành, câu lạc bộ Quảng An tất nhiên cũng học theo.

Phục vụ mang lò than lên, than trong lò đang cháy mạnh, Liễu Tuấn đặt ấm Tử Sa lên, bắt đầu đun nước.

Lăng Nhã hơi ngạc nhiên:
- Ồ, phải dùng lửa than ư?

Trong suy nghĩ của cô, xã hội hiện đại, tất cả phải chú trọng hiệu quả, pha trà dùng bếp điện hay bếp than đun nước, uống vào chắc chẳng khác biệt gì mấy, nhưng dùng than thì phí thời gian hơn.

Liễu Tuấn cười nói:
- Kỳ thực bếp điện và bếp than đun nước trà có gì khác biệt tôi cũng không phân biệt được, nhưng pha trà phải chú ý tới ý cảnh mà thôi.

Lăng Nhã cũng cười nói:
- Thì ra học đòi.

Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành đều bật cười sảng khoái.

Liễu Tuấn chọn Thiết Quan Âm của An Khê, vừa mới pha một ấm trà thì phục vụ đã đem đồ ăn tới, thấy ba người đang uống trà, có chút do dự không biết phải xử lý thế nào.

Cao Trường Hoành liếc mắt trưng cầu ý kiến của hai người.

Liễu Tuấn cười nói:
- Uống trà so với ăn cơm, thì tôi khuynh hướng về ăn cơm hơn.

Lăng Nhã phì cười, Cao Trường Hoành cũng cười phất tay, phục vụ liền dọn đồ pha trà, bày thức ăn ra.

Cao Trường Hoành hỏi:
- Liễu bí thư, Mao Đài hay Ngũ Lương đây?

Liễu Tuấn mỉm cười.

Cao Trường Hoành cho dù để y lựa chọn nhưng phạm vi không lớn, mời khách mà đã như thế có thể thấy người này vẻ ngoài ôn hòa, nhưng tác phong ắt cực kỳ cứng rắn, phong độ của thế gia hào tộc, chẳng qua chỉ là phương diện xử lý vấn đề tỏ ra ôn hòa mà thôi, còn kết quả không thay đổi.

Có điều ở phương diện khẩu vị thì Cao Trường Hoành khá giống với y.

Liễu Tuấn đáp:
- Mao Đài đi, quen rồi.

- Được, vậy thì Mao Đài ba mươi năm, Tiểu Nhã, anh nhớ em uống rượu vang, các cô gái luôn thích giữ gìn nhan sắc hả?

Lăng Nhã cười:
- Có cô gái nào không thích.

- Nói đúng lắm, vậy Lafite hay boóc-đô?

- Boóc-đô đi.

Phục vụ liền bày chén bán, rót rượu cho ba vị khách, rồi lùi qua một bên.

- Liễu bí thư, có thể gặp nhau ở đây là duyên phận, cạn chén nào.

Cao Trường Hoành giơ chén rượu lên.

Liễu Tuấn khẽ chạm một một cái, rồi nâng chén lên ý mời Lăng Nhã, uống cạn luôn.

Cao Trường Hoành cảm khái nói:
- Liễu bí thư giảm bớt gành nặng cho nông dân ở huyện Ninh Bắc, mang lại cho tôi rất nhiều gợi ý, thị xã Dương Đông chúng tôi phải học tập theo.

Liễu Tuấn cười nói:
- Thị xa Dương Đông nền móng vững, cơ sở tốt, thu nhập tìa chính không phải lo, dưới sự lãnh đạo của Cao bí thư mỗi ngày một khác, đúng là càng dễ thực thi hơn huyện Ninh Bắc.

Lời này rất chân thành, không có ý cười nhạo Cao Trường Hoành hưởng thành quả của người khác.

- Anh tới rồi, sao không nói với em một tiếng?
Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên.

Sắc mặt Cao Trường Hoành hơi thay đổi, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, Liễu Tuấn gắp cá cho vào miệng, mí mắt cũng chẳng thèm nhướng lên lấy một cái.

Người tới chắc chắn là Cao nhị thiêu gia rồi.

- A Tiểu Nhã cũng ở đây à, sao không thấy Trương Nghị?
Cao Trường Hoành đi thẳng vào, chào hỏi Lăng Nhã, vừa thấy Liễu Tuấn tức thì mồm há hốc ra, không còn tiếng động nào nữa.

Hắn nghe giám đốc béo nói Cao Trường Hoành và hai vị khách tới câu lạc bộ Quảng An, vội tới góp phần náo nhiệt, không ngờ một trong hai vị khách là Liễu Tuấn, thực sự không ngờ.

- Liễu Tuấn?

- Chào Nhị thiếu gia.

Liễu Tuấn gật đầu với Cao Tương Hoành.

Cảm quan của y với Cao nhị thiếu gia cực tệ, nếu như chẳng phải có Cao Trường Hoành ngồi đây, chắc chẳng thèm chào một tiếng.

Cao Trường Hoành bình thản nói:
- Tương Hoành, ngồi xuống cùng ăn đi.

Lúc này tất cả phục vụ đều cực kỳ kinh ngạc nhìn thấy Cao nhị gia thường ngày diễu vo giương oai không cần biết trời đất là gì, đột nhiên còn ngoan ngoãn hơn cả con mèo nhỏ, ngồi xuống cực kỳ quy củ.

Cao Tương Hoành biết mình không giỏi che giấu "thù hận" nên chỉ nhìn chằm chằm vào cái cốc trước mặt, không liếc sang phía Liễu Tuấn lấy một cái.

Bất kể Cao Trường Hoành mời Liễu Tuấn dùng cơm vì nguyên nhân gì, nhưng anh hắn đã ở đây, không có chỗ cho hắn làm càn.

Lăng Nha rất biết con người Cao Tương Hoành, thấy hắn bị quản thúc ngoan ngoãn, lòng thầm buồn cười, cũng cảm khái sự uy thế của Cao Trường Hoành, cho dù là em ruột cũng sợ hắn như chuột thấy mèo.

Bữa cơm này chỉ e rằng là bữa cơm ngột ngạt nhất của Cao nhị thiếu gia từ khi sinh ra tới nay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi