TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cả buổi tối Tiểu Vũ đều ngầm quan sát Liễu Tuấn, "vị chủ nhân" mà cô hết sức oán hận cũng hết sức tò mò.

Liễu Tuấn rất có quy củ, trước tiên là bật TV, trầm tĩnh ngồi trên ghế sô pha xem thời sự, trong cả quá trình đó không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc hút, mắt nhìn thẳng, dường như trong phòng không hề có sự tồn tại của Tiểu Vũ.

Xem xong thời sự, Liễu Tuấn đứng dậy lên lầu, vào thư phòng.

Tiểu Vũ tới đây vào buổi chiều, tình huống trong biệt thự đã nắm bắt đại khái rồi, thư phòng nhỏ này Tiểu Vũ cũng đã vào xem, có một tủ sách rất lớn đặt các loại tác phẩm kinh tế chính trị nổi tiếng, khi nhìn số sách này Tiểu Vũ sinh chút thiện cảm với chủ nhân của biệt thự, cảm thấy "lão già" họ Liễu này mặc dù nhân phẩm tồi tệ, nhưng rất có học vấn. Tiểu Vũ đang đi học, tất nhiên kinh trọng người có học vấn, có điều kính trọng mau chóng biến thành khinh bỉ, rất nhiều quyền sách còn nguyên lớp nilong đóng gói chưa được mở ra, có thể thấy là thứ trưng bày, "lão họ Liễu" hoàn toàn không động tới thứ này.

Hiện giờ cuối cùng gặp được Liễu Tuấn, phát hiện ra Liễu bí thư không phải là "lão già" trong tượng tượng, là một thanh niên lớn hơn cô cùng lắm vài tuổi.

Tiểu Vũ không ở trong thể chế, không kinh ngạc bằng người ở quan trường, theo suy nghĩ của cô, chỉ cần may mắn, tuổi tác không phải là chướng ngại làm quan lớn.

Loáng thoáng nghe Chu Phi Dược nhắc tới, cha ruột lẫn cha vợ của Liễu Tuấn đều là quan rất rất to.

Có một chỗ dựa lớn như vậy, thì thành người đứng đầu nhà máy cùng khu cũng là chuyện hợp lý.

Đợi sau khi Liễu Tuấn vào phòng, Tiểu Vũ mới nhớ ra phải pha trà cho y, một giúp việc hợp cách, lúc nào cũng phải chú ý tới chuyện này.

Nhưng Tiểu Vũ không muốn đi pha trà cho y.

Cô rất sợ Liễu Tuấn.

Tiểu Vũ cảm thấy thật buồn cười.

Dựa theo "con đường" Chu Phi Dược sắp đặt cho cô, người thanh niên cao lớn này sẽ làm nam nhân đầu tiên trong cuộc đời. Trong suy nghĩ của Tiểu Vũ, đó phải là một thời khắc tuyệt mỹ, làm người ta trọn đời khó quên, hai người nhất định phải yêu thương nhau, tình cảm tích lũy tới mức độ nồng cháy mới phát sinh quan hệ thân mật nhất, cùng hòa làm một.

Nhưng hiện giờ cô mới gặp Liễu Tuấn có hai lần, tối nay đã bị y đoạt mất thứ quý giá nhất rồi.

Tiểu Vũ do dự một chút, vẫn quyết định pha trà vào đưa cho Liễu Tuấn.

Tiểu Vũ là cô gái ngoan ngoãn tính cách rất yếu mềm, chuyện đã tới nước này, cho dù trong lòng hận Liễu Tuấn và Chu Phi Dược, nhưng chuẩn bị tâm lý chấp nhận rồi, có lẽ mình làm tốt vai trò giúp việc, tên bí thư độc ác kia đột nhiên lương tâm thức tỉnh, tha cho mình cũng chưa biết chừng.

Bất kể như thế nào cũng nên thử một phen.

Khi pha trà, Tiểu Vũ bất giác nhìn ra phía cửa.

Không ai trông coi cả.

Bên ngoài tối đen.

Nếu như bây giờ máy chạy mất, hẳn là y không biết đâu nhỉ? Cho dù có biết cũng sẽ không đuổi theo, y là quan lớn, phải chú ý tới thân phận và ảnh hưởng.

Nhưng chạy được thì sao? Hòa thượng chạy được nhưng miếu còn, chẳng lẽ mình có thể bỏ lại cha mẹ, em trai lưu lãng bên ngoài cả đời.

Thế lực của nhà họ Chu ở công ty Trường Phong, Tiểu Vũ hiểu rất rõ, trừ khi cả nhà cô cả đời không về, nếu không hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhớ tới người cha đi làm trong xưởng, mẹ cả ngày từ sáng tới tối tất bật ở quán, đứa em trai nhỏ đang đi học, hai chân Tiểu Vũ như có xích sắt nặng ngàn cân.

Cô biết vận mệnh của mình đã được quyết định rồi, cô chạy không thoát.

Tiểu Vũ chỉ hi vọng, những điều Chu Phi Dược hứa đều có thể được thực hiện.

Còn mình, cứ coi như bị chó cắn đi.

Nhớ tới Tiểu Ngả ở nhà bên! So ra nam nhân mà mình phải hầu hạ khá lắm rồi, huống chi dù Liễu Tuấn đáng ghét, nhưng trẻ tuổi, đẹp trai, so với mấy lão già bụng phệ hay tới hộp đêm tốt hơn nhiều, trừ không quen biết nhau, không có cảm tình, kỳ thực Liễu Tuấn là "bạn tình" rất được.

Tiểu Vũ suy nghĩ lung tung, thiếu chút nữa bị nước sôi làm bỏng tay.

Liễu Tuấn đang đọc hồ sơ các cán bộ chủ yếu của khu Trường Hà, thi thoảng ghi chép lên quyển sổ nhỏ những tin tức quan trọng nhất, bị tiếng động sau lưng làm kinh động, liền quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Vũ rụt rè bưng một cốc trà đứng ở cửa, liền mỉm cười nói:
- Vào đi.

Tiểu Vũ bưng trà từ từ đi vào, tò mò nhìn đống tài liệu trên bàn một cái, đặt cốc trà bên tay phải Liễu Tuấn.

- Cám ơn.
Biết Tiểu Vũ không phải phải là người trong thể chế, Liễu Tuấn không kiêng kỵ che tư liệu đi.

Tiểu Vũ lắp bắp nói:
- Ừm... Liễu.. Liễu bí thư.

Liễu Tuấn nhìn cô.

- Anh... Anh có muốn muốn tắm rửa không, quần áo đều đặt trong tủ ở phòng ngủ rồi.
Tiểu Vũ nói tới đó mặt đỏ tới tận mang tai.

Đây là lần đầu tiên cô hỏi một người đàn ông có muốn đi tắm không, nhưng nếu như không đi tắm, Tiểu Vũ thấy rất khó chịu, cho dù không có cảm tỉnh, cô vẫn hi vọng làm lần đầu tiên của mình "khá" hơn một chút, tranh cho sau này nghĩ lại không tới mức buồn nôn.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Ừ tôi biết rồi, sau này em chỉ cần giúp tôi gặp áo ngoài, còn lại tôi tự giặt.

Đồng chí Tiểu Liễu sau khi trùng sinh ở phương diện việc việc nhà là con sâu lười siêu cấp, có điều trong biệt thự có máy giặt, tắm xong cho đò lót vào, tựa hồ cũng không phải là chuyện khó lắm, kiếp trước cũng làm nhiều lắm rồi.

- Vâng.
Tiểu Vũ vâng lời, trong lòng mừng thầm, như thế chẳng lẽ y coi mình là giúp việc thật rồi?

Đang suy nghĩ vẩn vơ, tiếng chuông cửa vang lên, Tiểu Vụ bối rối chạy ra ngoài, ấn nút thông tiếng ở phòng khách, hỏi:
- Ai đấy?

- Ha ha, Tiểu Vũ là tôi đây.
Đó là tiếng cười làm người ta không rét mà run của Chu Phi Dược.
- Liễu bí thư đã về chưa?

- A, về, về rồi.
Tiểu Vũ vội mở cửa cho Chu Phi Dược.

Từ điểm này mà xét, Tiểu Vũ tạm thời còn chưa nhập vào vai trò giúp việc, sao có thể chưa xin phép chủ nhân đã tùy tiện mở cửa cho người ta vào?

Nhưng Tiểu Vũ quá sợ Chu Phi Dược, hoàn toàn không dám trái lệnh của ông ta.

Bất ngờ là Chu Phi Dược còn dẫn một nữ nhân chừng 30 tuổi tới, trông hơi giống Chu Long, Tiểu Vũ biết Chu Phi Dược có hai người con gái, một trong đó lấy con trai Cốc Tòng Chính, hẳn chính là người này rồi.

- A, Chu giám đốc đến rồi, mời ngồi.
Không đợi Tiểu Vũ vào thông báo, Liễu Tuấn đã từ thư phòng đi ra, tươi cười chào Chu Phi Dược.

Đúng là cùng một lũ.

Tiểu Vũ trong lại khinh bỉ Liễu Tuấn một chập.

- Tối thế này còn tới làm phiền bí thư, thật ngại quá.
Chu Phi Dược kính cẩn nói, tự giác đem chữ Liễu trong "Liễu bí thư" bỏ đi, lộ vẻ thân thiết.

- Bí thư, đây là con gái tôi Chu Lệ, là con dâu Cốc thị trưởng, làm việc ở cục công nghiệp thành phố.
Chu Phi Dược bắt tay Liễu Tuấn xong liền giới thiêu.

- Chào chú Liễu.
Chu Lệ mặc một bộ váy đen, trang điểm như "quý phu nhân", vóc người đầy đặn, đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn ra khẽ bắt tay Liễu Tuấn, cười chúm chím gọi một câu "chú Liễu".

Dù đồng chí Liễu Tuấn công phu dưỡng khí vô cùng ghê gớm, nhưng bị một cô gái hơn mình mấy tuổi gọi là "chú", bất giác vẫn nổi hết da gà.

Chỉ một cầu này đã nhìn ra Chu Lệ chẳng dễ chơi.

Có điều trong mắt Chu Lệ, Liễu Tuấn càng khó chơi hơn, người này nhìn qua còn ít tuổi hơn em trai mình, vậy mà được cô gọi là "chú" không tỏ ra có chút thiếu tự nhiên nào, tiếp nhận thoải mái, nguyên do là làm lãnh đạo lâu, cũng quen người ta nịnh bợ rồi.

- Tiểu Vũ, khách tới rồi, sao chưa đưa trà lên.
Hai bên hàn huyên mấy câu, Liễu Tuấn gọi Tiểu Vũ.

- Vâng, có ngay đây.
Tiểu Vũ luống cuống đáp, vội đi pha trà, còn về đồ ăn thì trên bàn có hoa quả, không cần lo.

- Để cháu tự pha trà, không cần làm phiền Tiểu Vũ.
Chu Lệ cười duyên, đứng dậy giúp Tiểu Vũ, cặp mông mấy lắc lư trước mặt Liễu Tuấn.

Sắp xếp Tiểu Vũ làm giúp việc cho Liễu Tuấn, là kết quả cô ta và Chu Phi Dược thương lượng với nhau.

Tối qua Tiểu Ngả và Tiểu An ở trong phòng Liễu Tuấn chưa tới nửa tiếng đã bị đuổi ra, Chu Lệ liền trách cha mình, không nhìn xem Liễu Tuấn thân phận thế nào, loại gái làng chơi như Tiểu An và Tiểu Ngả sao có thể nhìn trúng được? Tưởng người ta là hạng ăn tạp như Cốc Tòng Chính sao?

Nếu muốn tặng ân tình, thì phải tặng một phần lễ nặng, nếu không làm người ta xem thường.

Hôm nay nhìn thái độ tùy ý của Liễu Tuấn với Tiểu Vũ, Chu Lệ cảm thấy nước cờ này đã đi đúng rồi, Tiểu Vũ trẻ trung xinh đẹp, lại là cô gái nhà lành, còn sạch sẽ, như thế mới lọt vào mắt Liễu bí thư được.

Qua đêm nay thân phận của Tiểu Vũ sẽ hoàn toàn khác, nói không chừng sau này còn ngửa mặt mong người ta chiếu cố, lúc này tất nhiên phải thân cận một chút.

Chu Phi Dược trong lòng cũng hết sức vui sướng.

Chỉ cần Liễu Tuấn nhận lễ vật của lão Chu, thì về sau công ty Trường Phong vẫn là thiên hạ của Chu Dược Phi.

- Bí thư, Tiểu Vũ là cô bé ngoan, rất nghe lời, bí thư đừng khách khí, có chuyện gì cứ bảo cô ấy làm, bấ kể chuyện gì cũng được.
Sợ rằng Liễu Tuấn chưa hoàn toàn hiểu ý mình, Chu Phi Dược nhắc:

- Ha ha ha, cám ơn giám đốc Chu!
Liễu Tuấn cũng cười gật đầu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi