TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sau tết năm 1997, ngày mười một tháng giêng tức 17 tháng 2 dương lịch, Liễu Tuấn tới thủ đô, trước tiên tới chỗ Bạch Dương một tối sau đó tới tổ ái tình Hà đại tiểu thư chuẩn bị cách câu lạc bộ Trường Hà không xa.

Hà Mộng Doanh không biết tiểu sắc ma lúc này chạy tới thủ đo làm gì, hiện giờ các ban ngành bắt đầu đi làm, đang là lúc bố trí công tác cà một năm, tiểu sắc ma lại ngang nhiên trốn việc, quá là ngang ngược rồi.

Hà đại tiểu thư nằm trên lồng ngực cường tráng của tiểu sắc ma cười hỏi:
- Này, công việc ở thành phố Ngọc Lan không cần làm à? Thong thả vậy sao?

Bên ngoài gió lạnh rít gào, trong phòng ấm áp như mùa xuân, Hà đại tiểu thư tựa hồ thích màu hồng, giường đệm toàn một màu hồng, còn Bạch Dương lại thích màu nhã hơn chăn đệm có màu lam nhạt.

Liễu Tuấn không nói, bàn tay thô ráp chậm rãi hoạt động trên tấm lưng trơn mịn của Hà đại tiểu thư.

Thấy thái độ này của Liễu Tuấn, Hà đại tiểu thư khẩn trương một cách kỳ lạ:
- Sắp có chuyện lớn xảy ra rồi phải không?

Liễu Tuấn thực sự không thể ở kinh thành lâu vào lúc này, trừ khi có chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng cô chẳng thấy có gì khác thường.

Liễu Tuấn nói:
- Ngày mai chúng ta về nhà ở thôi.

Hà đại tiểu thư giật thót, biết là có chuyện lớn sắp xảy ra thật rồi.
- Xảy ra chuyện gì?

- Tạm thời thì chưa có, nhưng sắp rồi.

Hà đại tiểu thư buồn bực.

Trả lời kiểu gì thế?

Cậu là thầy bói à?

Nhưng nghĩ tới biểu hiện khác thường trước kia của tiểu sắc ma, cô có chút ngờ ngợ, hình như tên nhóc này thi thoảng đúng là có năng lực tiên tri thật. Liễu Thanh và Lương Xảo kiếm được gia bạc tỷ quá nửa dựa vào tiên tri của y mà có, ngay cả Hà đại tiểu thư mấy năm qua sông ung dung nhàn nhã mà tiền chẳng còn chỗ để cất.

- Nói cho chị nghe đi, rốt cuộc là chuyện gì.

Hà Mộng Doanh ôm lấy cổ Liễu Tuấn, thỏ thẻ cầu khẩn. Khi ở cùng tiểu sắc ma, cô luốn có cảm giác rất lạ, như tuổi của mình còn ít hơn Liễu Tuấn rất nhiều.

Vì thế Hà đại tiểu thư bất giác đem mình thành cô gái nhỏ, bám lấy Liễu Tuấn làm nũng.

Liễu Tuấn cười đáp:
- Mấy ngày nữa là chị sẽ biết.

Vốn Liễu nha nội định nói: " Ngài mai chị sẽ biết", nhưng lời ra tới miệng liền thay đổi, Liễu Tuấn biết tiến trình lịch sử kiếp này và kiếp trước đã xuất hiện khác biệt, năm 95 Đổng lão qua đời chênh kiếp trước một tháng, không biết vì sao có sự chênh lệch này.
*** Đặng Tiểu Bình mất 19 tháng 2, 1997 đó là vì sao đầu chương lại có 2 mốc thời gian.

An bài ông trời ai mà biết được.

Vậy ngày mai có xảy ra chuyện cả thế giới chấn động hay không hiện giờ khó mà biết được 100%, nhưng Liễu Tuấn cần phải chuẩn bị trước.

Mấy năm qua trong nước có rất nhiều việc.

Kiếp trước y là giới thảo dân, biết rất ít quốc gia đại sự, động tĩnh của tầng tối cao không có ảnh hưởng nhiều tới người dân thường. Có điều từ đó cũng có thể nhìn ra, bất kể cao tầng tranh đấu ra sao cũng khống chế chính cục rất tốt, không tạo thành ảnh hưởng nhiều tới cuộc sống của người dân, đây là điều rất giỏi.

Hà Trường Chinh, Hà Duyên An, Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài những nhân vật lớn này càng có chuyện lớn càng không thể tùy tiện rời bỏ chức vụ, Liễu Tuấn lúc này ở kinh đô, chắc chắn có tác dụng làm cầu nối liên kết cực kỳ quan trọng.

- Xấu xa! Không nói thì thôi.

Sự cẩn thận của Liễu bí thư lọt vào trong mắt Hà đại tiểu thư chắc chắn thành làm ra vẻ khiến cô hồi hộp, nên môi cong cớn rất tức. Tên tiểu sắc ma này đôi khi cực kỳ đáng ghét, thần thần bí bí, đem Hà đại tiểu thư thành cô bé đại ngốc.

Phải nói là Liễu bí thư thực sự có cái bệnh này, chủ nghĩa đại nam tử hơi nghiêm trọng, có điều bản thân Liễu bí thư lại không hề nhận ra.

Liễu Tuấn cười khẽ, siết chặt tay ôm Hà Mộng Doanh chặt thêm một chút, lại đưa tay trái ra chầm chậm xoa nắm bầu vú của cô, nhưng trong đầu toàn là chuyện sắp xảy ra ngày mai.

Hà đại tiểu thư tức tối một hồi lại trở nên cao hứng, chỉ cần có tiểu sắc ma ở bên cạnh, Hà đại tiểu thư liền rất thoải mái, một tay thuận theo lồng ngực y đi xuống, nắm lấy chỗ yếu hại, khẽ đùa nghịch, cười hì hì:
- Này, nói với cậu nhé, chị muốn có con.

- Ờ.
Tiểu sắc ma đang cưỡi mây về gió, chỉ đáp bừa một câu, rõ ràng không nghe thấy cô nói cái gì.

- Cậu...
Hà đại tiểu thư cực kỳ phẫn nộ, tay tắc thêm sức, bấm mạnh lên cậu em nhỏ hư đốn của y.

- Á, ác phụ mưu sát thân phu.

Lần này cuối cùng cũng làm tiểu sắc ma từ trầm tư tỉnh lại, hét om lên, trừng mắt nhìn Hà đại tiểu thư, cô quay người đi, xoay cặp mông tròn mầy cùng tấm lưng thon về phía Liễu nha nội.

Liễu Tuấn vỗ đầu, tựa hồ nhớ ra lời Hà đại tiểu thư vừa nói, mặt mày tươi hơn hớn, từ phía sau ôm lấy cô, cười hỏi:
- Vừa rồi chị nói gì đấy?

Hà đại tiểu thư "hừm" một tiếng.

Vừa rồi ái tình trào dâng, muốn sinh cho tiểu sắc ma một đứa con trai, thấy thái độ của y, cô mất hứng rồi.

Liễu Tuấn cười.

Hà đại tiểu thư vẫn cứ cái tính ương bướng đó.

Nếu cô không nói, thì mình cứ làm như không nghe thấy là được.

.....

Lịch sử không đổi, chuyện kinh động kiếp trước vẫn xảy ra. Liễu Tuấn tới nhà họ Hà vào ngày 19, Hà lão gia tử tâm tình rất tốt, thấy Liễu Tuấn liền cao hứng, dù sao vẫn ở tiết đầu xuân.

- Ha ha, Liễu Tuấn đến rồi à.
Hà lão gia tử cười gật đầu.

- Chúc ông năm mới vui vẻ.
Liễu Tuấn theo quy củ, cúi đầu chào hỏi Hà lão gia tử.

- Ừ ừ, nào ngồi nói chuyện với ông.

Hà lão gia tử vừa nói vừa liếc mắt qua mặt Hà Mộng Doanh, cô liền chột dạ, hình như trong mắt ông nội có vẻ gì đó khó đoán, chẳng nhẽ ông nội cũng biết quan hệ giữa mình và tiểu sắc ma rồi?

Nói thực quan hệ giữa hai người muốn giấu tất cả người trong nhà họ Hà là rất khó, vị dụ Hà Thắng Lợi thành tinh, sớm đã đoán ra quan hệ hai người không tầm thường. Chỉ có điều trong thế gia đại tộc chuyện này quá nhàm rồi, vả lại thường ngày chị cả đối xử với đám đàn em hết sức quan tâm chiếu cố, chỉ cần cô và Liễu Tuấn ở bên nhau vui vẻ thì có gì mà không được.

Đương nhiên Hà Thắng Lợi biết và Hà lão gia tử biết là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhưng lão gia tử là ai chứ? Vào thời đại chiến tranh, có mười cái đầu cộng lại cũng chẳng bằng một cái của lão gia tử. Liễu Tuấn lần nào tới thủ đô cũng cùng mình xuất hiện, lão gia tử sao chẳng phát hiện ra.

- Ông nói chuyện... Cháu... Cháu đi pha trà đây.
Hà Mộng Doanh luống cuống bỏ chạy.


Hà lão gia tử mìm cười, ánh mắt lại dừng trên mặt Liễu Tuấn.

Có lẽ bị sự hốt hoảng của Hà đại tiểu thư ảnh hưởng, cho dù Liễu nha nội da mặt rất dày, cũng không khỏi có chút bối rối, cười ngượng ngập nói:
- Ông vẫn khỏe chứ ạ.

Hà lão gia tử bình thản nói:
- Cháu hôm nay không phải tới đây chỉ nói điều đó với ông thôi chứ?

Liễu Tuấn rùng mình, tức thì đem sự xấu hổ vừa rồi vứt qua một bên, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm ngâm hỏi:
- Ông, sức khỏe của lão nhân gia thế nào rồi?

Trước mặt Hà lão gia tử, người đáng được xưng hô là "lão nhân gia" khắp thiên hạ chỉ có một người mà thôi.

Lão nhân gia sức khỏe không tốt bên ngoài không thể nào biết được, nhưng những người trung thành đi theo lão nhân gia, hiện giờ là thái sơn bắc đầu của quốc gia thì chắc chắn là biết rõ.

Hà lão gia tử nheo mắt mại, liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, trong đôi mắt như lóe sáng.

Liễu Tuấn thản nhiên đón nhận, khẽ gật đầu.

Hà lão gia tử thở dài:
- Sợ là không được bao lâu nữa.

Liễu Tuấn hỏi sát một câu:
- Liệu có thể là hôm nay không ạ?

Hà lão gia tử toàn thân chấn động, mắt quắc lên, nhìn thẳng Liễu Tuấn thật lâu, hiển nhiên câu nói này của Liễu Tuấn làm lão gia tử cả kinh rồi. Mặc dù mấy vị nguyên lão bọn họ biết thời gian còn lại cả lão nhân gia không nhiều, nhưng Liễu Tuấn nói thẳng là hôm nay thì bảo ông không kinh hãi sao được? Hình như người trẻ tuổi này luôn có năng lực tiên tri dị thường, một năm trước đã nhắc hai nhà Hà Vũ tăng cường bố cục trong quân, một năm qua tuy chưa thể nói là không còn sơ xuất nào, n hưng cơ bản hoàn thành bố cục ứng phó sự cố bất thường.

Trong đấu tranh cao tầng, chuẩn bị trước là khâu quan trọng nhất, đặc biệt là nội bộ quân đội càng thêm quan trọng.

Liễu Tuấn đột nhiên tới vào lúc này nói một câu chấn động trời đất như thế, tuyệt không thể là nói càn.

Hà lão gia tử trịnh trọng hỏi:
- Cháu chắc chứ?

Liễu Tuấn gật đầu:
- Cháu có dự cảm.

- Người đâu, chuẩn bị xe.
Hà lão gia tử không chần chừ nữa, chống gậy xuống đất, trầm giọng ra lệnh.

Xe mau chóng được chuẩn bị xong.

Liễu Tuấn đi tới đỡ Hà lão gia tử dậy, lúc này lão gia tử vốn hòa ái thân thiệt đột nhiên sát khí dào dạt, như quay lại thành chiến tướng vô địch oai phong thời buổi khói lửa tán loạn.

- Ở nhà đợi ông.
Trước khi lên xe, Hà lão gia tử quay đầu lại dặn.

Liễu Tuấn gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi