TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đinh Ngọc Chu rất khách sáo, bày biện đủ loại hoa quả, trà, thậm chí còn phái con hắn đứng ở cổng đón Liễu Tuấn.Con của Đinh Ngọc Chu tên là Đinh Nguyên Ưng, khoảng gần ba mươi tuổi, là giảng viên trường đại học công nghiệp Ngọc Lan. Một trí thức nho nhã, nụ cười hiền lành. Bề ngoài trông không giống Đinh Ngọc Chu chút nào, chắc là giống mẹ.Đinh Nguyên Ưng rất khách khí khi nói chuyện với Liễu Tuấn đồng thời cũng lộ vẻ tò mò.

Một thanh niên thậm chí còn trẻ hơn cả mình vật mà lại dám chống lại ba mình trong cuộc họp thường ủy tỉnh ủy? Dáng người khôi ngô cao lớn,sắc mặt bình thản!Liễu Tuấn vừa đi vào phòng khách Đinh Ngọc Chu vội vàng đứng dậy tươi cười.

Liễu Tuấn vội vàng đưa tay, mỉm cười nói: "Chào Đinh bí thư!"

Đinh Ngọc Chu mỉm cười gật đầu nói : "Mời ngồi."
Liễu Tuấn ngồi xuống.Sau đó Đinh Ngọc Chu đẩy thuốc và trà đến trước mặt hắn cười nói: "Biết cậu cũng là một cái “ ống khói” không phải khách khí, muốn thì cứ hút."

"Cảm ơn Đinh bí thư!"

Không cần biết mục đích của Đinh Ngọc Chu hôm nay là gì, đã đến đây rồi thì cũng phải lịch sự một chút.

Đinh Nguyên Ưng cười hỏi: "Liễu bí thư, uống trà gì? Thiết Quan Âm, Phổ Nhị hay Hoàng Sơn Vân Vụ?"

Liễu Tuấn bèn nở nụ cười.
Xem ra Đinh Nguyên Ưng đúng là một người chỉ biết đến sách vở, không hiểu thế nào lễ nghĩa trên quan trường. Nếu như là bạn bè thân thiết thì hỏi vậy không sao nhưng Liễu Tuấn lại lần đầu đến đây, ở thành phố này cũng coi là đức cao vọng trọng.

"Khách theo chủ. Tôi thích trà xanh."

Đinh Nguyên Ưng cười nói: "Trà xanh tốt mà. Trà xnh được xếp là một trong những loại đồ uống tất nhất. Vậy thì uống Hoàng Sơn Vân Vụ đi."

Không đợi Liễu Tuấn trả lời, Đinh Ngọc Chu cười nói: "Liễu Tuấn, nghe nói cậu là cao thủ trà đạo hôm nay thể hiện chút đi?"

Liễu Tuấn cười nói: "Đinh bí thư chê cười rồi, tôi cũng chỉ biết chút ít, sao nói là cao thủ được?"

"Ha ha, dù sao chúng tôi cũng không hiểu, cậu cứ lừa chúng tôi là được mà!"
Đinh Ngọc Chu bèn trêu đùa.

Liễu Tuấn nở nụ cười: "Đã như vầy thì bất kính không bằng tuân lệnh."

Hiển nhiên trên bàn bày đủ các dụng cụ pha trà, thậm chí có cả một cái lò nhỏ nhưng mà nhìn kĩ ra thì đó là một cái bếp điện được thiết kế như một cái bếp lò cổ. Dù sao thì cũng không dễ gì kiếm được than củi ở đây.
Đinh Ngọc Chu tỏ ra rất thoải mái khi nói chuyện, với tính cách của hắn thì đây có thể coi là rất thành ý rồi.
Lập tức Liễu Tuấn cũng không từ chối. Bắt đầu pha trà.
Đinh Ngọc Chu chuẩn bị trà cực phẩm của An Khê Thiết Quan Âm. Xem ra Đinh Ngọc Chu cũng đã nghiên cứu qua về sở thích của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn trong nội tâm lại càng đề cao cảnh giác.

"Liễu Tuấn, nghe nói bằng hữu của cậu có quan hệ rất tốt với đệ nhất đệ nhất Phó thị trưởng Ivan thành phố Petersburg?"

Liễu Tuấn bắt đầu pha trà, Đinh Ngọc Chu vừa nhìn vừa hỏi. Đinh Nguyên Ưng còn chăm chú hơn cả cha.

Liễu Tuấn trong nội tâm hơi kinh hãi, vốn dĩ hắn định nói chuyện này cho Thôi Phúc Thành trước để mời Ivan nhưng không ngờ Đinh Ngọc Chu lại hỏi trước, không biết hắn nghe đâu tin này?
Vị bằng hữu đó không nghi ngờ gì chính là Liễu Thanh.
Xem ra tập đoàn sau lưng hắn càng ngày càng trồi lên mặt nước. Đinh Ngọc Chu xem ra cũng biết khá nhiều về hắn.
Liễu Tuấn trong nội tâm không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh pha trà: "Ân, đúng là có chuyện như vậy. Trước đó không lâu cô ấy đã đi Nga gặp Ivan."

Đinh Nguyên Ưng liếc Liễu Tuấn trong nội tâm càng thêm kinh ngạc.
Ngày thường, khách đến chơi không ít, hắn vẫn thường ngồi tiếp khách thế này. Mặc dù hắn không làm về chính trị nhưng Đinh Ngọc Chu lại rất hài lòng với con trai mình. Đinh Nguyên Ưng tính cách hiền lành không hợp với việc làm chính trị. Nhưng làm một học giả, Đinh Nguyên Ưng lại hết sức ưu tú. Đối với Đinh Ngọc Chu mà nói, chỉ cần con có thể tự lập được còn làm quan hay không thì không quan trọng.

Đinh Nguyên Ưng kinh ngạc đương nhiên là thái độ của Liễu Tuấn.
Đến nhà Đinh Ngọc Chu chơi, bất kể là quan chức cấp cao hay cấp thấp, tuổi lớn hay nhỏ đều không khỏi không khỏi cung kính. Người khác thậm chí là chân tay luống cuống, vã mồ hôi hột. Cũng có vài người mở miệng là nịnh nọt, khiến người ta nổi cả da gà, nhưng Liễu Tuấn thì khác.
Người trẻ tuổi này, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, có vẻ rất cung kính cha mình nhưng lại có chút gì đó rất kiêu ngạo. Đúng là không ngờ tuổi trẻ mà phong độ đến vậy.

" Petersburg là thành phố lớn thứ hai của Nga công nghiệp và kinh doanh vô cùng phát triển. Nhất là công nghiệp nặng, thực lực rất hùng hậu,tôi thấy chúng ta nên suy nghĩ đến việc hợp tác với họ."
Liễu Tuấn nói .

Lúc này nước đã bắt đầu sôi, Liễu Tuấn liền cho trà Thiết Quan Âm vào mùi thơm thoang thoảng cả phòng.

"Thơm quá."
Đinh Nguyên Ưng khen một câu.

Liễu Tuấn cười cười, đưa một chén trà đến trước mặt Đinh Ngọc Chu, Đinh Ngọc Chu cũng không khách khí, bưng lên nhấp một ngụm, vuốt cằm, nói : "Nước trà này đúng là khác biệt, thần kì quá."

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
Liễu Tuấn cho rằng, trà đạo chủ yếu là phải dưỡng tính, trong trà đạo phải dần dần hiểu ra mùi vị của nó. Nhưng mà hôm nay, Đinh Ngọc Chu rõ ràng không phải có ý muốn luận trà đạo với hắn.

"Liễu Tuấn, tôi thấy ý kiến này được đấy. Chuyện này, cậu bàn bạc với Thôi Phúc Thành xem sao, rồi sau đó mời họ sang thăm thành phố chúng ta. Lúc nào đó thuận tiện chúng ta cũng phái người đến đó học tập."
Đinh Ngọc Chu uống mấy ngụm trà, dặn dò nói. Nói chuyện đến chuyện công tác, Đinh Ngọc Chu trở nên tương đối nghiêm túc.

Liễu Tuấn gật đầu đồng ý: "Tốt, ngày mai tôi sẽ chuyển chỉ thị của bí thư với thị trưởng."

Đinh Ngọc Chu khoát khoát tay, nói : "Chỉ thị hay không chỉ thị, đều không sao cả. Không cần phải chi tiết như vậy, chuyện công việc cứ bàn bạc, nói chuyện là được rồi."

"Dạ."
Liễu Tuấn cũng không nói nhiều.

Đinh Ngọc Chu nói ra những lời tự nhiên như vậy có lẽ đây là lần đầu tiên. Có lẽ, đây là cũng là mục đích hôm nay Đinh Ngọc Chu mời hắn đến đây. Đinh Ngọc Chu muốn truyền đi một thông điệp rằng tôi hiểu cậu ít nhiều, chuyện trước kia thì cho qua đi, sau này thì bàn bạc mà làm.Thật không hiểu Đinh Ngọc Chu đã phải đấu tranh tư tưởng cỡ nào để có thể thuyết phục chính mình.

Hơn nữa Đinh Ngọc Chu cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Cận Tú Thực chắc chắn là cũng biết gì đó và đã bảo Đinh Ngọc Chu là không nên đối đầu trực tiếp với Liễu Tuấn. Lúc này là lúc vô cùng nhạy cảm. Dù thế nào Liễu Tuấn cũng không đủ mạnh để uy hiếp cấp trên Đinh Ngọc Chu. Chỉ cần ngươi Đinh Ngọc Chu không nhằm vào người ta thì người ta cũng không làm gì ngươi.Cận Tú Thực chính là mấu chốt của việc giảng hòa này của Đinh Ngọc Chu.

Vô luận Thôi Phúc Thành, Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích hay là Liễu Tuấn quyền hạn đều nằm trong tỉnh. Nếu như không có Cận Tú Thực suy trì thế lực thì Đinh Ngọc Chu chỉ có mà đưa mình vào chỗ bất lợi mà thôi. Tiền đồ Cận Tú Thực muốn phát triền được thì đành phải để Đinh Ngọc Chu chịu thiệt. Đã chèn ép không được, Đinh Ngọc Chu nhất định phải suy nghĩ đến.

"Đồng tâm hiệp lực" . Đây là sách lược suy nhất lúc này. Nhìn sang thanh niên vẫn đang bình tĩnh bên cạnh, Đinh Ngọc Chu trong lòng than thở một tiếng đầy bất đắc dĩ.

"Liễu Tuấn, chuyện của công ty Trường Giang là thế nào? Tại sao các cậu lại đưa ra tòa, kiện quản lý khu Trường Hà?"
Đinh Ngọc Chu hơi kích động hỏi.

Liễu Tuấn thẳng người đáp: "Chuyện này chủ yếu là vì hai lý do một là vì Trường Giang là một trong những công ty hàng đầu do chúng ta thu hút đầu tư, bây giờ xảy ra chuyện đương nhiên phải xử lý theo pháp luật. Mặt khác, tôi cũng muốn thông qua chuyện này nhắc nhở các quan chức, nhắc nhở mọi người sau này phải suy nghĩ kĩ, làm rõ tình hình không thể tùy tiện quyết định được. Thông qua quần chúng để giám sát cán bộ, là biện pháp tốt."

Đinh Ngọc Chu cũng không nóng mà từ từ suy nghĩ lời của Liễu Tuấn sau đó mới chậm rãi gật nhẹ đầu, nói : "Cũng rất có lý. Làm theo pháp luật, vụ kiện lần này rất có ý nghĩa giáo dục !"

"Đúng vậy, Đinh bí thư, tôi cũng nghĩ như vậy."

"Liễu Tuấn, Trường Hà năm nay cũng khá, cậu không cần phải băn khoăn lo lắng, thị ủy luôn ủng hộ cậu."
Đinh Ngọc Chu nói , ánh mắt có chút né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, rót thêm trà cho Đinh Ngọc Chu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi