TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Ấy, ai ở sau lưng nói xấu anh Tiểu Long đấy? Chúng tôi làm việc ở hộp đêm sao lại thành rác rưởi rồi?

Chủ quán đang nói hăng say, không ngờ bên ngoài cửa truyền vào một giọng nói rất chanh chua.

Tức thì chủ quán a một tiếng, mặt trở nên hết sức bối rối, vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài cửa, luôn mồm nói:
- Ôi da, là Tiểu Ngả à... Tiểu Ngả, cháu nghe nhầm rồi, dì có nói thế đâu, sao dì lại nói xấu anh Tiểu Long cơ chứ?

- Hì hì dì này, cháu chưa già đâu, tai không điếc, có câu nào dì nói mà cháu lại không nghe hết sức rõ ràng?

Tiểu Ngả không nể mặt, vất nói rất mát mẻ, còn liếc nhìn Liễu Tuấn một cái.
Cô gái này cũng chỉ chừng hai mươi, trông không tệ , nhất là thân hình rất bốc lửa, may là đã vào mùa đông, ăn mặt khá kín đáo, chưa tới mức phơi ngực khoe rốn, mặt trang điểm rất đậm, dáng vẻ bất cần đời, liếc mắt nhìn chủ quán rồi thi thoảng lại đánh mắt qua chỗ Liễu Tuấn.

- Ài Tiểu Ngả, cháu nghe nhấu thật đấy, dì có nói thế đâu, chưa ăn sáng phải không? Nào nào nào, mau vào quán đi, dì sẽ làm món vịt tần cháu thích nhất....
Vừa nãy chủ quán còn nói buổi sáng không có vịt tần, xem ra vì hối lộ Tiểu Ngả, nên phải đặc biệt ra tay rồi.

Tiểu Ngả bĩu môi, đong đưa đi tới, cặp mông mẩy lắc dữ dội, tới thẳng trước mặt Liễu Tuấn, rất vô lễ nhìn ngó y.

- Này anh chàng đẹp trai, trông lạ thật đấy, người ngoài tới hả? Là sinh viên đại học phân phối tới nhà máy chúng tôi làm việc sao?
Tiểu Ngả cũng chẳng đợi Liễu Tuấn mời, ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn, nói thẳng thừng, mắt thì phóng đãng đảo qua liếc lại mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười, cho rằng Tiểu Ngả tinh mắt hơn chủ quán , ít nhất khôi coi y thành ông chủ lớn.

- Đúng, tôi được phân phối tới nhà máy làm việc, hai ngày nữa sẽ đến báo danh, có điều tôi tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi.
Với thân phận của Liễu Tuấn hiện tại, tất nhiên không chấp nhặt một cô gái hộp đêm, nói chuyện rất ôn hòa.

- A, anh đúng là tới nhà máy chúng tôi làm việc thật, tên là gì thế?

Tiểu Ngả bất giác nổi hứng.

Nói thực, Liễu Tuấn rất khó hiểu với loại phấn khích kỳ quái của Tiểu Ngả, có lẽ là cả ngày lẫn đêm toàn nhìn thấy khuông mặt quen thuộc, đột nhiên thấy người lạ, nên thế.

- Liễu Tuấn, Liễu là cây liễu, Tuấn trong anh tuấn.

- Hô hô, Liễu Tuấn! Cái tên này thật nhà quê.
Tiểu Ngả không chút lịch sự đả kích sự tự tin của Liễu bí thư, Liễu nha nội thì ngạc nhiên, y cũng thừa nhận cái tên của mình hơi quê một chút, nhưng bao nhiêu năm qua người dám nói ra trước mặt mình hơi nhiều.

Chimcanhcut: Chỗ này mình mới nhớ ra, nếu theo vai vế Liễu Tuấn = Liễu Triệu Ngọc, tên phải là Liễu Triệu Tuấn mới đúng, như Liễu Tấn Tài, Liễu Tấn Văn, Liễu Tấn Bình...

- Ừm, tên hơi nhà quê một chút, có điều trông đẹp trai lắm, thế nào , kết bạn nhé?

Tiểu Ngả nói rồi đưa tay ra với Liễu Tuấn, năm móng tay đỏ chót, có điều chắc không phải là mới sơn, có một số chỗ hơi đen, trông loang lổ.

Liễu Tuấn cười đưa tay ra nắm, tay Tiểu Ngả hơi lạnh.

- Không tệ, anh thú vị đấy.

Tiểu Ngả cười, đôi mắt cong lại thành hình vầng trăng, tựa hồ cảm thấy Liễu Tuấn chịu bắt tay kết bạn với cô là một chuyện vô cùng vui vẻ.

Đừng thấy Tiểu Ngả tỏ ra vẻ bất cần đời, nhưng đối với câu nhận xét "rác rưởi" của chủ quán rất là phẫn nộ, thực sự trong lòng Tiểu Ngả rất tự ti, nên biểu hiện ra ngoài hoàn toàn trái ngược, "ngông nghênh" như vậy chỉ để thể hiện sự tồn tại của mình thôi.

- Này Liễu Tuấn, anh là người ở đâu thế?

- Thành phố Nam Phương!

- Thành phố Nam Phương à? Nơi đó tuyệt lắm, là nơi núi vàng núi bạc, nhìn anh ăn mặc kìa... Versace phải không? Thật hay giả thế?

Liễu Tuấn hơi buồn cười.

Hôm nay "vi hành" đúng là hay thật, một phát gặp luôn phải hai người phụ nữ nói khỏe.

- Chắc là thật, tôi cũng không rõ lắm, người ta mua giúp đấy.
Liễu Tuấn nói thật.

Bộ y phục này đúng là do Tiểu Thanh mua giúp cho y, lần trước khi về Đại Ninh gặp nhau cô thuận tiện mang theo, có lẽ là Tiểu Thanh cảm thấy Liễu Tuấn suốt cả ngày mặc đồ Nghiêm Phi thiết kể hơi đơn điệu một chút.

Chắc là vậy, tâm tư các cô gái, ai mà hiểu rõ được chứ?

Có điều khi gặp mặt Xảo Nhi, Hà đại tiểu thư thậm chí Bạch Dương, Liễu Tuấn ăn mặc không chú trọng lắm, nhiều khi mặc đồ do Nghiêm Phi thiết kế, nhưng khi gặp Tiểu Thanh thì phải chú ý một chút, phải mặc đồ Tiểu Thanh mua cho y.

Mấy hồng nhan tri kỷ của y, tính cách có hơi khác nhau một chút.

Liễu Tuấn không muốn làm Tiểu Thanh trong lòng không vui vì chuyện nhỏ nhặt này.

- Á, người ta mua cho anh à? Bạn gái là chắc rồi! Bạn gái anh nhiều tiền thật, Versace mấy nghìn một bộ kia.
Tiểu Ngả tỏ vẻ thán phục.

Liễu Tuấn cười, lại châm một điếu thuốc.

Tiểu Ngả quan sát tỉ mỉ, thấy y hút thuốc Trung Hoa, liền ngạc nhiên nói:
- Anh phân phối tới nhà máy chúng tôi làm việc thật à? Nhà anh hẳn là rất nhiều tiền, sao lại tới chỗ này làm việc? Sắp sập tới nơi rồi.

- Cô cũng làm việc ở nhà máy à?
Liễu Tuấn không đáp lời Tiểu Ngả mà hỏi ngược lại.

Y đã rất lâu rồi không bị người ta truy hỏi như thế, làm lãnh đạo thời gian dài, đã có thói quen nắm quyền chủ động cuộc nói chuyện.

- Phải, trước kia tôi làm việc ở phòng kiểm tra chất lượng, mấy năm qua nhà máy làm ăn không tốt, tôi liền thôi việc tìm chỗ làm khác, hì hì... Anh cũng biết rồi, tôi đang làm việc ở hộp đêm.
Tiểu Ngả nói với vẻ chẳng bận tâm, nhưng mắt lại thoáng hiện vẻ u oán.

Xem ra có rất ít cô gái thích làm việc ở hộp đêm.

- Làm việc ở hộp đêm không tệ, chỉ cần dựa vào bản thân kiếm sống, đều rất giỏi.
Liễu Tuấn tất nhiên không đả kích lòng tự tôn của một cô gái trẻ.

- Thật sao? Miệng anh ngọt thật đấy, chắc ngày ngày nào cũng đi nịnh các cô gái phải không? Này, anh phân phối tới phòng ban nào?

Liễu Tuấn cười nói:
- Ừm phân phối tới tổng bộ, làm ở văn phòng.

Tiểu Ngả cảm khái nói:
- Ấy, không tệ đâu, hiện giờ nhà máy chúng tôi cũng chỉ có văn phòng là còn được phát đủ lương thôi, nơi đó toàn là người có quan hệ mà...

- Tiểu Ngả, vịt tần của cháu có rồi đây, anh bạn trẻ có ăn một chút không?

Chủ quán bê một bát đầy lên, đặt trước mặt Tiểu Ngả, còn nháy mắt với Liễu Tuấn, đoán chừng là nhờ y nói mấy lời với Tiểu Ngả, tranh cho cô đi tới chô Chu Long kia cáo trạng, như thế thì chủ quán rắc rối to.

- Ăn một chút đi, vịt tần ở nơi này mùi vị rất là được đấy.

Tiểu Ngả niềm nở mời mọc, điệu bộ thực sự coi y là bạn bè rồi.

Ở mặt ăn uống Liễu Tuấn có hơi giống truyền nhân của Hàn Tín, càng nhiều càng tốt, nên chẳng khách khí gì, gật đầu nói với chủ quán :
- Vậy chị cho tôi một suất.
*** Mr. Tín có thời đi ăn mày, lại còn luôn mồm hứa sau này làm nên sự nghiệp được báo đáp ngàn vàng, nhưng toàn bị người ta chửi nhục.

Chủ quán hơi kinh hãi.

Người này đúng là ăn khỏe, một mình ăn bữa sáng gấp đôi người thường, giờ lại muốn một suất vịt tần, có điều người mở quán ăn ai lại ngại khách "bụng to", liền cười chạy vào trong làm đồ ăn.

- Liễu Tuấn này, anh cẩn thận một chút nhé, dù anh từ Nam Phương phân phối tới nhà máy chúng tôi, nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội với anh Tiểu Long, người đó không ai đắc tội được đâu, đó chính là thổ hoàng đế trong nhà máy chúng tôi đó.
Tiểu Ngả không nhát như chủ quán , chỉ nhìn ngó trái phải trước, không thấy ai bên cạnh, liền nhích về phía trước nói nhỏ với Liễu Tuấn nhắc nhở.

Liễu Tuấn trong lòng hơi cảm động, đồng thời cũng yên tâm, vừa rồi còn lo Tiểu Ngả lắm mồm đi mách lẻo với Chu Long lĩnh thưởng, sẽ làm bất lợi cho chủ quán và Tiểu Vũ.

Giờ xem ra Tiểu Ngả cũng không phải là một cô gái xấu.

- Cũng không có gì đâu, tôi vừa mới tới, không hiểu tình hình trong nhà máy nên mới tán gẫu với chủ quán tìm hiểu thêm, Tiểu Long thực sự lợi hại như thế sao?

- Còn gì nữa, anh Tiểu Long trước kia kiếm ăn trong xã hội đen, không biết chém bao nhiêu người, nghe nói còn gây ra án mạng nữa cơ.

Tiểu Ngả nói tới đó bất giác toàn thân run lên, sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc, hỏi:
- Hắn giết người rồi ư?

- Có giết người thật hay không thì tôi không nói chắc, mấy năm trước nhà máy chúng tôi thường có mấy nhóm người chém giết nhau, sợ lắm. Mấy năm nay khá hơn một chút, anh Tiểu Long mở hộp đêm rồi không thích đánh nhau trên đường phố nữa, có điều đám đàn em của anh ta vẫn còn, đại bộ phận bảo vệ cho hộp đêm....
Tiểu Ngả tiếp tục hạ thấp giọng nói.

Liễu Tuấn gật đầu.

Nói thư thế Chu Lòng và cái hộp đêm của hắn đã có hơi hớm thế lực xã hội đen rồi.

- Cô và chủ quán quán này quen nhau lắm à?
Liễu Tuấn thay đổi đề tài.

- Quen, quen lâu phát nẫu rồi, chúng tôi là hàng xóm sát vách.

Vẻ mặt Tiểu Ngả hơi thay đổi, trong mặt lộ vẻ tức tối.

- Quan hệ hai người không tốt à?

- Hì, cũng chẳng thể nói là không tốt, có điều vừa rồi bà ta nói gì thì anh cũng nghe rồi đấy.

Tiểu Ngả bĩu môi, Liễu Tuấn im lặng.

Đoán chừng vì Tiểu Ngả làm việc ở hộp đêm cho nên làm những người hàng xóm đều coi thường. Chuyện này cũng đúng, thường các cô gái làm việc như Tiểu Ngả thường ra bên ngoài để tránh người quen và bạn bè, nếu không về sau muốn gả cho người khác lập gia đình rất khó.

- Hừm, bà ta coi thường tôi, nhưng cũng đừng đắc ý sớm quá, anh Tiểu Long đã để ý tới Tiểu Vũ nhà bà ta rồi, tôi thấy cũng chẳng trốn nổi bao lâu nữa đâu, cô gái nào bị anh Tiểu Long nhìn trúng là chạy không thoát được..
Tiểu Ngả nghiến răng nói, có chút hả hê.

Liễu Tuấn lòng máy động, hỏi:
- Cô gái trong nhà máy làm việc ở hộp đêm nhiều lắm hả?

- Anh nói xem.

Tiểu Ngả lườm y, có vẻ coi thường sự ngốc nghếch của Liễu Tuấn.

- Nếu không có những cô gái trong nhà máy chúng tôi, anh Tiểu Long có thể làm hộp đêm tấp nập vậy không. Anh vừa mới tới nên không rõ, sau này dần dần sẽ hiểu thôi. Có rất nhiều người lai lịch lớn trên thành phố tới đây chơi, vì nhìn trúng sự mới mẻ của các cô gái trong nhà máy chúng tôi, nơi này phức tạp lắm, về sau anh phải cẩn thận một chút

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi