TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cùng lúc với việc cuộc họp văn phòng bí thư thành phố Ngọc Lan diễn ra, Liễu Tuấn tháp tùng Bạch Dương tới tỉnh ủy, Bạch Dương nhận lời mời của Cận Tú Thật tới làm khách, Liễu Tuấn làm lái xe lâm thời.

Ngay cả Tiết Chương Dịch cũng bị Liễu Tuấn đuổi đi rồi.

Có thể ở riêng với chị Bạch Dương lúc nào, tiểu ngoan đồng đều không bỏ qua, trong mấy hồng nhan chi kỷ của y, chỉ có Bạch Dương khiến y sinh cảm giác quyến luyến dựa dẫm sâu nhất, nằm trong lòng cô như một bến cảng tĩnh lặng.

Cận Tú Thật cũng mời thêm cả Liễu Tuấn.

Có lẽ vị "đại ca" của tỉnh ủy này cũng có chút hứng thú với chàng trai trẻ đã gây ra động tĩnh ầm ĩ toàn tỉnh.

Hơn nữa lai lịch của Liễu Tuấn không tầm thường, tới địa phận của Cận Tú Thật làm việc hơn nửa năm mà không gọi tới gặp mặt thế nào bị người ta xì xào sau lưng.

Chiếc Audi chậm rãi đi vào khu tỉnh ủy trang nghiêm, Liễu Tuấn và Bạch Dương sóng vai đi vào văn phòng Cận Tú Thật.

Thư ký của Cận Tú Thật tên Lý Huệ, tuổi trên 40, nhìn qua là một nam nhân trung niên rất ôn hòa, thấy hai người tới liền tươi cười đứng dậy bắt tay.

Lý Huệ trước đó chưa từng gặp hai người, nhưng xuất hiện vào lúc này trừ hai người được triệu kiến ra thì không thể là ai khác.

- Xin chào Bạch ti trưởng! Chào Liễu bí thư! Hai người đúng là thiếu niên tài cao.
Liễu Huệ kèm luôn một câu nịnh bợ.

Bề ngoài của Bạch Dương nhìn qua phải ít hơn tuổi thực của cô tới năm tuổi, nịnh nọt như thế cũng chẳng phải quá lời.

- Lý chủ nhiệm quá khách khí rồi.
Bạch Dương cười rất đúng mực, bắt tay Lý Huệ.

Lý Huệ kiêm nhiệm chức phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, là thư ký số một của tỉnh, theo Cận Tú Thật thời gian rất dài, là hiện tượng rất hiếm thấy, có thể thấy vị thư ký này rất được Cận Tú Thật yêu thích.

Luận cấp bậc hành chính mọi người tương đương, nhưng Bạch Dương tới từ kinh thành, cán bộ cơ quan trước tiên, tất nhiên phải giữ thái độ chừng mực trước mặt cán bộ địa phương.

- Hai vị chờ chốc lát, tôi vào thông báo cho Cận bí thư.

Lý Huệ nói rất khách khí, có điều trong lúc hắn xoay người đi, Liễu Tuấn phát hiện ra trong mắt hắn có sự bất mãn, chắc chắn là vì Bạch Dương, có lẽ hắn bị sự "kiêu ngạo" của Bạch Dương kích thích một chút.

Có thể ở bên bí thư tỉnh ủy bao lâu như thế, trong lòng Lý Huệ cũng là một kẻ kiêu ngạo, thậm chí có thể nói, trừ những nhân vật thực quyền trong thường ủy tỉnh ra, những phó tỉnh trưởng thông thường sợ rằng chẳng lọt vào mắt hắn.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Những người làm việc bên lãnh đạo lớn quá lâu, thực sự rất dễ sinh kiêu ngạo.

Lý Huệ báo cáo:
- Bí thư, Bạch ti trưởng của quốc kế ủy và đồng chí Liễu Tuấn ở thành phố Ngọc Lan đã tới.

- Mời họ vào.

Trong phòng truyền ra giọng nói trầm khàn uy nghiêm nhưng hơi già cả.

Tiếp đó Bạch Dương đi trước, Liễu Tuấn theo sau, chậm rãi vào văn phòng Cận Tú Thật. Đằng sau chiếc bàn gỗ lim lớn, Cận Tú Thật đã đứng dậy chờ, mỉm cười gật đầu với hai người.

Lý Huệ hơi giật mình.

Đây là cảnh rất hiếm có, Cận Tú Thật là kiểu cán bộ lãnh đạo cũ, rất chú trọng quan uy quan thế, quy củ rất chặt, bình thường trừ Hà Duyên An cùng mấy vị phó bí thư tỉnh ủy, thì người khác rất ít thấy Cận Tú Thật đứng dậy đón.

Có điều Lý Huệ nhanh chóng thấy bình thường, Cận Tú Thật chỉ biểu thị tôn trọng mấy vị đại lão đứng sau hai người này thôi.

Cận Tú Thật làm thế hiển nhiên tỏ rõ cuộc triệu kiến hôm nay mang tính chất tư nhân.

Bạch Dương và Liễu Tuấn đi nhanh tới khom người chào.

- Chào Cận bí thư.

- Hà hà, không cần khách khí.. Nào, ngồi đi!

Cận Tú Thật bắt tay hai người, nụ cười trên mặt hết sức ôn hòa, từ sau bàn làm việc đi ra, mời hơi người ngồi xuống ghế sô pha. Lý Huệ đưa trà lên rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Cận Tú Thật hỏi:
- Bạch Dương, tới vài ngày rồi hả?

Cận Tú Thật chừng sáu mươi, tóc chải ngược về đằng sau, nhuộm đen bóng, trông tinh thần hừng hực. Có điều mặt có nếp nhăn rõ ràng rồi, không được trẻ trung như hình tượng mà Liễu Tuấn nhìn thấy trong TV.

- Vâng thưa Cận bí thư tới được ba ngày rồi.

- Lệnh tôn đại nhân vẫn khỏe chứ?

- Ba tôi sức khỏe rất tốt, cám ơn Cận bí thư quan tâm! Người nhờ tôi thay mặt hỏi thăm Cận bí thư.

- Ài, Bạch chính cục quá khách khí rồi. Liễu Tuấn, cha vợ và cha cậu khỏe cả chứ?

Cận Tú Thật hỏi thăm Bạch Kiến Minh xong, liền quay sang hỏi Liễu Tuấn, ngữ khí và cách xưng hô có chút thay đổi, mơ hồ mang theo vài phần thân cận. Đó không phải vì Bạch Kiến Minh địa vị cao hơn hai người Nghiêm Liễu, mà vì Liễu Tuấn làm việc trong địa phận ông ta quản lý, nên làm ra vẻ bề trên.

Liễu Tuấn hơi cúi người, đáp:
- Cám ơn Cận bí thư quan tâm, phụ thân và nhạc phụ tôi đều rất khỏe.

Cận Tú Thật gật đầu:
- Bạch Dương, ba ngày qua tiến hành khảo sát khu Trường Hà ra sao rồi?

Bạch Dương mỉm cười đáp:
- Cận bí thư, về cơ bản chúng tôi nhìn thấy thứ mình muốn thấy rồi.

- Ồ? Câu nói này thú vị đây! Nó ra xem thứ mà các đồng chí muốn nhìn thấy là cái gì vậy?
Cận Tú Thật mặt vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén.

Kỳ thực Cận Tú Thật luôn rất quan tâm tới khu Trường Hà, Lý Huệ gần như mỗi một khoảng thời gian đều báo cáo tình hình khái quát cho ông ta. Một khu Trường Hà có lẽ không đủ để Cận Tú Thật quá coi trọng, nhưng tiền độ phát triển của khu cao tân trong toàn tình thì Cận Tú Thật rất quan tâm. Đây cũng là chính tích của ông ta, dù ông ta không quản kiến thiệt kinh tế, nhưng toàn quốc đang dấy lên phong trào phát triển kinh tế, kinh tế một tỉnh tố hay xấu, cũng không thể tách rời bí thư tỉnh ủy.

Kinh tế tỉnh đi lên, cũng không nhất định là Cận Tú Thật có thể tiếp tục tại nhiệm, nhưng nếu kinh tế trì trệ, thì Cận Tú Thật gần như không có khả năng ở lại rồi.

Từ điểm này mà nói Cận Tú Thật và Hà Duyên An coi như vẫn có điểm chung nhất định.

Bạch Dương vẫn giữ nụ cười đúng chừng mực, ưu nhã nói:
- Cận bí thư, cụ thể mà nói thì có hai điểm chủ yếu, thứ nhật là tốc độ kêu gọi đầu tư và năng lực thực hiện dự án của khu Trường Hà nắm ngoài dự kiến của chúng tôi. Căn cứ vào con số thống kê vè các khu cao tân trong cả nước cũng chưa từng có tiền lệ này. Sức hút đầu tư bên ngoài của khu Trường Hà thực sự là vô cùng mạnh.

Bạch Dương nói tới đây liền quay sang gật đầu với Liễu Tuấn, tỏ ý khích lệ.

Liễu Tuấn cũng gật đầu đáp lễ, trong lòng cười thầm, chị Bạch Dương của y hiện giờ cũng hiểu đạo quan trường rồi, biết lúc thích hợp thì lấy thể diện cho y.

- Ha ha, toàn quốc có một không hai, nói thế là Liễu Tuấn đổ thuốc mê cho nhà đầu tư bên ngoài rồi.
Cận Tú Thật nói đùa.

Liễu Tuấn vội đáp:
- Cận bí thư, thứ thuốc mê này tôi còn chưa nghiên cứu ra.

Cận Tú Thật cười ha hả, rất là sảng khoái.

- Liễu Tuấn, tôi mặc kệ có phải cậu đổ thuốc mê cho người ta hay là dựa vào thành tín đãi người, nhìn chung có thể mời được nhiều nhà đầu tư tới, đồng thời biến thành hạng mục thực sự nhiều như thế là rất giỏi, rất đáng được biểu dương.

- Cám ơn Cận bí thư khen ngợi, tôi chẳng qua chỉ làm công việc trong bộn phận thôi.
Liễu Tuấn vẫn chiếu theo quy củ quan trường, khiêm tốn đáp.

Từ khi y và Bạch Dương vào cửa, Cận Tú Thật tỏ thái độ hội kiến tư nhân, luôn rất ôn hòa, nhưng Liễu Tuấn vẫn cảm thấy áp lực đè nặng lên người, cảm giác này cho dù đối diện với Đinh Ngọc Chu cũng không mạnh mẽ như thế. Liễu Tuấn cảm thấy đo không phải do quyền lực đại vị của Cận Tú Thật tạo ra, mà áp lực này nằm ở khí độ cực kỳ tự tin tựa như hết thảy nằm gọn trong lòng bàn tay của mình.

Khí độ này Liễu tuấn chỉ mới thấy ở nguyên bí thư tỉnh N là Liêu Khánh Khai, Nghiêm Ngọc Thành cùng với Hà Trường Chinh. Cho dù là Bạch Kiến Minh và cha hắn cũng không khiến y có cảm giác này.

Liễu Tuấn hơi bất ngờ là tựa hồ Hà lão gia tử thậm chí Vũ lão gia tử cũng không khiến y bị áp lực lớn đến thế.

- Ừm, người trẻ tuổi không kiêu ngạo không nói vội, rất tốt! Bạch Dương, không phải là nói có hai điều sao? Điều còn lại là gì?

Bạch Dương đáp:
- Cận bí thư, còn lại là vấn đề kết hợp cư dân bản địa và sản nghiệp mà Cty Trường Phong và khu Trường Hà đề xuất ra. Cụ thể mà nói, chính là dựa vào các loại xí nghiệp đã có hoặc đang kiến thiết trong khu, đưa ra ngoài một phần, từng bước hình thành một dây chuyền sản nghiệp hoàn chỉnh, để nhà nhà đều thành một mắt xích trong đó. Chẳng những giảm bớt rất nhiều giá thành sản phẩm, phân tán áp lực tài chính xí nghiệp. Đồng thời dùng tốc độ cao nhất khiến khu cao tân làm người dân giàu lên. Cận bí thư, ở điểm này đối với sản nghiệp khu cao tân của chúng ta mà nói là một con đường mới chưa từng có. Chúng tôi sẽ mật thiết chú ý tới tình huống phát triển của khu Trường Hà, mau chóng tổng kết kinh nghiệm có liên quan, kiến lập thí điểm ở khu cao tân tại các tỉnh thành khác, mày mò một kinh nghiệm hoàn chỉnh hũu hiệu, mở rộng ra phạm vi rộng hơn.

Cận Tú Thật gật đầu:
- Rất tốt, nếu như thực sự làm được điều này, cả hai đều lập được đại công rồi.

Liễu Tuấn khiêm tốn nói:
- Đó là do tỉnh ủy thành ủy lãnh đạo chính xác.

Có điều lúc này không một ai ngờ được rằng, Liễu Tuấn sắp cùng các "lãnh đạo chính xác" của thành ủy, bùng nổ một cuộc xung đột chính diện vô cùng kịch liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi