TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu nha nội không biết Xảo Nhi và Tiểu Vũ gặp nhau, nếu như mà biết chắc phát điên mất, có điều hiện giờ y cũng chẳng nhẹ nhõm gì, trong biệt thự ở Hồng Kông, Liễu bí thư bất ngờ gặp bác bảy và thím bảy.

Hai người đều đã trên sáu mươi rồi, đây mới là lần đầu tiên tới Hồng Kông, đi vào "nhà" của Tiểu Thanh, thiếu chút nữa làm hai cụ già ngất xỉu.

Đây là nhà cho một người ở sao?

So với cái trường học kỹ thuật ở Liễu gia sơn cũng chẳng nhỏ hơn bao nhiêu, mà trường học đó có tới mấy nghìn học viên. Có điều nghe Liễu Triệu Ngọc nói, tài sản của Tiểu Thanh giờ là 10 tỷ, tương đương toàn bộ công ty Đằng Phi.

Đương nhiên tổng tài sản của công ty Đằng Phi sớm đã vượt qua con số đó, chuyện này trước kia Liễu Tấn Bình làm chủ tịch giám sát công ty cũng không rõ lắm, hiện giờ nghỉ hưu rồi càng không rõ.

Có điều 10 tỷ thực sự là quá nhiều.

Liễu gia sơn mặt dù là thôn giàu nhất tỉnh N, nhưng trừ những giám đốc như Liễu Triệu Ngọc, Liễu Triệu Thời, Nguyễn Vĩ Đức ra, thì gia đình bình thường, thù nhập hàng năm cũng chỉ có mười mấy vạn, bác bảy có lương hưu, thêm vào hoa hồng, hai ông bà một năm cũng có thu nhập mấy vạn đồng. Ở nông thôn vào thời đó mà nói, như vậy là đã nhiều lắm rồi, hai ông bà già dù tiêu thế nào cũng hết, tiền Tiểu Thanh biếu, hai ông bà hoàn toàn không động tới, mỗi lần nghĩ tới trong ngân hàng có tài khoản tới cả triệu, bác bảy và thím bảy đều rất an tâm.

Trong tay có gạo, lòng vững vàng.

Lời dạy của lãnh tụ vĩ đại quả nhiên có đạo lý.

Tiểu Thanh trước kia cũng từng mời hai ông bà tới Hồng Kông chơi, nhưng khi đó Liễu Tấn Bình còn chưa nghỉ hưu, ông là người rất có trách nhiệm, bất kể thế nào cũng không thể nghỉ phép đi chơi được, cho tới tận bây giờ mới có thời gian tìm hiểu cuộc sống của con gái ở Hồng Kông.

Hai ông bà cả đời sống ở Liễu gia sơn, nơi xa nhất từng tới cũng chỉ là thành phố, đó là khi Liễu Yên kết hôn mới tới Đại Ninh một chuyến. Trong lòng hai ông bà, Hồng Kông là một khái niệm vô cùng vô cùng xa xôi, Hồng Kông trong TV trừ tòa nhà cao tầng, còn có khu ổ chuột tối tăm và đám xã hội đen hơi một chút là vung dao lên chém người.

Đương nhiên, hai ông bà tin, Tiểu Thanh gia sản bạc tỉ, cho dù ở Hồng Kông nơi vàng trải đầy đắt, cũng là người ở tầng lớp trên rồi, không tới mức phải sống ở đường phố kinh khủng như thế.

Nếu như hai ông bà mà biết con gái mình đã đứng trên đỉnh tài phú thế giới, ngạo nghễ nhìn tất cả, không biết sẽ kinh hãi như thế nào. Để cho hai ông bà có thể ăn ngon ngủ kỹ, chuyện này nên tiếp tục che dấu thì tốt hơn.

Tiểu Thanh không tới đón mà phái Hoàng Diệu Kỳ tới đã làm Liễu bí thư nghi hoặc rồi, đây là chuyện chưa bao giờ có.

Lên xe rồi, Liễu Tuấn hỏi:
- Tiểu Thanh bận lắm sao?

Hoàng Diệu Kỳ cung kính trả lời:
- Tuấn thiếu gia, trong nhà chủ tịch có khách.

Mỗi khi quỹ Thịnh Nghiệp có hành động lớn, Tuấn thiếu gia sẽ xuất hiện ở Hồng Kông, chuyện này đã thành một thông lệ, Hoàng Diệu Kỳ không thấy lạ nữa. Mà mỗi lần thấy thân hình cao lớn của Liễu Tuấn, trong lòng Hoàng Diệu Kỳ liền vững tin, qua vô số sự thực trước kia chứng minh, chỉ cần có Tuấn thiếu gia, quỹ Thịnh Nghiệp đánh đâu thắng đó, từ khởi đầu bằng mấy triệu đô Hồng Kông mười mấy năm trước, đã trở thành số một thế giới như hiện nay.

Trong mắt người ngoài Liễu chủ tịch và quỹ Thịnh Nghiệp đã thành một thần thoại thực sự, còn những người theo Tiểu Thanh mười năm qua, Tuấn Thiếu gia mới là thần thoài thực sự, bởi thế chẳng những Liễu chủ tịch, mà Hoàng Diệu Kỳ cũng coi Tuấn thiếu gia là ông chủ.

Liễu Tuấn giật mình.

Tiểu Thanh có khách là chuyện thường, nhưng khách quan trọng tới mức Tiểu Thanh "bỏ rơi" mình là nhân vậc bậc nào? Đầu óc xoay chuyển một vòng, mặt lộ vẻ bất an.

Hoàng Diệu Kỳ kinh ngạc phát hiện ra, Tuấn thiếu gia lại có chút bất an.

Chuyện này đúng là kỳ quái rồi, trên thế giới này còn chuyện gì có thể khiến Tuấn thiếu gia bất an? Chẳng lẽ Tuấn thiếu gia sợ cha mẹ Liễu chủ tịch.

Cô biết chuyện hai vợ chồng già Liễu Tấn Bình tới Hồng Kông.

Ừ, tựa hồ cũng có lý thôi.

Loại quan hệ kia của Tuấn thiếu gia và Liễu chủ tịch đoán chừng là dấu hai cụ già rồi! Vì sao giữa Tuấn thiếu gia và Liễu chủ tịch hình thành quan hệ kỳ diệu như thế thì Hoàng Diệu Kỳ không biết, nhưng chắc chắn Tuấn thiếu gia không thể cưới Liễu chủ tịch, chuyện này đúng là lạ, nữ nhân như Liễu chủ tịch mà có nam nhân nào mà không xứng?

Đường đường người giàu nhất thế giới lại cam tâm làm tình nhân cho nam nhân này, quả thực là không sao tin được, không biết vợ thực sự của Tuấn thiếu gia là nhân vật bậc nào.

Chắc chắn Liễu Tuấn đã đoán ra khách của Tiểu Thanh là ai.

Nhưng chuyện đã tới nước này cũng chỉ đành đánh liều đi gặp hai cụ thôi.

Thực ra chẳng những Liễu Tuấn khẩn trương, mà cả Tiểu Thanh cũng nơm nớp lo sợ, cô vốn không định để cha mẹ biết chuyện vào lúc này, có điều sớm muộn gì cũng phải "khai báo", vậy thì nói sớm luôn cho xong.

Trước đó không lâu Tiểu Thanh tới Ngọc Lan xum vầy với Liễu Tuấn, không áp dụng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, khi trở về Hồng Kông kiểm tra, đã hoài thai rồi, Liễu chủ tịch oai phong, nhiều năm chưa được nếm trải mùi vị thấp thỏm như thế.

Thấy Tiểu Thanh đứng ngồi không yên, thím bảy lấy làm lạ:
- Tiểu Thanh làm sao thế? Không khỏe à?

- Dạ, không.. Không phải.

Tiểu Thanh ấp a ấp úng, mặt hồng lên.

Hai ông bà nhìn nhau, tỏ ra ngạc nhiên, họ đã rất lâu rồi không thấy vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ trên mặt con gái, hôm nay đúng là có chuyện lạ.

Liễu Tấn Bình chậm rãi hỏi:
- Tiểu Thanh, con có chuyện gì giấu ba mẹ hả?

- Dạ, đâu.. đâu có...

Tiểu Thanh vốn định "thành thật khai báo", những nghĩ rồi lại thôi, đợi Tiểu Tuấn tới rồi xem tình hình hãy nói, nếu không để vừa gặp mặt đã xung đột thì không hay.

Thấy con gái không chịu nói, hai ông bà dù trong lòng lo lắng cũng không tiện hỏi, hiện giờ đưa con gái này chẳng còn là con nhóc mười mấy năm trước ở Liễu gia sơn nữa, ngay cả thủ trưởng tối cao gặp cũng phải khách khí.

Không bao lâu sau, chiếc xe chở Liễu bí thư đã tới nơi, Liễu bí thư xuống xe, hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút "bi tráng".

- Bác bảy! Thím bảy!

Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy hai ông bà cụ, Liễu b thư vội đi nhanh tới chào hỏi, sống lưng ớn lạnh từng cơn.

- A, là Tiểu Tuấn.

Hai ông bà cũng không ngờ gặp được Liễu Tuấn ở đây, liền đứng dậy, cười tới hai mắt tít lại.

- Tiểu Tuấn à, sao cháu cũng tới Hồng Kông?

Bác bảy cười hỏi, không đợi Liễu Tuấn ngồi xuống, đã đưa cho y một điếu thuốc.

- Tiểu Tuấn, lại cao lên một chút rồi, vẫn rắn chắc như trước kia.

Thím bảy nhìn Liễu Tuấn một lượt, tấm tắc khen.

Toát mồ hôi!

Thím bảy vẫn còn coi mình như trẻ con, "lại cao lên một chút rồi"!

Liễu Tuấn vội nhận lấy điểu thuốc bác bảy đưa cho, lấy bật lửa ra châm thuốc cho bác bảy rồi luôn mồm hỏi thăm sức khỏe hai ông bà.

- Khỏe, khỏe lắm... Cọp cũng đánh chết được.

Bác bảy rất hài lòng với sức khỏe cả mình, sống vô cùng thoải mái, bác bảy lại chăm chỉ làm vườn, xương cốt rất chắc khỏe.

Bác bảy lại hỏi:
- Tiểu Tuấn, cháu tới Hồng Kông là..

- Dạ, là thế này, khu cháu tổ chức một đoàn đại biểu kêu gọi đầu tư, tới Hồng Kông đàm phán một số hạng mục, cháu tiện đường qua thăm chị Tiểu Thanh, không ngờ hai bác cũng đến...

Liễu Tuấn vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh đáp lại bằng nụ cười trêu chọc, Liễu bí thư bực lắm, trừ Hà đại tiểu thư ra, trong mấy hồng nhan tri kỷ của y, Tiểu Thanh là tinh quái nhất, cứ lấy việc trêu ghẹo Liễu bí thư làm vui.

Thất bá gật đầu:
- À à, là thể hả, tốt tốt...

Trong tòa biệt thự xa hoa này của Tiểu Thanh, mỗi một người đều hết sức cung kính với hai ông bà, muốn gì có nấy, làm hai vợ chồng giả thấy thiếu tự nhiên, hiện giờ Tiểu Tuấn "từ trên trời rơi xuống", khỏi nói hai ông bà vui sướng thế nào?

Hai vợ chồng Liễu Tấn Bình có tình cảm hết sức đặc biệt với đứa cháu trong họ này, năm xưa nếu chẳng có Liễu Tuấn, cuộc sống trong nhà đã chẳng có chuyển biến lớn như thế, thậm chí Tiểu Thanh có thể bị thầy cúng hại chết rồi. Toàn bộ Liễu gia sơn không có được cuộc sống hạnh phúc ngày hôm nay, mặc dù hai ông bà không biết rõ nội tình lắm, nhưng khẳng định Tiểu Thanh đi tới địa vị ngày hôm nay, chắc chắn có liên quan tới Liễu Tuấn.

Hiện giờ đột nhiên gặp Tiểu Tuấn ở Hồng Kông, tất nhiên không gì vui bằng.

Thím bảy hỏi:
- Tiểu Tuấn, hiện giờ cháu làm quan to ở tỉnh A rồi hả?


Thực ra quan to quan nhỏ ra sao thím bảy cũng chẳng hiểu lắm, có điều mấy năm trước Liễu Tuấn làm huyện trưởng, trong mắt thìm bảy là quan to lắm rồi, hiện giờ chắc chắn càng thành đạt.

Tiểu Thanh liền giải thích:
- Mẹ à, Tiểu Tuấn hiện giờ làm phó bí thư thành phố Ngọc Lan, ừm, to như bí thư thành phố Bảo Châu chúng ta ấy.

- Thế à, tốt tốt, chú mười hai bây giờ cũng là tỉnh trưởng rồi mà.

Thím bày liên tục gật đầu, nhìn Liễu Tuấn càng yêu thương dào dạt, giống như nhìn thấy con cái mình thành đạt vậy.

- Ha ha, rất giỏi, Tiểu Tuấn năm nay cháu hai bảy à?
Bác bảy hỏi.

- Dạ, tròn hai mươi bảy, sắp hai mươi tám rồi.

- Đúng, đúng, cháu sinh năm 69 mà.

Nói tới đây, Liễu Tấn Bình không kìm được nhìn sang con gái, có lẽ nhớ tới Tiểu Thanh lớn hơn Liễu Tuấn mấy tuổi, Tiểu Tuấn đã làm cha, con gái mình thì còn chưa thấy bóng dáng bạn trai đâu.

Thím bảy hỏi:
- Tiểu Tuấn, Dương Dương có dễ nuôi không? Sắp nửa năm rồi hả?

Liễu Tuấn xấu hổ, ho khan một tiếng, hạ quyết tâm "thẳng thắn xin khoan hồng" với hai ông bà, nhưng nhìn thấy Tiểu Thanh liên tục xua tay, lời ra tới miệng lại nuốt vào.

Động tác này không qua được mắt Liễu Tấn Bình, tức thì trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi