TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nữ phục vụ mặc áo màu ngà, ngồi ngay ngắn pha trà, động tác ưu nhã.

Phục vụ của Ngữ hậu thiêm tình đều được chọn lựa tỉ mỉ, tuổi không nhiều, không ít, luôn từ giữa 25 tới 30, vừa có phong vận thiếu phụ trưởng thành, có cái rực rỡ , có ngây thơ chưa hiểu đời của thiếu nữ thanh xuân, vóc dạng mặc dù không phải ai ai cũng thưởng đẳng, nhưng khí chất đều rất tuyệt, mỗi một động tác đều làm người ta dễ chịu.

Trong phòng trà chỉ còn lại tiếng đồ pha trà chạm vào nhau, ba vị khách đều không nói gì.

Thấy sắc mặt Lý Huệ âm u, Cận Hữu Vi cười nói:
- Liễu Tuấn, nơi này khung cảnh ưu nhã, thanh tĩnh thư thái, quả nhiên không tệ.

Liễu Tuấn cười khẽ.

Cận công tử thấy không khí lạnh nhạt nên "pha trò" thôi, kỳ thực Cận Hữu Vi thích tràn trề chén chú chén anh, đèn xanh đèn đỏ thác loạn, chứ ngồi ở trong phòng trà này, toàn thân cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Quả nhiên, câu sau lộ ra ngay "bản chất" của Cận công tử.

- Này Liễu Tuấn, anh Lý, hai người đừng sưng cái mặt lên được không? Tôi ngột ngạt chết đi được, hay là gọi vài cô em tới chơi cho vui?

Một tiếng "choang" giòn vang lên, tựa hồ tay phục vụ run lên, đụng phải thứ gì đó, đôi mắt đẹp như vô ý liếc qua mặt Cận Hữu Vi.

Khách tới Ngữ hậu thiêm tình có không ít tay ăn chơi, ngày thường đập phá chác táng, chuyện thối tha gì cũng làm rồi, nhưng tới nơi này đều trở nên phong nhã, ít nhất thì cũng là "học đòi làm sang", để thể hiện thân phận cao quý của mình. Ai như vị Cận công tử này, công nhiên muốn gọi "gái" tới chơi cho vui, nhìn hắn cũng áo quần bảnh bao, tướng mạo cũng không thô lỗ lắm, sao suy nghĩ thấp kém như vậy?

Liễu Tuấn cười:
- Cận Hữu Vi, nếu anh mời tôi tới đây, chẳng lẽ còn không biết quy củ của Ngữ hậu thiêm tình, không cho phép làm những chuyện bậy bạ.

- Tôi nhổ vào! Rốt cuộc là chủ to hay khách to? Tôi tới tiêu tiền, thích gì làm nấy.
Cận công tự phật ý rồi.

Liễu Tuấn biết hắn lại lên cơn, hẹn Liêu Tuấn tới đây, sao có thể không biết ai bảo vệ địa bàn này? Nếu không phải đứng sau lưng là Khâu Tình Xuyên, Ngữ hậu thiêm tình cũng chẳng có nhiều "quý nhân" tới chiếu cố như vậy, nhưng mọi người chỉ giữ trong lòng.

Cận Hữu Vi móc điện thoại ra, nói oang oang:
- Tôi biết ở đây quy củ lớn, các cô em bán nghệ không bán thân, tôi gọi ở nơi khác tới là được chứ gì.

Phục vụ lại liếc Cận công tử một cái, muốn nói lại thôi.

Liễu Tuấn cười:
- Vậy anh thử xem, đừng để bị bảo vệ ném ra ngoài.

Lý Huệ tròn mắt.

Ở tỉnh A này còn có ai dám ném Cận công tử ra ngoài? Bảo vệ nào lớn gan như thế?

Không ngờ Cận Hữu Vi thu điện thoại lại thật, làu bàu:
- Giả dối.. Ghét nhất đám khốn kiếp làm ra vẻ đứng đắn! Được, lần sau cứ tới chỗ Hạ Hâm Xương cho xong.

Lý Huệ càng kinh hãi, bất giác ngồi thẳng lưng lên, hóa ra bối cảnh phía sau trà lâu này cũng khó lường, ngay cả Cận công tử cũng phải kiêng kỵ như vậy.

Phục vụ pha trà xong, rót cho ba vị khách ba chén trà vàng ươm thơm ngát, nhẹ giọng nói:
- Quý khách, mời dùng trà.

Cận Hưu Vi cầm chèn trà lên, nốc một hơi hết sạch, khoát tay nói:
- Cô ra ngoài đi, chúng tôi muốn nói chuyện.

Phục vụ lại rót cho Cận Hữu Vi một chén đầy nữa, rồi mới đứng lên, khẽ khom người chào khác, nhẹ nhàmg đóng cửa lại. Gặp phải người thô tục như thế, Liễu bí thư cũng chẳng biết làm sao, lắc đầu ngao ngán.

- Này Liễu Tuấn, mọi người đều là bạn, hôm nay cậu tới đây là nể mặt tôi rồi, chuyện Cty điện cơ Ngọc Tây, cậu nói ra điều kiện đi.
Cận Hữu Vi nói thẳng thừng.

Liễu Tuấn thong thả nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Đáng bắt phải bắt, đáng nghỉ phải nghỉ, tất cả đạp đổ làm lại, tôi sẽ phái người tới tiếp quản.

Lý Huệ nheo mắt lại, nói theo kiểu Liễu Tuấn còn gì để mà thương lượng nữa, những lời nói trước kia của Lý Huệ hắn đều là rác hết, cái tát này quá đanh gọn.

Cận Hữu Vi liếc Lý Huệ rồi lại nhìn Liễu Tuấn, cười cợt nói:
- Liễu Tuấn, lời này rất cứng! Được, cứ theo cậu mà làm, đạp đồ làm lại. Nên nghỉ thì thì, tôi thấy rất có lý! Nhưng... Cái nên bắt thì bắt, có thể có đối đãi khác được không?

Lý Huệ vẫn không tỏ chút thái độ gì, nhưng thực ra lỗ tai đã dựng lên, hiện giờ hắn cũng biết, công ty điện cơ không "sạch sẽ" như Thượng Việt nói, có điều Lý Huệ vẫn muốn bảo vệ Thượng Việt, chẳng phải là vì nể mặt bạn bè hay đồng hương, mà vì là thể diện của Lý thị trưởng.

Ai chả biết quan hệ của Thượng Việt và Lý Huệ không tệ, nếu ngay cả Thượng Việt cũng không giữ được, về sau uy tín của Lý thị trưởng sẽ rất có vấn đề.

Lý Huệ cũng thừa nhận, Liễu Tuấn lợi hại, nhưng nơi này là tỉnh A, bí thư là Cận Tú Thật, quy tắc ngầm trong quan trường cũng phải chú ý chứ? Đừng tưởng rằng là nha nội là có thể thích gì làm nấy, không nể mặt ai.

Vì suy nghĩ “cổ hủ” kiểu cán bộ bản địa này, hắn mới không ngại nhảy ra đối đấu với Liễu Tuấn, dù biết y rất lợi hại.

Hắn thông minh, nhưng đánh giá về Liễu Tuấn chưa đủ.

Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, dựa lưng về phía sau, không nóng không lạnh nói:
- Sao, Cận công tử lại muốn làm thuyết khách à? Tôi nói này, anh chơi với đám bạn bè ra hồn một chút được không? Thượng Việt tới công ty điện cơ bốn năm làm thua lỗ hơn 20 triệu, đã thế lại còn đám lưu manh côn đồ như Lương Lượng chiếm đoạt tài sản quốc gia! Loại người này có gì đáng để anh xin thay?

Cận Hữu Vi ngượng ngập nói:
- Thế nào thì người ta làm cán bộ hai mươi mấy năm, không có công thì cũng tốn sức mà...

- Nói càn! Hắn tốn chút sức lực gì? Hoàn toàn là con sâu mọt! Loại khốn kiếp như thế không giết đã là khoan dung rồi.

Liễu Tuấn khinh bỉ nói.

Liễu Tuấn dám ăn nói như thế với Cận Hữu Vi?

Lý Huệ ngạc nhiên nhìn thấy, Cận Hữu Vi chẳng có chút gì phật ý, chỉ cầm cốc trà trầm ngâm không nói, hồi lâu mới lên tiếng:
- Vậy để chính phủ thành phố ra mặt xử lý được không? Dù sao công ty điện cơ do cục công nghiệp thành phố quản lý..

- Được! Nhưng phải làm theo quy của của tôi, không có phép méo mó một chút nào.

... ...

Trên cuộc họp chính phủ, Lý Huệ bất ngờ đưa ra kiến nghị chỉnh đốn công ty điện cơ Ngọc Tây.

- Các đồng chí, căn cứ vào điều tra, công ty điện cơ Ngọc Tây trong quá trình cải cách cổ phần tổn tại rất nhiều vấn đề, cá biệt có người phụ trách câu kết với thương nhân bất hợp pháp, đánh giá thấp tài sản quốc gia, không coi pháp luật vào đâu, cố ý biển thủ tài sản quốc gia nhét túi riêng.. Các động chí, đó là đám sâu mọt! Công ty điện cơ nảy sinh ra sâu mọt lớn! Đối với hành vi này, chính phủ thành phố kiên quyết không thể ngồi yên! Vì thế tôi kiến nghị lập tức tiến hành chỉnh đốn công ty điện cơ Ngọc Tây, việc cổ phần hóa lập tức ngừng lại, tất cả tài sản, kẻ cả bất động sản và không phải bất động sản đều đóng băng.

Lời này vừa nói ra mọi người đủ thái độ khác nhau.

Đa số là ngạc nhiên, trước đó không lâu chẳng phải đã điều tra toàn diện rồi sao? Công ty điện cơ sạch sẽ sao chớp mắt một cái lại thành sâu mọt rồi?

Chuyện này đúng là thú vị.

Chung Vĩnh Minh sắc mặt trắng bệch.

Lý thị trưởng sao thế, lại "ca cùng một giọng" với Liếu Tuấn là thế nào?

Thôi Phúc Thành khóe miệng có nụ cười trào phúng rất khẽ, không biết trời cao đất dầy muốn đối đầu với Liễu Tuấn, giờ biết sai chưa? Tự vả mặt mình, sướng nhỉ!

Đối với phó thị trưởng thường vụ rõ ràng thuộc về Đinh hệ như thế, Thôi Phúc Thành cảnh giá cao độ, giờ Lý Huệ bị ăn đòn, Thôi Phúc Thành tất nhiên là rất vui. Đỗ Văn Nhược mới rớt đài, Lý Huệ mới lên, chưa nắm bắt hết tình hình, Thôi Phúc Thành tận dụng trọng vẹn thời gian này, gây dựng nên quyền uy của thị trưởng. Có điều Thôi Phúc Thành có có kiêng kỵ Lý Huệ, không ngờ Liễu Tuấn tát cho một cái nhanh như thế, Lý Huệ còn nuốt hết răng vào bụng, ngoan ngoãn ra mặt cầm cờ hò hét cho Liễu Tuấn.

Vừa đàn áp được Lý Huệ, mình lại không phải ra mặt đắc tội với ai, Thôi Phúc Thành rất khoan khoái.

Nhưng Thôi Phúc Thành không biết, Lý Huệ được "tự vả vào mặt" còn do Cận Hữu Vi ra mặt nói đỡ mới có, nếu không Liễu Tuấn trực tiếp vung tay lên rồi.

Lý Huệ vừa nói xong, một số người phụ họa ngay, ai cũng biết quan hệ giữa Lý Huệ và Thượng Việt, hiện giờ Lý thị trưởng vì lợi ích quốc gia mà "đại nghĩa diệt thân" quả nhiên đầy tớ tốt của nhân dân.

- Thị trưởng có ý kiến gì không?

Lý Huệ cay đăng nuốt nuớc bọt xuống, cố lấy tinh thần hỏi Thôi Phúc Thành ngồi trên đài chủ tịch.

Thôi Phúc Thành mình cười:
- Về nguyên tắc tôi đồng ý với ý kiến của đồng chí Lý Huệ, đối với đám sâu mọt này không thể nhẹ tay được. Hơn nữa, công ty điện cơ là quốc xĩ cốt cán của thành phố, nhất định phải cẩn thận tiến hành cổ phần hóa, đảm bảo có lợi cho công ty, lại không để cho tài sản quốc gia thất thoát. Công tác này do đồng chí Lý Huệ quản, vậy đồng chí hãy đi đầu, dồng chí Chung Vĩnh Minh hỗ trợ, từ cục công nghiệp và các ban nghành liên quan tổ chức tổ điều tra chuyên môn, tới công ty điện cơ, tiến hành chỉnh đốn.

Thôi Phúc Thành an bài như thế, coi như cứu vãn một chút thể diện cuối cùng với Lý Huệ, hắn liền khẽ gật đầu, thể hiện sự cám ơn.

Thế nhưng Thôi Phúc Thành đổi giọng ngay, nói:
- Có điều, đồng chí Lý Huệ, thành ủy phân công bí thư Liễu Tuấn quản lý việc này, đồng chí nhất định phải kịp thời báo cáo, xin chỉ thị của Liễu bí thư.

Lý Huệ bình tĩnh gật đầu.

Lời của Thôi Phúc Thành rõ ràng coi Lý Huệ và Chung Vĩnh Minh thành cấp dưới của Liễu Tuấn, nhưng lúc này Lý Huệ không ngờ chẳng có chút khó chịu gì, tựa hồ rất thản nhiên

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi