TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn hiện giờ thành người bận rộn thực sự rồi, cải cách quốc xĩ của Ngọc Lan vào giai đoạn khẩn trương, hai văn phòng của y mỗi ngày đưa ra hơn hai mươi bản cải cách quốc xĩ, đó toàn là xí nghiệp cốt cán mà Liễu Tuấn chú ý, cải cách có thành công hay không, trực tiếp quan hệ tới tăng trưởng kinh tế và thu nhập tài chính của thành phố Ngọc Lan mấy năm sau, chẳng những Thôi Phúc Thành cực kỳ quan tâm, ngay cả Đinh Ngọc Chu cũng luôn chú ý tới hành động ở việc này. Đương nhiên điều bí thư và thị trưởng chú ý khác nhau, nhưng phương hướng chung cơ bản là nhất trí.

Đinh Ngọc Chu thậm chí chủ động tìm Thôi Phúc Thành bàn bác, thu được đồng thuận, toàn lực ủng hộ Liễu Tuấn ở việc này.

Dấu hiệu đại hội thứ 15 sắp diễn ra, bất kể là Thôi Phúc Thành hay Đinh Ngọc Chu, đều có mục đích nhất trí, danh sách đoàn đại biểu tỉnh A tham dự đại hội thứ 15 cơ bản đã được xác định, lúc này Hà Duyên An, Cận Tú Thật đều muốn khống chế chắc chắn đoàn đại biểu, đây không phải chỉ là yêu cầu của cao tầng phái hệ, cũng xuất phát từ nhu cầu chính trị bản thân.

Bất kể sau đại hội 15, hướng đi của Cận Tú Thật ra sao, thân ở trong thể chế phải tận lực giữ sự nhất trí với cao tầng hệ phái.

Hành động này của Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành không hiểu lắm, nhưng hết sức hoan nghênh, không lâu trước đó văn kiện TW đã hạ xuống, Thôi Phúc Thành toại nguyện thành quan lớn cấp phó bộ, sự cảm kích với Hà Duyên An và Liễu Tuấn tất nhiên không cần nói cũng biết.

Tiểu Liễu làm việc rất đẹp, đối phó với đám gây sự, không chút nương tay, có thể nói là "tàn độc" không đánh bẹp xuông không thôi. Nhưng đối với "người mình" càng không cần phải nói, nghĩ trăm nghìn cách cho mọi người được lợi, đầu tiên với Sài Thiệu Cơ là thế, đối với hắn càng tận tâm tận lực.

Thôi Phúc Thành ngoài mừng rỡ cũng thầm than may mắn, ban đầu mình chọn sách lượng chính xác vô cùng, nếu không sao có được báo đáp lớn như thế.

Đại hội 15 sắp diễn ra, trừ cấp bậc tiến bộ, Thôi Phúc Thành cũng mong chức vị thực tế có thể tiến bộ thêm một bước. Muốn tiến lên bước này, sách lược của Thôi Phúc Thành rất đơn giản, đó là quyết tâm bám sát bước tiến của Hà Duyên An và Liễu Tuấn, tuyệt không dao động.

Vì thế Thôi Phúc Thành triệu kiến những người phụ trách quốc xĩ, nghe bọn họ báo cáo, rồi cổ vũ, căn dặn bọn họ phải chấp hành đúng y như chỉ thị của Liễu bí thư, gặp phải khó khăng gì, Liễu Tuấn thường thường chưa kịp ra tay, Thôi Phúc Thành đã giải quyết rồi.

Liễu bí thư tuy bận một chút, nhưng cuộc sống rất thỏa mãn.

Hiện giờ công tác tiến hành thuận lợi, khu Trường Hà phất lên, "cảm giác thành tựu" mà cha y nói từ đó mà sinh ra.

Vì sự nỗ lực của y, rất nhiều người dân thường có cuộc sống thay đổi nghiêng trời lệch đất, ngày một giàu có hơn, ngày một vui sướng hơn, đó là phần thưởng tối cao mà Liễu bí thư có được.

Hiện giờ khu Trường Hà, bất kể trong quan trường hay trong dân gian, uy vọng của Liễu bí thư tới mức không thể cao hơn, thậm chí trong cuộc thi do khu phát động, một học sinh tiểu học của trường học dành cho con em Cty Trường Phong viết, lý tưởng của mình chính là lớn lên làm người như chú Liễu Tuấn.

Ngày hôm đó, "chú Liễu Tuấn" vừa mới đi làm, chuẩn bị xử lý công văn thì điện thoại bảo mật vang lên.

- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây?

- Là ba.

Không ngờ trong điện thoại là tiếng Liễu Tấn Tài.

- Ba.

- Tiểu Tuấn, Hồng phó thủ tướng sáng ngày mai tới tỉnh J thị sát, điểm danh muốn gặp con! Con lập tức qua đây đi.

Giọng nói của Liễu Tấn Tài khá nghiêm túc.

Liễu Tuấn thầm giật mình, Hồng phó thủ tưởng tới tỉnh J thị sát lại điểm danh gặp cán bộ tỉnh A? Tình huống này thực sự hiếm thấy, trái hẳn thường lệ.

Liễu Tuấn cau mày:
- Ba, có chuyện gì thế?

Năm nay cao tầng đấu tranh kịch liệt vô cùng, đương kim thủ trưởng tọa trấn kinh sư, gần như nữa năm chưa tửng thị sát, cũng không đi thăm viếng bên ngoài. Hồng phó thủ tướng lại không ngừng thị sát địa phương, trao đổi ý kiến với các quan lớn một phương, đây là điều cần thiết của cuộc đấu tranh, không có gì mà lạ. Nhưng Hồng phó thủ tướng nếu như muốn gặp Liễu Tuấn y, thì một cú điện thoại gọi tới y tới thủ đo là được, cần gì phải tới tỉnh J?

Nhất thời Liễu Tuấn không sao nghĩ ra được.

- Tình huống cụ thể ba cũng không rõ lắm, thủ trưởng không tiết lộ.

Liễu Tấn Tài giống nhu y, hết sức bất ngờ về quyết định này của Hồng phó thủ tướng.

Liễu Tuấn đoán:
- Chẳng lẽ thủ trưởng có chuyện gì cần con với ba cùng thương lượng?

Liễu Tấn Tài thấy suy đoán này của con trai khá hợp lý, nhưng thủ trưởng có việc gì mà cẩn cả hai tra con họ tham khảo? Hiện giờ Liễu Tuấn đâu đã đạt tới tầm cao đó? Liễu Tấn Tài trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đừng suy đoán lung tung thì hơn, con cứ qua đây ngay lập tức đi.

- Vâng.

Liễu Tuấn gật đầu.

Đặt điện thoại xuống, Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, dựa mình vào ghế da, chậm rãi rít mấy hơi, đầu óc vận chuyển như tàu cao tốc, trầm tư một lúc vẫn không lý giải được hành động bất ngờ này của Liễu Tuấn.

Vị thủ trưởng này xử xự, quá là nằm ngoài dự liệu của người khác.

Liễu Tuấn hút hết thuốc mà không nắm được mấu chốt, liền gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành.

- Lão ba, con có chuyện này muốn thỉnh giáo.
Liễu bí thư rất khách khí.


- Nói đi.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười, tên tiểu tử thối này gần đây đã rất ít khi nói chuyện nghiêm túc với mình như thế rồi.

Liễu Tuấn đem tình hình kể lại một lượt.

Nghiêm Ngọc Thành cau mày, chuyện này đúng là khác thường, thời khắc mẫn cảm như thế Hồng phó thủ tưởng tới tỉnh J thị sát là đương nhiên, nhưng đồn thời triệu kiến cả Liễu Tuấn thì thật khó nắm bắt.

- Phía Tấn Tài không có chút tin tức nào hay sao?

- Không có ạ.

- Ừm... Không thể là chuyện nghiêm túc được.

Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm một lúc lại phán một câu như thế.

Liễu bí thư ngớ người, thủ trưởng tìm ý, tới vị này lại thành "chuyện không nghiêm túc"? Chỉ có Nghiêm Ngọc Thành mới dám nói câu này, mà cũng chỉ nói với Liễu Tuấn mới thế. Có điều Liễu Tuấn mau chóng hiểu ra, thời khắc mẫn cảm này trong lòng Nghiêm Ngọc Thành, cao tầng tranh đấu mới là chuyện nghiêm túc, các chuyện khác so ra tầm quan trọng không bằng nữa.

Không phải chuyện nghiêm túc, thì khẳng định không phải chuyện tỉnh A, nếu Hồng phó thủ tướng muốn tìm hiểu mô hình cải cách quốc xĩ và khu cao tân, sẽ không gọi y tới tỉnh J nói chuyện cùng với cha y.

Nhưng trừ hai chuyện đó ra, còn cái gì mà y cùng Hồng phó thủ tướng có liên quan?

- Tiểu tử, người ta nhìn trúng tiền của con rồi.

Liễu bí thư đang suy nghĩ thì Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên nói.

Liễu bí thư giật bắn mình:
- Tiền của con.

- Ha ha, Đông Nam Á đang mịt mù khói lửa, Hồng phó thủ tướng rất quan tâm tới chuyện này. Nghe nói mấy quỹ tài chính kia, còn có cả người Mỹ tên Soros gì đó đang làm rất náo nhiệt.

Liễu Tuấn nghẹn lời.

Nghiêm Ngọc Thành đúng là Nghiêm Ngọc Thành, qua mấy tháng cướp bóc ở Đông Nam A, mấy quỹ tài chính nổi tiếng thế giới và con cá mập tài chính Soros đã danh nổi như cồn, mấy quốc gia kia bị tổn thất nghiêm trọng, nguyên thủ quốc gia và đầu não chính phủ mấy quốc gia đó, nhắc tới đám người Soros không ai vừa tức vừa sợ, nghién răng ken két. Nhưng tới Nghiêm Ngọc Thành, thì lại thành Soros gì đó, nếu Soros mà biết được không biết buồn bực ra sao.

- Còn cả cái quỹ Thịnh Nghiệp kia của con nữa, cô Liễu Thanh kia cũng chẳng phải là hạng vừa đâu.

Nghiêm Ngọc Thành vẫn nói thong thả, nhưng lọt vào tai Liễu bí thư như sấm nổ giữa trưa hè, "quỹ Thịnh Nghiệp" đã đành đi, nhưng cái "cô Liễu Thanh kia" phát ra từ trong miệng Nghiêm Ngọc Thành thì bảo sao Liễu nha nội không hiếp vía?

- Lão ba...

Liễu bí thư môi mấp máy, cho dù điều hòa chạy vù vù, mồ hôi trên trán y vẫn vã ra như tắm, nhất thời tay chân luống cuống.

- Hừ!

Nghiêm Ngọc Thành hừ lạnh một tiếng, rất là không vui.

- ...

Liễu bí thư lưng cũng ướt luôn rồi.

- Thôi vậy, cuối cùng thì con cũng dùng số tiền đó vào chỗ nên dùng.

Hồi lâu sau Nghiêm Ngọc Thành lên tiếng, giọng khôi phục sự bình tĩnh.

- Cám ơn lão ba..

Liễu nha nội lặng lẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ rất thảm hại, may mà không ai nhìn thấy, nếu không chẳng biết sợ ra sao, Liễu bí thư trầm ổn như núi Thái Sơn mà như vậy thì không biết đã xảy ra chuyện kinh tâm động phách gì.

- Tiểu tử, con có tiền thì có tiền, nhưng phải chú ý chừng mực, số tiền này là vốn liếng của con, bất kể tốt xấu ra sao cũng không thể vứt bỏ được. Nếu như sau này tiếp tục trở thành trợ lực, thì rất nhiều chuyện không thể lộ ra, hiểu chưa?

Nghiêm Ngọc Thành đúng là phong phạm lãnh tụ, cầm lên được bỏ xuống được, rất mau chóng nhắc nhở Liễu Tuấn phương diện cần cảnh giác.

- Vâng, con hiểu.
Liễu bí thư lí nhí đáp:

Cùng với địa vị của y trong thể chế tăng lên, các tập đoàn tài chính sau lưng cũng bị phát hiện, chuyện này Liễu Tuấn sớm đã dự liệu trước. Đúng như Nghiêm Ngọc Thành nói, bất kể tốt hay xấu y đều không vứt bỏ được, hơn nữa thái độ của Nghiêm Ngọc Thành với chuyện này hẳn là chấp nhận, yêu quý y cũng không giảm đi so với trước, nếu không với tính cách của ông, sao chịu đem con gái gả cho y.

Còn về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, là cha vợ, ông tất nhiên không thể không để ý, có điều trong mắt nhà chính trị đó không phải chuyện quan trọng, bất kể thế nào địa vị người nối nghiệp Nghiêm Liễu sớm đã được xác định! Đó mới là chuyện quan trọng nhất.

Được Nghiêm Ngọc Thành nhắc nhở, Liễu Tuấn có nhận thức cơ bản về cuộc triệu kiến bất ngờ này, không do dự nữa, lập tức bảo Vu Hoài Tín đặt vé máy bay tới Hồng Châu, rồi gọi điện xin nghỉ với Đinh Ngọc Chu, phóng thẳng tới sân bay.

Tới sân bay, Liễu bí thư xuống xe, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đi xe BMW 350

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi