TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nghe Liễu Tuấn tự giới thiêu, trong lòng Trương Văn Ba nảy lên một suy nghĩ buồn cười: Vợ mình bị lừa rồi, lấy đâu ra một phó bí thư thành ủy trẻ như thế? Đừng nói là Ngọc Lan, cho dù là thành phố thông thường, cũng rất khó nhìn thấy phó bí thư thành ủy dưới 30 tuổi.

Đương nhiên suy nghĩ này thoáng qua trong đầu, hắn rất nhanh trấ tĩnh lại.

Hắn đã được nghe Trầm Đan kể về vị phó bí thư thành ủy mới được đề bạt, trước kia là bí thư khu Trường Hà, tên Liễu tuấn, nếu không có được tin tức này, Trương Văn Ba sao lại đột nhiên viết thư phản ánh với Liễu Tuấn. Cho dù hắn chưa gặp Liễu Tuấn, nhưng nghe Trầm Đan kể về rất nhiều chuyện của Liễu Tuấn, riêng từ lời đồn trong dân gian mà xét, thì vị Liễu bí thư này là một quan viên giữ được chính nghĩa.

Nhưng không ngờ Liễu bí thư lại là một chàng trai trẻ như thế.

Trương Văn Ba ngẩn người đương nhiên không lọt qua được mắt của Liễu Tuấn, chuyện mình bị người ta hoài nghi thân phận vì trẻ tuổi đã gặp nhiều rồi, đối với Liễu Tuấn mà nói đã qua quen, không bận tâm.

- Đồng chí Trương Văn Ba, mời ngồi.

Lão Chu và nhân viên phụ trách tiếp đãi mắt cũng tròn xoe, thì ra người này là phó bí thư thành ủy, chẳng trách giám đốc Nguyễn cung kính như thế.

Chỉ có điều Ngọc Lan cách Giang Khẩu hơi xa.

Lại nghe Liễu Tuấn luôn miệng gọi "đồng chí", mọi người cảm thấy hay hay, ở Giang Khẩu đúng là ít khi nghe thấy cách xưng hô này nữa rồi, toàn là "tiên sinh" với "tiểu thư".

Nguyễn Vĩ Đức cũng rất khôn khéo, đứng dậy ngay, nói:
- Tiểu Tuấn, cứ nói chuyện đi nhé, anh đi quanh nhà máy, đợi lát nữa lại tới nói chuyện với em.

Liễu Tuấn gật đầu.

Lão Chu vội đi tới, khom người nói:
- Giám đốc Nguyễn, mời!

Hắc Tử không nói một lời theo Nguyễn Vĩ Đức ra ngoài, phòng khách chỉ còn lại Liễu Tuấn, Vu Hoài Tín và vợ chồng Trương Văn Ba.

- Đồng chí Trương Văn Ba, mời ngồi.

- Cám ơn Liễu bí thư.

Trương Văn Ba ngồi xuống sát bên Trầm Đan, mắt nhìn Liễu Tuấn không chớp.

Vẻ mặt Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Đồng chí viết thư cho tôi, tôi đã nhận được rồi, căn cứ vào tìm hiểu, công ty điện cơ Ngọc Tây đúng là có vấn đề nhất định...

Hơi thở của Trương Văn Ba mạnh hơn, vẻ mặt rất kích động.

Hai năm trước hắn bắt đầu phản ảnh vấn đề của công ty lên lãnh đạo, nhưng chưa bao giờ được trả lời chính diện, hiện giờ Liễu Tuấn với thân phân phó bí thư thành ủy đích thân tìm tới Giang Khẩu nói chuyện này với hắn, thực sự làm hắn và mừng vừa cảm động.

- Đồng chí hãy nói chi tiết tình huống nắm bắt được cho tôi nghe.

- Vâng thưa Liễu bí thư, là thế này...

Trương Văn Ba hiện giờ không hoài nghi thân phận của Liễu Tuấn nữa, thái độ của giám đốc chu vừa rồi hắn đã nhìn thấy, Trương Văn Ba bình ổn lại tâm tình, bắt đầu nói tình huống mình biết.

Một phần Trầm Đan đã kể rõ với Liễu Tuấn, còn một số thứ khác ngay cả cô cũng không biết. Trương Văn Ba là cán bộ kỹ thuật, lô gíc cao, năng lực tổ chức ngôn ngữ không tệ.

Liễu Tuấn vừa nghe vừa gật đầu, Vu Hoài Tín thì chăm chú ghi chép.

Liễu Tuấn nghe Trương Văn Ba giới thiệu tình huống xong, nói:
- Rất tốt, đồng chí phản ánh tình huống rất chi tiết. Hiện giờ thành phố thành lập văn phòng quản lý khu ccao tân và cải cách quốc xĩ, cần bổ xung một số nhân viên công tác, đồng chí Trầm Đan đã làm việc ở văn phòng rồi, tôi kiến nghị đồng chí cũng tới văn phòng cải cách làm việc, cùng xử lý vấn đề này, ý đồng chí thế nào?

Trương Văn Ba kích động đứng dậy:
- Cám ơn Liễu bí thư, tôi rất vui sướng được đảm nhận công tác này.

- Được, tôi cho đồng chí ba ngày, đồng chí giải quyết công việc còn lại, đồng chí Trầm Đan ở lại cùng đồng chí. Trao đổi công việc ở đây xong, cả hai trực tiếp về Ngọc Lan, nhân viên văn phòng sẽ tiếp đãi hai đồng chí. Bên này tôi còn một chút công việc phải hoàn thành, ước chừng mười ngày sau mới trở về, trước khi tôi về, đồng chí tạm thời không nên có hành động gì, hiểu chưa?

- Vâng thưa Liễu bí thư.

Hai vợ chồng họ Trương cùng gật đầu, vui mừng không sao tả xiết, Liễu bí thư suy nghĩ cho bọn họ quá chu đáo, đi theo lãnh đạo như vậy là may mắn trong đời.

... ...

Công tác của Liễu bí thư ở Giang Khẩu là làm bầu bạn với Xảo Nhi và Nhạc Nhạc.

Nguyễn Vĩ Đức buổi tối mở tiệc lớn ở khách sạn Thu Thủy, không những toàn bộ cao tầng của Cty Đằng Phi tại Giang Khẩu đều xuất hiện, còn mời một vị phó thị trưởng tới góp vui, bày tám bàn tiệc lớn, khung cảnh náo nhiệt phi thường.

Đôi hoa tỷ muội đến từ quê hương của rượu tất nhiên cũng đến, nhưng được làm tráng đinh của Liễu Tuấn, Nguyễn Vĩ Đức biết cậu em họ anh hùng kiệt xuất, chỉ có mỗi uống rượu là không giỏi, hiện giờ ý "bốn mặt có địch" tất nhiên phải cấp cho hai lá chắn.

Đôi hoa tỷ muội đó dung mạo với Liễu Tuấn mà nói thì bình thường, vóc dáng ngon lành, còn tửu lượng thì kinh người, nốc cả một chai Mao Đài như nước lã, nhìn cái điệu bộ này là biết có mười Liễu bí thư cũng chẳng bằng một nửa người ta.

Có đôi hoa tỷ muội này "hộ giá", Liễu bí thư thoát hiểm, còn rất nhiều "bợm rượu" đổ gục. Nhưng bữa tiệc khết thúc đã là hơn mười giờ, Nguyễn Vĩ Đức hỏi ý kiến của y, muốn mời đi ca hát, Liễu Tuấn khéo léo từ chối, không phải là y không nể mặt, mà hiện trường đã không còn mấy người tỉnh táo nữa, một đám say đi hát Karaoke, Liễu bí thư còn tỉnh táo quá bằng chịu tội, Liễu bí thư chả dại.

Hơn nữa y cũng rất nhớ Xảo Nhi và Nhạc Nhạc, không muốn ở lại đây lâu.

Vẫn là Hắc Tử lái xe, đưa Liễu Tuấn đến biệt thự của Xảo Nhi, cô có chỗ ở cố định ở Nam Phương và Giang Khẩu, nghe nói Liễu Tuấn muốn tới Giang Khẩu, sớm đã đưa Nhạc Nhạc tới rồi, có điều hôm nay gặp Nguyễn Vĩ Đức làm đảo lộn kế hoạch, Liễu Tuấn đành xin lỗi Xảo Nhi, chuyển thời gian gặp nhau sang ngày mai.

Ai ngờ Liễu bí thư đột nhiên thay đổi chủ ý, nửa đêm canh ba chạy tới.

Lệ Thục Dĩnh theo Xảo Nhi vừa tới Giang Khẩu, vừa thấy Liễu Tuấn liền vui mừng, muốn đi thông báo, nhưng Liễu Tuấn xua tay ngăn lại, muốn cho Xảo Nhi bất ngờ.

Lệ Thục Dĩnh mỉm cười đưa chìa khóa phòng ngủ cho y.

Lúc này đã là mười một giờ đêm, Xảo Nhi khác với những nhà giàu khác, thời gian nghỉ ngơi rất quy luật, khi người ta còn đang đắm chìm trong hưởng lạc thì chủ tịch Lương đã nghỉ sớm rồi, Liễu bí thư rón rén mở cửa phòng lẻn vào.

Dưới ánh đèn nhu hòa, Xảo Nhi mặc áo ngủ màu hồng nhạc nằm nghiên người, một tay gối lên đầu, mái tóc mây bềnh bồng xõa xuống gò má tuyệt mỹ, đẹp không gì sánh bằng.

Biệt thự bảo vệ rất nghiêm, Xảo Nhi ngủ say, hoàn toàn không ngờ Liễu Tuấn đột nhiên đi vào.

Liễu Tuấn ngồi xuống giường, yên lặng nhìn ngắm Xảo Nhi, miệng cười dịu ngọt, đưa tay ra khẽ vén mái tóng đen nhánh của cô.

Xảo nhi choàng tỉnh, theo bản năng rụt người lại, thấp giọng quát:
- Ai?

- Xảo Nhi, là anh....

Liễu Tuấn thấy Xảo Nhi hoảng sợ như thế thì hối hận lắm, đáng nhẽ không nên chơi trò này.

- Tiểu Tuấn?
Xảo Nhi thật không giám tin, mừng rỡ gạt tấm chăn lông ra, lao tới chầm lấy Liễu Tuấn:
- Sao anh lại tới vào lúc này, không phải nói mai mới đến à?

Khuôn mặt cô tràn ngập hạnh phúc.

Liễu Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của Xảo Nhi, hôn lên hai cánh môi hồng mọng ướt, tay luồn vào dưới lớp áo ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve bầu vú đầy đặn.

Da dẻ Xảo Nhi vẫn non mềm như cũ, đầy sự mê hoặc cụ thiếu phụ trưởng thành, cho dù cả hai đã có mười năm ân ái, Liễu Tuấn vẫn say mê Xảo Nhi vô cùng.

Tiểu biệt thắng tân hôn, trong miệng Xảo Nhi thoáng chốc đã phát ra tiếng rên nhỏ làm nam nhân hồn siêu phách lạc, chiếc áo ngủ mềm nhẹ bị trượt xuống, tấm thân đầy kiêu ngạo hiện ra trước mắt Liễu Tuấn.

Sau khi sinh nở, Xảo Nhi càng thêm nảy nở hơn trước, càng gợi cảm chết người....

- Xảo Nhi, em thật đẹp...

Dưới ánh sáng dìu dịu, Liễu Tuấn ngây ngất nhìn cơ thể của Xảo Nhi, thốt lên như trong mộng.

Xảo Nhi cươi duyên, thỏ thẻ:
- Tiểu Tuấn, hôn em... Hôn ở đây...

Liễu Tuấn phủ người xuống, miệng ngậm lấy núm vú tươi hồng, say sưa liếm mút, một tay bóp mạnh bầu vú bên kia.

Xảo Nhi rướn người lên, phát ra tiếng rên khoan khoái, cặp đùi săn chắn, thon dài quấn bên hông Liễu Tuấn.

Vào thời khắc quan trọng, Liễu Tuấn đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, ngẩng đầu lên hỏi:
- Nhạc Nhạc đâu?

Xảo Nhi trả lời trong tiếng thở hào hển:
- Phòng bên cạnh...

- Tại sao?
Liễu Tuấn ngạc nhiên.

- Nhạc Nhạc bốn tuổi, phải ngủ riêng rồi...

Xảo Nhi nhìn khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi của Liễu Tuấn, đôi môi gợi cảm cong lên đầy quyến rũ, đáp:

Liễu Tuấn làu bàu:
- Mới bốn tuổi thì đã biết cái gì...

- Hi hi, tên xấu xa anh, chẳng phải mấy tuổi đâu đã mưu đồ với con gái nhà người ta sao?

Bị niềm vui bất ngờ kích thích, Xảo Nhi hiền dịu thường ngày cũng trở nên tinh quái, lôi "chuyện xấu" ngày xưa của Liễu bí thư ra.

Liễu Tuấn cười hì hì, hạ thấp giọng nói:
- Sai rồi, không phải là anh mưu đồ con gái nhà người ta, mà là chính em nói thích anh... Còn nhớ không?

Nhớ tới đêm lãng mạn nhiều năm trước, gò má Xảo Nhi như hai quả táo chín mọng, đưa tay ôm lấy cổ tỉnh lang, ghé sát tai, miệng y phả ra hương thơm ngây ngất.

- Tiểu Tuấn, em muốn...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi