TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Tiểu Nhã, về sau loại chuyện này em đứng có xen vào.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói với Lăng Nhã.

Hiện giờ đã là 9 giờ tối, hai người rời khỏi khách sạn Thu Thủy, ngồi trong phòng khách của biệt thự số một uống trà, vốn Trương Nghị định ăn cơm xong mời Liễu Tuấn đi giải trí, nhưng Liễu Tuấn hoàn toàn không hứng thú gì, ăn xong liền đi thẳng.

Liễu Tuấn cho rằng Lăng Nhã sẽ đi cùng hắn, dù sao vợ chồng người ta đã có dấu hiệu hòa giải, Trượng Nghị từ tận thủ đô tới thành phố Ngọc Lan thế nào cũng phải xum vầy, không ngờ Liễu Tuấn vừa đứng dậy, Lăng Nhã cũng theo sát, không nói một tiếng đi lên chiếc Audi của Liễu Tuấn, rồi về thẳng biệt thự bên hồ.

Liễu Tuấn cũng không hỏi nhiều, mời Lăng Nhã vào nhà.

Lăng Nhã đã tới tỉnh A làm việc một thời gian rồi, hai người vẫn liên hệ mật thiết như cũ, ăn cơm cùng nhau không ít, nhưng chưa từng có hành động thân mật, còn nhà Liễu Tuấn, đây là lần đầu tiên Lăng Nhã tới.

- Hay nhỉ, không ngờ cán bộ khu Trường Hà lại sống xa hoa như thế.
Lăng Nhã không để ý tới lời "cảnh cáo" của Liễu Tuấn, chỉ cứ ngắm nghía biệt thự, miệng tấm tắc không thôi.

Liễu bí thư cũng hết cách.

Khi Lăng Nhã ở một mình cùng với y cứ luôn tùy hứng như vậy, hoàn toàn chẳng để sự uy nghiêm Liễu bí thư vào trong lòng, chỉ biết chú ý tới thứ mình hứng thú.

Lăng Nhã quay đầu lại hỏi:
- Này Liễu Tuấn, biệt thự lớn thế này bình thường chỉ có một mình anh ở à?

- Ừ!
Liễu Tuấn cũng lười nói.

- Đúng là nhàm chán, không ngờ anh còn cô đơn không em.
Lăng Nhã lắc đầu, mặt tỏ vẻ thương hại.

Liễu Tuấn trừng mắt nhìn cô, tức giận nói:
- Đừng nói lung tung nữa, không phải Trương Nghị tới rồi sao? Uống trà xong rồi về nhanh lên đi...

Lăng Nhã cười chúm chím, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trêu ghẹo:
- Sao thế, em muốn ở đây một chút không được à? Anh sợ cái gì? Sợ em quyến rũ anh à?

Liễu bí thư đau hết cả đầu.

Lăng Nhã ngày càng bướng bỉnh rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng mà cái gì cũng dám nói, may mà hôm nay cô ăn mặc đúng quy củ, váy ngắn tất và áo sơ mi, che dấu đi thân hình nóng bỏng gợi cảm, nếu không Liễu nha nội lo mình không chống đỡ nổi.

- Hi hi, anh đúng là vô vị... À này, cô bé giúp việc đâu? Sao không có ở đây.

Liễu bí thư muốn bùng nổ lắm rồi.

Cái gì thế này?

Một Hà đại tiểu thư tinh quái đã làm Liễu bí thư không đề phòng nổi lại thêm một Lăng xử trưởng, tựa hồ cũng chẳng kém cạnh gì Hà đại tiểu thư.

Chẳng nhẽ những cô gái xuất thân danh môn đều như thế.

Thấy Liễu Tuấn mặt mũi không biết phải diễn tả ra sao, Lăng Nhã cười khinh khích, nói:
- Sao, anh còn cho rằng đây là một bí mật à? Ai chả biết Liễu đại bí thư phong lưu háo sắc, công khai nuôi tình nhân trong biệt thự.

Liễu Tuấn ngồi tại chỗ châm thuốc hút, không thèm để ý tới cô nữa.

- Nói cho anh biết, ngay cả Hà tỉnh trưởng cũng biết chuyện này lâu rồi.

Liễu Tuấn lại hừ một tiếng.

- Hi hi, anh còn không chịu tin à, chuyện này do chị Mã nói đấy, Hà tỉnh trưởng đích thân hỏi chị Mã là có phải có chuyện ấy hay không?

Lăng Nhã tiếp tục "khiêu khích" Liễu Tuấn.

Chị Mã tất nhiên là chỉ thư ký tiền nhiệm của Hà Duyên An, hiện giờ là phó thị trưởng thường vụ thành phố Giang Bắc, nói thế tức là quan hệ giữa hai người rất tốt, chuyện như thế cũng kể cho Lăng Nhã.

Có điều sau khi Hà Duyên An biết chuyện này lại không hề nhắc tới với Liễu Tuấn, không biết vì nguyên nhân nào, có lẽ là không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của Liễu Tuấn, đây là chuyện giới danh môn kinh thành rất kiêng kỵ, nguyên nhân đơn giản lắm, nói thẳng ra là quá loạn, hoàn toàn không quản nổi.

Liễu Tuấn nhớ tới lần trước cùng Lăng Nhã đi tham dự cuộc tụ hội tư nhân kia, Thi Thi công khai ôm ôm ấp ấp tình nhân Nguyên Kiệt trước mặt một đám bạn bè ngay trong nhà mình, cứ không có ai ở bên cạnh, từ đó có thể thấy cuộc sống của đám hoàn khố đồi trụy sa đọa tới mức nào.

Hẳn là Hà Duyên An chẳng lạ lùng gì nữa.

- Này Liễu Tuấn, em đang hỏi anh đấy, cô giúp việc sinh đẹp kia đi đâu mất rồi.

- Đi rồi.
Liễu Tuấn hờ hững đáp.

Lăng Nhã nhướng mày lên hỏi lại:
- Đi rồi sao?

- Không tin à? Hay là kiểm tra một lượt xem.

Liễu bí thư có chút tức giận, liếc mắt nhìn Lăng Nha mang theo chút khiêu chiến.

Lăng Nhã lại cười khúc khích.

Ừm, thế là Liễu nha nội phóng khoáng tùy hứng lại trở về rồi, lúc nãy ở khách sạn Thu Thủy thực sự là quá áp lực, phải tỏ uy nghiêm của người đứng đầu. Trương Nghị xin cô ra mặt hẹn Liễu Tuấn là muốn cầu khẩn cho Trương Khiếu Hoa, điều này Lăng Nhã hiểu rất rõ, chỉ là một người họ xa, hoàn toàn không đủ tư cách cho Trương Nghị chạy từ thủ đô tới làm thuyết khách, đoán chừng giữa hai kẻ đó có quan hệ khác.

Sự kiện lần này mũi giáo chỉ thẳng vào hội quản lý trước kia đưa Cty Trường Giang vào, nói thẳng ra một chút là cuối cùng rất có khả năng đánh lên đính Trương Khiếu Hoa và Sài Thiệu Cơ. Sài Thiệu Cơ có Liễu Tuấn bảo vệ, vấn đề đoán chứng không lớn, hiện giờ mỗi sự việc ở khu Trường Hà, từ Đinh Ngọc Chu trở xuống đều tự giác không nhúng tay vào, hai lần giáo huấn liên tiếp đủ sâu sắc lắm rồi. Có một vị nha nội cực kỳ cực cứng rắn uy thế ở khu Trường Hà, người khác nên tránh một chút là tốt hơn, thực tế khu Trường Hà hiện giờ có chút hơi hướm "vương quốc độc lập" rồi, cho dù đó không phải là ý muốn của Liễu Tuấn, vì đó là điều cực kỳ kiêng kỵ trong thể chế, có điều chuyện diễn biến thành như thế, Liễu nha nội cũng chẳng bỏ công sức ra thay đổi.

Có nhân ắt có quả, nhiều chuyện không phải cứ theo ý chí của mình được.

Trương Khiếu Hoa cuống hết tay chân, nếu như muốn tìm một con ma chết thay, thì hắn là nhân tuyển tốt nhất, vụ án Cty Trường Giang vừa được thành lập, hắn liền ý thức được nếu không mau chóng hành động thì ngay cả chức vụ hiện tại không giữ được, một năm trước phải dùng hết bản lĩnh mới thoát khỏi tù ngục, không khéo giờ vẫn phải vào.

Liễu Tuấn không phải là "quý nhân" đầu tiên mà Trương Khiếu Hoa nghĩ tới, thực ra lúc đầu hắn hoàn toàn không để Liễu Tuấn vào trong lòng, mà chiếu theo tư duy cũ, tìm đại lão bản địa giúp đỡ. Nhưng tình hinh hoàn toàn nằm ngòa dự liệu của hắn, những đại lão bản địa thường ngày quan hệ không tệ như đám Mạnh Kế Lương, vừa mới nghe thấy Trương Khiếu Hoa muốn chơi thủ đoạn với Liễu Tuấn, đều nhìn hắn như nhìn kẻ điên, chỉ lảng tránh hoàn toàn không nhắc tới đề tài này.

Liên tục mấy lần đụng đầu vào tường, cuối cùng Trương Khiếu Hoa cũng hiểu ra, thành phố Ngọc Lan hiện giờ đã khác trước kia rồi, có một nhân vật cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện, ngay cả bí thư thành ủy cũng phải tránh né ba phần.

- Lão Trương, chuyện này trừ khi Liễu Tuấn mở miệng, nếu không thì không ai dám nhúng tay vào, mà có nhúng tay cũng chẳng vào được.
Có lẽ thấy Trương Khiếu Hoa chạy loạn khắp nơi cũng đang thương, Mạnh Kế Lương nhắc một câu.

Trương Khiếu Hoa như tỉnh giấc mộng, lúc này mơi sbiết mình nỗ lực nhầm phương hướng rồi, vì thế mà mới có buổi gặp mặt tối nay, nhưng Trương Khiếu Hoa cố sức thế nào cũng không thể tiếp cận với Liễu Tuấn, Trương Nghị mấy lần muốn lên tiếng đều bị Liễu Tuấn gạt đi.

Thái độ này làm Trương Khiếu Hoa lạnh từ đầu tới chân.

Hết rồi hết rồi, xem ra Liễu Tuấn chuẩn bị đem hắn ra "chịu tội" thay cho Sài Thiệu Cơ! Chuyện này cũng dễ hiểu, Lão Sài đã là thân tín của Liễu Tuấn, đương nhiên Liễu Tuấn phải bảo vệ hắn.

Lăng Nhã cười một lúc, rốt cuộc nói tới chuyện chính, cũng không đi lại lăng quăng nhìn ngang nó dọc biệt thự nữa, mà đi tới trước mặt Liễu Tuấn, nhìn y nói:
- Liễu Tuấn, ừm, Trương Khiếu Hoa hình như có quan hệ khá mật thiết với Trương Nghị.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Biết rồi, về nói với Trương Nghị đừng xem vào chuyện này, vấn đề ở địa phương rắc rối hơn cơ quan nhà nước nhiều, nếu lún vào sẽ rất khó dứt ra được.

Lăng Nhã bĩu môi khinh bỉ nói:
- Em chẳng thèm nói với hắn, có dứt ra được hay không chẳng liên quan gì tới em.

Liễu Tuấn rất muốn dè cô xuống, đánh thật mạnh lên cặp mông tròn mầy kia.

Đùa kiểu gì thế?

Vì nể mặt ai mà tối hôm nay tôi mới phải tới gặp Trương Nghị? Trương Nghị còn đỡ, chứ Trương Khiếu Hoa trong mắt Liễu nha nội không đáng một xu.

Nhưng tới khi đụng truyện, Lăng đại tiểu thư lại rũ sạch trách nhiệm, không chấp nhận được.

Liễu Tuấn quát:
- Em qua đây.

Lăng Nhã giật mình, hết sức bất mãn nói:
- Làm gì chứ, dọa người ta chết khiếp! Không qua!

Miệng thì nói như thế, nhưng thấy Liễu Tuấn tức giận, Lăng Nhã vẫn ngoan ngoãn đi tới.

- Ngồi xuống!

Liễu Tuấn chỉ một bên ghế sô pha.

Lăng Nhã không nói một lời ngồi xuống, môi cong lên.

- Anh đã nói với em rồi, những chuyện này em hoàn toàn không hiểu gì hết, đừng có xen vào. Chuyện ở địa phương phức tạp hơn ở văn phòng thủ trưởng nhiều, vị trí hiện nay của em mẫn cảm ra sao có biết không? Nếu là Mã thư ký thì chị ấy sẽ tuyệt đối không tham dự vào, chuyện này chỉ có một lần thôi, về sau em chỉ đứng ngoài nhìn là được.

Liễu Tuấn nhìn thằng Lăng Nhã, nói rất nghiêm túc.

Lăng Nhã bĩu môi không nói.

- Được rồi, em mau về đi, đừng để Trương Nghị hiểu lầm.
Liễu nha nội hạ lệnh đuổi khách.

Lăng Nhã vẫn không nói một lời, đứng dậy đi thẳng ra ngoài, tới cửa mới hơi dừng lại, không ngờ Liễu Tuấn ngồi yên trên ghế, hoàn toàn không có phản ứng.

Lăng Nhã âm ức lẩm bẩm:
- Đúng là cái đồ ngốc.

Chỉ có điều Lăng đại tiểu thư không biết, cô cho rằng mình nói rất nhỏ song kỹ thực vẫn bị Liễu nha nội nghe thấy rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi