TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Khu Trường Hà tính thế kiến thiết tốt đẹp, Liễu Tuấn cho dù bận rộn suốt từ sáng tới tối nhưng tâm tình rất tốt, vừa mới vào cửa ngửi thấy mùi thì bò thơm phức đã cười vui vẻ hỏi:
- Oa, thơm quá, lại làm thịt bò hầm đấy hả Tiểu Vũ?

- Anh về rồi.

Tiểu Vũ nghe thấy liền từ trong bếp đi ra, đón lấy chiếc cặp da trong tay đặt lên bàn trà, rồi lại tươi cười lấy dép lê có hình con chuột nhỏ đáng yêu tới, khom lưng đặt dưới chân Liễu Tuấn.

Lúc làm những việc này, trên mặt Tiểu Vũ mang theo nụ cười thỏa mãn.

Trải qua mấy tháng tiếp xúc, cảm giác khẩn trương của Tiểu Vũ đã dần dần tan đi, thi thoảng cũng chủ động nói chuyện với Liễu Tuấn, buổi tối ngày hôm đó Tiểu Vũ nói muốn làm "giúp việc" cho y, vốn cho rằng Liễu Tuấn không lập tức đuổi cô đi, là hiểu tâm y của cô, sẽ "tốt" với cô. Không ngờ Liễu Tuấn cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn hệt như trước kia, đối xử với cô rất ôn hòa, nhưng không vượt quá giới hạn nửa bước.

Tiểu Vũ trừ xấu hổ, trong lòng tự an ủi mình, ít nhất anh ấy đã không đuổi mình đi.

Tiểu Vũ làm việc nhà đặc biệt cần mẫn, cả một tòa biệt thự lớn chẳng những phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ, không lấy một hạt bụi, mà cả hai vườn hoa trước sau cũng được tỉa tót goạn gàng, sức sống dồi dào.

Chính đôi dép lê mà cô mang tới cho Liễu Tuấn cũng là do đích thân cô làm, mềm mại mà ấm áp, đi vào rất dễ chịu, năm 96 là năm Tý, cho nên Tiểu Vũ thêu ở trên hình một con chuột, Tiểu Vũ vốn không biết thêu thùa, nên đi học dì Chương. Dì Chương cũng biết là cô muốn làm cho Liễu Tuấn, liền cười nhắc cô, ra chợ bỏ hai ba đồng ra là có thể mua được một đôi rồi.

Tiểu Vũ liên tục lắc đầu:
- Mẹ, những thứ dép ở chợ chán lắm, toàn làm bằng cao su, không thông khí, đi lâu sẽ bị thối chân.


Dì Chương thay đổi ý kiến, hứa sẽ làm cho Liễu Tuấn một đôi, không ngờ Tiểu Vũ vẫn lắc đầu.

- Con sẽ làm cho anh ấy.
Vẻ mặt của Tiểu Vũ rất kiên định, thậm chí còn có vài phần cố chấp.

Dì Chương thầm lắc đầu, biết con gái mình đã hoàn toàn sa lầy rồi, chỉ đành nhắc nhở:
- Con gái, đừng có ngốc nghếch, không có kết quả đâu, cậu ta là ai, còn chúng ta là ai? Hơn nữa cậu ta cũng có vợ rồi.

Tiễu Vũ chỉ nói:
- Mẹ, mẹ đứng nói nữa, con không muốn gả cho anh ấy, con chỉ muốn làm cho anh ấy đôi dép để anh ấy đi vào dễ chịu một chút, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy là con thỏa mãn rồi.

Dì Chương cuống lên, vì bà rõ ràng nhìn thấy nước mắt long lanh trong mắt con gái.

- Ôi cái con bé này...
Dì Chương lại buông một tiếng thở dài não nề.

Năm xưa khi bà gà cho cha của Tiểu Vũ, thì một chân của ông ta đã tập tễnh rồi, tất cả mọi người trong nhà đều phản đối, nhưng dì Chương cứ kiên trì lựa chọn cua rmình.

Nhìn Tiểu Vũ thế này, dì Chương lầm bẩm: Chẳng lẽ tính cách đó cũng di truyền?

Liễu Tuấn cởi giày da, đi đôi dép mềm vào, cảm giác rất dễ chịu, cười nói:
- Rất êm chân.

Tiểu Vũ nhoẻn miệng cười, khom lưng cầm đôi giày của Liễu Tuấn đặt vào trong tủ, chiếc quần kéo căn lộ ra đôi bờ mông đầy sức sống, trông rất là bổ mắt:
- Món chính tối này là thị bò hầm, còn có thị thỏ và đậu hũ mà anh thích ăn.

Tiểu Vũ đặt từng món ăn một lên trên bàn, vui vẻ nói:

Khoảng thời gian này thương gia bên ngoài tới đầu tư ngày càng nhiều, Liễu Tuấn cũng thường xuyên phải đi xã giao, hiếm khi về nhà ăn cơm được, đôi khi vì quá bận Liễu Tuấn quên thông báo cho Tiểu Vũ, làm Tiểu Vũ chuẩn bị đầy đủ thức ăn ngồi ngây ra đợi, thức ăn nóng lại lạnh, lạnh lại hâm nóng, trái tim đơn thuần của cô gái đôi mươi cũng như món ăn, lúc ấm áp lúc lạnh giá.

Liễu Tuấn chỉ cần không bị bệnh là ăn uống rất tốt, trên quan trường dù có đấu đá như thế nào, cũng không ảnh hưởng tới khẩu vị của y, từ khi theo Lương Quốc Cường tập võ, từ nhỏ tới lớn y gần như chưa bao giờ bị bệnh, vì thế Liễu bí thư luôn có hứng thú cao độ với việc ăn uống, vừa mới ngồi xuống bàn ăn là gắp ngay một miếng thịt bỏ lớn cho vào mồm nhai ngon lành.

Tiểu Vũ chẳng những tài nấu nướng không tệ, mà hiếm có hơn nữa là thức ăn đặt tới trước mặt Liễu Tuấn luôn vừa để ăn, không bị lo bỏng miệng:
- Ừm, Tiểu Vũ, kỹ thuật càng ngày càng tuyệt rồi...

Liễu Tuấn vừa ăn vừa khen Tiểu Vũ, tâm tư của cô thế nào y hiểu rất rõ, đừng nghĩ việc nhà chỉ là chuyện nhỏ, nhưng có thể làm tới mực độ tỉ mỉ như thế, có thể thấy tâm ý của tiểu nha đầu này với y sâu như thế nào.

Liễu Tuấn không phải là thánh nhân, cũng chưa bao giờ tự coi mình là thánh nhân, ở phương diện nữ sắc, trừ Nghiêm Phi còn có mấy hồng nhan tri kỷ, mỗi một người đều có một câu truyện, cuối cùng đến với nhau hết sức tự nhiên.

Nhưng Tiểu Vũ...chắc chắc chỉ cần y yêu cầu, Tiểu Vũ sẽ đồng ý.

Nhưng sau đó thì sao?

Liễu Tuấn cho rằng, phải giải quyết vấn đề này.

Tiểu Vũ nào có biết suy nghĩ trong lòng của Liễu Tuấn, nghe y khen ngợi mình, trong lòng ngọt như được uống mật, miệng nở nụ cười vui sướng vô hạn.

Liễu Tuấn vẫn như trước kia, thoáng một cái đã quét sạch nồi thịt bò, một đĩa thịt thỏ cũng ăn hơn một nửa, lấy khăn tay lau miệng cười nói:
- Tiểu Vũ, em ăn từ từ nhé.

Tiểu Vũ gật đầu, biết y muốn đi xem thời sự.

Liễu Tuấn tới phòng khách, bật TV lên, châm một điều thuốc, dựa lưng vào ghế.

Tiểu Vũ nhìn đĩa thịt thỏ, những miếng cứng hoặc còn xương xẩu Liễu Tuấn đều ăn hết, để lại cho cô những miệng thịt ngon, bất giác nhớ lại lần đầu tiên cô ngồi ăn cùng y, Liễu Tuấn cũng để lại cho cô nửa thức ăn.

Nam nhân này luôn luôn chu đáo như vậy.

Tiểu Vũ thong thả ăn xong một bát thịt bò, ngược lại thịt thỏ thì ăn hết sạch, dọn dẹp bàn ăn, tới phòng khác xem TV.

Tin tức thời sự với Tiểu Vũ khô khan và buồn tẻ, nhưng cô thích cảm giác ở cùng với Liễu Tuấn xem TV, cho dù y chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình, nhưng chỉ cần được ngồi bên cạnh y, Tiểu Vũ đã thấy hạnh phúc không nói lên lời.

Sau khi Liễu Tuấn về nhà, cả buổi tối ước chừng chỉ có hai ba mươi phút này Tiểu Vũ có thể ở bên cạnh y.

Tiểu Vũ hận đài truyền hình TW không chiếu thời sự liền một tiếng đồng hồ, đương nhiên nếu như biến thành hai tiếng đồng hồ thì càng tốt.
"Tin tức thời sự hôm nay tới đây là hết..." Trên TV vang lên tiếng phát thanh viên nói tiếng phổ thông hết sức tiêu chuẩn, Tiểu Vũ lại thầm thở dài.

- Tiểu Vũ.

- Á!
Bình thường Liễu Tuấn đều không nói một lời đứng dậy lên lầu, hôm nay lại gọi cô một tiếng, làm Tiểu Vũ còn chưa phục hồi tinh thần, hơi chút hoảng loạn.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên:
- Em làm sao thế?

- Không.. Không sao cả.
Tiểu Vũ cười ngượng ngập với Liễu Tuấn, nhưng không cúi đầu xuống, mà chăm chú nhìn y.

- Tiểu Vũ, trường học của em khai giảng rồi phải không?

- Vâng, khai giảng được mấy ngày rồi.
Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, lập tức cảnh giác nói luôn:
- Em không đi học đâu...

Liễu Tuấn nhìn cô.

- Bọn họ... Bọn họ sẽ cười trộm sau lưng em...
Tiểu Vũ càng bối rồi, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy ra một cái cớ như thế.

Liễu Tuấn cau mày lại.

Đây đúng là một vấn đề, Tiểu Vũ đã làm giúp việc cho biệt thự số một hơn năm tháng rồi, cô nam quả nữ ở chung một nhà tới chừng đó thời gian, người ta làm sao không suy nghĩ lung tung cho được.Chuyện phong lưu nam nữ chính là điều mà người dân thường thích đồn thổi lan truyền nhất, chỉ có một chút dấu hiệu hoặc là cần một lời suy đoán thôi là đã có vô số câu truyện lan truyền đi, nhất là Liễu Tuấn lại càng là tiêu điểm cho mọi con mắt, Tiểu Vũ cũng theo đó được người ta chú ý.

Đoán chừng trường học sẽ không có ai dám công khai chê cười Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ đã trở thành sự "khác biệt", chắc chắn tất cả đều không dám tiếp cận cô.

Tình nhân của lãnh đạo khu, ai dám tới gần chứ?

- Thật ra, không phải vì thế, mà.. mà vì em không muốn đi...
Thấy Liễu Tuấn cau mày lại, Tiểu Vũ hiểu nhầm, cho rằng Liễu Tuấn tức giận, trong lúc luống cuông vọt miệng nói ra ý nghĩ thật sự của mình, gò mà trắng đỏ như quả táo chín, xấu hổ vô cùng.

Liễu Tuấn lại châm một điếu thuốc nữa, rít từng hơi một.

Một lúc sau, Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Ừ, không muốn tới trường học cũng được. Ngày mai tôi dẫn em tới chỗ Đại Hải, xem xem trong tay anh ta có nhân vật nào phù hợp cho em diễn không.

Liễu bí thư cố ý trộn lẫn khái niệm, Tiểu Vũ nói không muốn đi, y cố ý hiểu thành không muốn đi học.

- A! Thật sao... Em đi đóng phim sao?
Tiểu Vũ kinh ngạc.

Liễu Tuấn cười nói:
- Có gì đâu, em cho rằng ngôi sao điện anh sinh ra là biết diễn xuất sao? Ai mà chẳng do rèn luyện mà ra, yên tâm đi, Đại Hải sẽ sai người chiếu cố cho em.

- Em... em vẫn không muốn đi...
Tiểu Vũ chỉ hưng phấn một lúc, rồi cúi đầu xuống nói lí nhí.

Liễu Tuấn cười khẽ, nói rất ôn hòa:
- Nha đầu ngốc, em không thể làm giúp việc cho tôi cả đời được, đúng không? Thế nào cũng có một nghề nghiệp, có chuyện mà mình thích làm, nếu không sẽ thấy rất trống rỗng...
Tiểu Vũ hỏi:

- Vậy sau này... Em có thể tới thăm anh không?

Liễu Tuấn nói:
- Ha ha , sao lại không chứ? Chìa khóa của biệt thự em có thể mang theo, lúc nào về thăm cũng được.

Tiểu Vũ nói với chút khẩn cầu:
- Em.. Em suy nghĩ thêm đã, được không?

- Được!
Liễu Tuấn gật đầu, không nói gì thêm, đứng dậy đi tới thư phòng trên lầu.

Tiến vào thư phòng, Liễu Tuấn lấy từ trong cặp ra một bản báo cáo rồi đọc cẩn thận, dàn dần rơi vào trầm tư, đây là báo cao do bên chính phủ đưa tới, nội dung là mở rộng xanh hóa toàn khu, xây dựng một thành phố mới kiểu hoa viên.

Suy nghĩ này Liễu Tuấn rất tán thành, xưa nay y luôn kiên trì lấy môi trường tốt làm cơ sở kêu gọi đầu tư.

Không biết qua bao lâu, sau lưng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, Liễu Tuấn biết Tiểu Vũ mang trà tới, cho nên không để ý lắm. Nhưng rất nhanh y nhận ra mình sai rồi, Tiểu Vũ đi ra đằng sau y, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng đặt lên bên huyệt thái dương, tiếp đó Liễu Tuấn cảm thấy đầu mình được đặt dựa vào một nơi mềm mại kinh người...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi