TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đối với Cận Hữu Vi mà nói trên thế giới này không có gì có thể sánh bằng tình bạn. Điều kiện tiên quyết là chỉ cần hắn cha của hắn vẫn giữ nguyên vị trí hiện tại. Bởi vậy bạn của Cận Hữu Vi rất nhiều, đủ loại người. Từ quan chức chính phủ lớn, cho đến buôn bán nhỏ.

Cho nên, Cận Hữu Vi rất bận rộn, thường xuyên có nhiều người mời hắn ăn cơm, đi giải trí tiêu khiển. Bình thường Cận Hữu Vi không từ chối chỉ trừ khi hắn ghét kẻ đó, ví dụ như Vương Kim Căn.
Cận Hữu Vi quả thật ghét hắn.

Nhưng hắn quả thật cũng nợ tên mập này vài chuyện.
Cho nên, đương khi tên mập hẹn hắn, Cận Hữu Vi mặc dù không muốn đi cũng phải đi. Ngoại trừ Vương Kim Căn ra còn có vài người bạn cũ của hắn cũng nên nể mặt.

"Thủy Lam Chi Dạ" có thể coi là khu giải trí lớn nhất của Ngọc Lan cũng là sản nghiệp của Hạ Hâm Xương. Hạ Hâm Xương là chủ tịch của công ty môi giới Hạ Hâm Xương, nhưng mà công ty không chỉ làm môi giới mà còn làm nhiều lĩnh vực khác. Năm 92 dịch vụ môi giới mới bắt đầu xuất hiện cùng với cổ phiếu ở trong nước. Hạ Hâm Xương trước kia là công ty giải trí. Những năm đầu tám mươi là khu giải trí đầu tiên của Ngọc Lan sau đó cùng với sự phát triển của khách sạn, KTV trở thành một công ty hàng đầu về giải trí. Có người đùa giỡn gọi Hạ Hâm Xương là ngọn cờ đầu của giải trí thành phố Ngọc Lan. Nếu muốn biết giờ đang thịnh hành loại giải trí nào thì chỉ cần đến Hạ Hâm Xương.

Thân phận giờ đây của Hạ Hâm Xương giống như xã hội đen trong phim ảnh của Hong Kong. Sau khi rửa sạch thanh danh, không còn chút máu, đi theo con đường chính đạo. Nói cho cùng cũng là không còn dây dưa với giới lưu manh nữa rồi. Những người bình thường ở Ngọc Lan muốn gặp "Hạ thúc", phải xem có may mắn hay không.Không nói tới chuyện phạm tội, lịch sử phát triển của Hạ Hâm Xương đúng là một bộ sử về sự phấn đấu.

Đến ngay cả Cận Hữu Vi cũng phải thừa nhận, Hạ Hâm Xương là một nhân vật thủ đoạn rất cao, nhất là ánh mắt vô cùng độc ác, tựa như mũi dao, cái mũi rất nhạy cảm của hồ ly đã thành tinh.

Khi mà hầy hết mọi người còn chưa biết môi giới là thế nào thì Hạ Hâm Xương đã trở thành công ty môi giới hàng đầu Ngọc Lan. Cho dù đến bây giờ vẫn có rất nhiều người koong biết môi giới là gì thì Hạ Hâm Xương đã buôn bán được hàng tỉ nhân dân tệ, trở một trong những công ty môi giới lớn nhất phía Nam. Cận Hữu Vi cũng có một tài khoản trong công ty này, lúc đầu tiền vốn gửi vào là một trăm vạn, hắn ủy thác hoàn toàn cho Hạ Hâm Xương. Lúc nào cần tiền thì rút, trước đó không lâu Hạ Hâm Xương nói cho hắn biết, trong tài khoản đã có năm trăm vạn.

Cận Hữu Vi năm trăm vạn không đáng nhắc đến. Nhưng mà Cận Hữu Vi rất để ý năm trăm vạn này, bởi vì đây là tiền riêng của hắn. Tiền của công ty bất động sản Tinh Vũ hắn có thể dùng lúc nào cũng được nhưng mà hắn rất hiểu vợ mình. Cái kiểu “ nhìn rõ tâm can” Cận Hữu Vi không thích..
Chẳng lẽ muốn mua xe mua nhà cho bồ nhí lại phải thương lượng với vợ?
Hạ Hâm Xương làm việc rất hiệu quả, một trăm vạn tiền vốn đều là Hạ Hâm Xương ứng ra. Bởi vậy tên Vương mập hẹn hắn không thể không đi, Hạ Hâm Xương hẹn hắn thì không thể không nể mặt.
Huống hồ Hạ Hâm Xương cũng khá quý Hạ Hâm Xương.
Một người làm việc gọn gàng luôn khiến người khác yêu mến.

Đặc biệt quan trọng là gần đây nơi họ hẹn gặp Thủy Lam Chi Dạ có một cô gái trẻ mới, Cận công tử đương nhiên muốn gặp rồi. Hạ Hâm Xương chủ động hẹn Cận công tử thì một đóa hoa trinh nữ nhất định không thể thiếu.
Đệ nhất nha nội tỉnh A giá lâm, lại là lão bản đích thân tiếp khác Thủy Lam Chi Dạ đương nhiên là phải sắp xếp phòng xa hoa nhất rồi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Hạ Hâm Xương đã gọi cho hắn một cô gái mười tám tuổi tên là Hiểu Xuân, nghe nói từ vùng núi phía Bắc đến đây kiếm tiền. Đừng tưởng những cô gái miền núi không xinh đẹp bằng gái thành thị, Da có thể không mịn màng bằng nhưng lại đầy đặn khỏe mạnh, mông mập vú lớn, không hề thua kém, hơn nữa lại mang phong vị đặc biệt. Một cô gái như vậy làm nhân viên mát xa Cận Hữu Vi không khỏi thấy khó chịu, đợi lát nữa khi mát xa hắn sẽ xử luôn.
Nhưng mà Cận nha nội lúc này tâm trạng bình thường, quan trọng là không muốn gặp cái tên Vương mập.

Hắn sao có thể béo đến vậy chứ? Đến ngay cả bát giới cũng phải thua. Đột nhiên có đống thịt lù lù xuất hiện đúng là ngứa mắt.Cận nha nội đôi khi hoài nghi mình có chút cổ quái. Không phải nằm cùng giường với tên béo đó nhưng mà hắn nằm cạnh thôi cũng đã ảnh hưởng đến tâm trạng làm chuyện ấy.

Hiểu Xuân mát xa cho Cận Hữu Vi rất cẩn thận. Cô hiểu rằng, người này chắc chắn là nhân vật quan trọng. Thợ cả nói, đó là người mà ai cũng phải nể ở cái tỉnh này, chỉ cần hầu hạ tốt thì cả đời này không phải lo. Một cô gái mười tám tuổi phải làm chuyện này chắc chắn là có nguyên do. Nếu như là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi ở thành thị chung chạ quen, làm chuyện này cũng không là gì nhưng Hiểu Xuân không phải người như vậy. Nếu có thể hầu hạ một người đàn ông cũng coi là một kết cục tốt.

Bởi vậy Hiểu Xuân có chút cảm tình với Cận Hữu Vi . Bất kể thế nào, người này cũng không xấu, không già và hung dữ. Nếu như cùng hắn sống cả đời ở thành phố này cũng không tệ.

"Tiểu Cận tôi có chuyện muốn nhờ cậu..."
Vương mập nằm mát xa trên một giường khác quay đầu đối nói với Cận Hữu Vi .

Hắn kiện ban quản lý khu Trường Hà làm trái pháp luật niêm phong công ty Trường Giang. Tòa án thành phố Ngọc Lan đang tiến hành thẩm tra xử lí. Hơn nữa người dân và công nhân Trường Giang là nguyên cáo, hắn cùng công ty Trường Giang là bị cáo, và ban quản lý khu Trường Hà là bên liên đới thứ ba.Chuyện này làm cho Vương Kim Căn rất khó chịu.Nháy mắt hắn từ nguyên cáo thành bị cáo.

Hơn nữa hắn cũng thấy được mức độ nguy hiểm của vụ án này. Vốn dĩ hắn định kiện ban quản lý khu Trường Hà đã là một chuyện liều lĩnh. Là một người làm ăn, hắn làm sao có thể không hiểu đạo lý nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan? Huống chi Liễu Tuấn của ban quản lý khu Trường Hà lại là một nha nội có thế lực nên hắn mới miễn cưỡng làm thế.
Bây giờ người dân lại kiện cáo lại, tòa án chuyển nguyên cáo thành bị cáo để điều tra, Vương Kim Căn đương nhiên là không thể ngồi yên được.
Hắn hiểu lần này nếu thua không chỉ mất tiền mà cả đời này hắn không thể ngóc đầu lên được. Việc hắn đâm đơn kiện là đắc tội Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ. Nếu hắn thắng kiện thì vẫn còn có cơ hội thay đổi, đến lúc đó mềm mỏng với Liễu Tuấn và Sài Thiệu Cơ phục bỏ ra ít tiền, rời nhà xưởng đi nơi khác là xong. Nếu như thua kiện, theo phong cách làm việc “ tàn bạo” của Liễu Tuấn thì thịt mỡ trên người hắn đúng là thành dầu hết.

Về phần đầu tư Vương mập thấy khí thế của khu Trường Hà gần một năm qua thì chút tiền đó của hắn Liễu Tuấn chẳng thiết tha gì. Liễu nha nội chỉ cần hô một tiếng không biết có bao nhiêu người quyên góp. Điện ảnh và truyền hình, vật liệu xây dựng các thị trường đó thị trường nào không cần nhiều vốn? Vậy mà không đến một năm hắn đã xây dựng được.
Đơn kiện sau khi chuyển tới tòa án, Vương mập không khỏi kinh ngạc khi không ai dám nhận quà lễ của hắn. Nhưng mà cũng đúng ai dám đắc tội với bản quản lý khu Trường Hà?

Có một số loại tiền có thể lấy nhưng cũng có loại không thể lấy.
Giờ đây Vương Kim Căn chỉ còn trông cậy vào Cận công tử. Có lẽ, chỉ có nha nội đệ nhất tỉnh A này mới có thể chống lại Liễu Tuấn được.
Cận Hữu Vi"Hừ " một tiếng, rất bất mãn nói: "Vương mập tôi đã nói rồi, tôi đã bảo rồi tiền bất chính không được kiếm vậy mà anh không nghe, lần này thì đau đầu rồi. Nếu xử lý không tốt thì uống thuốc sâu đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi