TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Lăng Quân Khánh không biết mình về nhà như thế nào, đầu óc cư lâng lâng.

Một cán bộ cấp phó bộ mặc dù Lăng Quân Khánh theo đuổi đã rất lâu, thậm chí nói là mục tiêu cả đời cũng không quá, nhưng ông ta là con cháu thế gia, vốn không tới mức thất thố như vậy, có điều hạnh phúc quá bất ngờ, tới Lăng ti trưởng trầm ổn cũng phải mừng tới phát cuồng.

Chuyện thậm chí không đơn giản chỉ là một cấp phó bộ, thái độ của bộ trưởng đột nhiên trở nên thân thiết, không gì ngoài ông ta dựa vào được cây đại thụ Liễu Tấn Tài, bản thân Lăng Quân Khánh há chẳng như thế?

Nghiêm Liễu là ngôi sao chính trị rực sáng nhất, so với thế gia đại tộc chân chính như Cao Kính Chương cũng chẳng hề rơi xuống thế kém. Lăng Quân Khánh đột nhiên được Liễu Tấn Tài nhìn trúng, nếu hoạt động khéo léo, tiền đồ sau này là không thể đoán được, nói không chừng còn có thể tiến thêm nữa, trước khi nghỉ hưu thành cán bộ thực quyền cấp chính bộ cũng có thể.

Đó là đỉnh cao chính trị mà nhà họ Lăng trừ Lăng lão gia tử ra, chưa từng có một ai đạt được, ông ta sẽ là nhân vật trùng hưng nhà họ Lăng.

Trở về nhà, Lô Dĩnh phu nhân của Lăng Quân Khanh thấy ông ta tâm tình phấn chấn, không khỏi có chút ngạc nhiên, mấy ngày qua lão Lăng cứ thở vắn than dài. Lô Dĩnh biết, vì đối thủ sắp tiến bộ còn lão Lăng thì bất đắc chí.

Hôm nay có chuyện gì rồi.

Lô Dĩnh hỏi:
- Lão Lăng, có chuyện gì mà vui thế?

Lăng Nhã cũng giỏng tai lên nghe.

Cô theo Hà Duyên An cùng về thủ đô, Hà Duyên An không về tỉnh, cô cùng nhân cô hội chuồn mất hút, dù sao cái hội trường đó cô không vào được, còn cái kẻ kia nghiêm nhiên là đại biểu ngồi đàng hoàng trong đại lễ đường nhân dân.

Nghĩ tới thành tựu của Liễu Tuấn, nghe nói khi phân tổ thảo luận, Hồng thủ tướng còn khen y nức nở, Lăng Nhã không khỏi có chút chóng mặt.

Sao y lại giỏi như thế?

Lăng Quân Khánh cười ha hả nói:
- Hôm nay cao hứng, buổi tối tôi mời khách, khách sạn Thu Thuỷ làm một bữa ra trò, mọi người cùng vui vẻ.

Lô Dĩnh mắt sáng lên, có chút không dám tin:
- Lão Lăng, chẳng lẽ ....

- Ha ha ha, bà nghĩ tới cái gì thì chính là cái đó.

Lăng Quân Khánh cười đắc ý, không ngờ đưa tay ra vỗ má vợ, động tác thân mật này hai vợ chồng đã lâu lắm chưa làm rồi, nói thế nào thì cũng năm mấy tuổi, hai vợ chồng đều là cán bộ cấp ti, không tiện làm động tác thân mật trước mặt vãn bối.

Lô Dĩnh vừa nghe cũng mừng rõ, có điều lườm chồng một cái, gắt:
- Chú ý một chút, Thi Thi ở đây đó!

Thi Thi nghe nói Lăng Nhã trở về thủ đô cũng chạy tới nói chuyện, quan hệ hai nhà cực tốt, Lô Dĩnh coi Thi Thi như con cái trong nhà vậy.

Thi Thi cười:
- Chúc mừng chú Lăng lại thăng quan rồi.

Cô ta rất nhạy bén, biết trong gia đình như thế này, vào thời khắc mẫn cảm, chuyện có thể khiến Lăng Quân Khánh vui mừng đến thế, thì chỉ có thăng quan mà thôi.

- Ha ha ha, Thi Thi, cháu gọi điện cho lão già nhà cháu, bảo là chú mời khách, tối nay 7 giờ tối, tới khách sạn Thu Thủy, không gặp không về! Đám bạn già phải uống thêm mấy chén ăn mừng.

- Được ạ.

Thi Thi là người thích náo nhiệt, lập tức lấy di động, chạy qua bên cửa sổ gọi điện.

- Lão Lăng, chuyện này là sao thế?

Lô Dĩnh sốt ruột lắm rồi, mặt ngoài vẻ vui sướng, còn có ba phần không tin.

- Hà hà, nói ra bà cũng không tin đâu, nghe ý của bộ trượng nói thì Liễu chính cục đánh tiếng với ông ta.

Lăng Quân Khánh hạ nhỏ giọng nói, ông ta là người cẩn thận, cho dù ở trong nhà, nhưng Thi Thi cách đó không xa, biết truyện này thì con bé nhất định sẽ om sòm lên khắp nơi, mà chuyện thì chưa xác định hoàn toàn.

- Liễu chính cục? Liễu Tấn Tài?

Lô Dĩnh cả kinh.

Mới lên làm ủy viên chính trị TW, họ Liễu chỉ có một người mà thôi.

- Liễu chính cục, làm sao lại nhìn trúng ông?

Lô Dĩnh cũng công tác ở cơ quan quốc gia, cùng là cán bộ cấp ti, quyền lực thực tế không bằng chồng, có điều ánh mắt cừng tốt, ở trong quan trường kinh thành mấy chục năm, dù là người thông mình bình thường, thì cũng luyện thành được toàn thân như rada, cực kỳ nhạy bén với tin tức cơ quan! Nghe nói Liễu Tấn Tài đánh tiến, Lô Dĩnh cũng giống như Lăng Quân Khánh lúc đầu, không dám tin.

Đâu có chút liên quan gì.

- Ờ kìa, xem bà nói kìa. Lăng Quân Khánh tôi làm việc mấy chục năm, thực tế chuyên cần, tất nhiên có lãnh đạo biết nhìn ngọc chứ!

Lăng Quân Khánh nói thế chứ cũng chẳng hiểu thực tế ra sao, nói chỉ để đối phó với vợ thôi.

Hai vợ chồng chỉ lo cười vui, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt con gái ở bên cạnh lúc trắng lúc đỏ, ngây ra tại chỗ mất một lúc, Lăng Nhã mới luống cuống chân tay gọi điện cho Liễu Tuấn.

Điện thoại không thông.

Lăng Nhã lúc này mới nhớ ra, hiện giờ Liễu Tuấn không tiện nhận điện thoại.

Lăng Nhã chỉ đành đợi, tới khi hết giờ làm đã tám lần gọi vào di động cho Liễu Tuấn, lần này thì thông rồi.

- A lô...

Lăng Nhã hỏi ngay:
- Liễu Tuấn, là anh hả?

Liễu Tuấn cười:
- Sao, chả nhẽ anh còn bảo người khác nhận điện thoại của em.

Lăng Nhã hơi ngẩn ra, rồi trách bản thân rối cả lên, cô có lý do để mà kích động, cô tới làm thư ký cho Hà Duyên An chẳng phải vì tiền đồ, mà chỉ muốn gặp Liễu Tuấn nhiều hơn. Mục đích này đã đạt được rồi, gần như mỗi tuần đều có thể gặp Liễu Tuấn một lần, đôi khi hai ba ngày lại ăn cơm với nhau, nhưng gặp nhau nhiều mà "tình cảm" chẳng tiến thêm chút nào, Liễu Tuấn giữ gì quy tắc, thi thoảng nắm tay cô thì có, nhưng không có hành động thân mật nào hơn. Nhất là lần trước sau khi Trương Nghị tới Ngọc Lan, trước mặt Liễu Tuấn nói gửi cho cô 100 ngàn, Liễu Tuấn càng cẩn thận, khi nói chuyện với cô chút ý hơn nhiều, bày ra cái vẻ thuần túy là bạn bè.

Đúng là cái đồ đầu đất.

Anh ta chẳng lẽ không nhìn ra chút nào sao? Quan hệ của mình và Trương Nghị sớm đã không còn gì nữa rồi.

Mấy tháng qua, ngày nào Lăng Nhã cùng dày vò lo được lo mất.

Nhưng người này lặng lẽ chiếu cố cho nhà cô, Lăng Nhã chẳng tin lời cha cô nói, quan viên "thực tế chuyên cần" nhiều lắm, đâu chỉ mỗi mình cha cô, sao Liễu Tấn Tài lại nhìn trúng Lăng Quân Khánh? Trong chuyện này nếu không có Liễu Tuấn giật giây sau lưng, đánh chết cô cũng không tin.

Liễu Tuấn mà không nói với cha, thì sợ rằng Liễu Tấn Tài chẳng biết Lăng Quân Khánh là ai.

Biết được Liễu chính cục quan tâm chiếu cố tới ba mình, Lăng Nhã chớp mặt bị cảm giác hạnh phúc thật lớn choán hết cõi lòng, cô chẳng chú ý lắm cha mình có tiến thêm một bước hay không, cô không phải phụ nữ mê quan, cô chỉ để ý tới sự quan tâm của Liễu Tuấn với mình.

Hiển nhiên, Liễu Tuấn dứt khoát nể mặt cô mới đưa ra chủ ý này với Liễu Tấn Tài.

Thì ra sự quan tâm của anh ấy với mình luôn giấu kín dưới đáy lòng.

Nam nhân như thế mới thực sự dựa dẫm được.

Lăng Nhã hạ thấp giọng nói:
- Anh.. Ừm, tối nay anh có thời gian không?

Liễu Tuấn lại cười:
- Vậy phải xem xem là chuyện gì đã.

- Đáng ghét!
Lăng Nhã bỗng nhiên đỏ mặt vô cớ, câu trả lời kia đúng là làm người ta suy nghĩ vẩn vơ.

- Ba em hôm nay cao hứng, muốn mời khách ở khách sạn Thu Thủy, anh tới được không?

- Ha ha, chú Lăng thăng quan rồi phải không? Chúc mừng, chúc mừng.

Liễu Tuấn nghe lời Lăng Nhã thì mới nhớ ra, y đã từng nhắc tới Lăng Quân Khánh trước mặt cha. Từ khi biết được Liễu Tấn Tài rất có khả năng tiến kinh làm phó thủ tướng, hơn nữa ban nghành phân quản cơ bàn cũng đã được xác định, Liễu Tuấn liền thu thập tin tức cơ bản về các cơ quan phân quản đó, phàm chuyện gì cũng chuẩn bị trước là thói quen của y.

Chuyện cho kết quả rõ ràng, y muốn thuận buồm xuôi gió trên quan trường, thì sĩ đồ của Nghiêm Liễu thuận lợi là đảm bảo tốt nhất.

Liễu Tấn Tài trước kia chưa từng có kinh nghiệm ở cơ quan quốc gia, cái vòng xoáy lớn kinh thành đối với Liễu Tấn Tài mà nói là sự xa lạ hoàn toàn, tất nhiên cần phải bồi dưỡng một nhóm tâm phúc đích hệ, hơn nữa xuất phát điểm không thể quá thấp, nếu không tới lúc cất nhắc được lên rồi, nói không chừng công tác của Liễu Tấn Tài đã có thay đổi.

Vừa khéo Lăng Quân Khánh là nhân tuyển thích hợp.

Xuất thân thế gia, lọc lõi chốn kinh kỳ, có một mạng lưới quan hệ khổng lồ, kế lớn quốc gia không thể biết, nhưng phương diện chuyện cấp chính trị thấp hơn một bậc, là một nhân vật tinh thông đủ ngõ ngách. Kinh nghiệm và năng lực đều không tệ, là chính chức cấp ti nhiều năm, tiến thêm một bước người khác không ai có thể nói gì. Tuy nói bổ nhiệm cán bộ cao cấp, phải thông qua thủ trưởng cao tầng tán thành, dù sao lãnh đạo phân quản có tiếng nói rất lớn.

Mà cán bộ cấp phó bộ và chính bộ khác nhau rất lớn.

Tầng tối cáo, ít nhất phải là chính bộ mới có thể lọt vào mắt đại lão đỉnh cấp, phó bộ còn xa mới tới mức độ đó, Liễu Tấn Tài là phó thủ tướng mới, ở phương diện dùng người, đại lão tối cao phải suy nghĩ.

Lãnh đạo cấp phó quốc thực quyền, ý nghĩa đại biểu của nói hơn xa một tỉnh trưởng.

Đương nhiên Liễu Tuấn tiến cử Lăng Quân Khánh khẳng định là mang theo nguyên nhân vì Lăng Nhã, trong những lúc tán gẫu với cô, Liễu Tuấn biết Lăng Quân Khánh là cán bộ rất có năng lực, chỉ là vì quy tắc cuộc chơi, thiếu mất cơ hội.

Có điều Liễu Tuấn không ngờ cha mình lại hành động nhanh như thế, còn chưa tiến kinh đã vươn tay ra rồi, xem ra nhận thực chính trị cao tầng của mình trước kia còn chưa toàn diện, tuy y sớm thành quân sư cho Nghiêm Liễu lẫn Hà Vũ, nhưng vì ngồi một bên mưu tính và đích thân can dự là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Cần tới khi đích thân Liễu Tuấn thực sự tiếp xúc với vòng tròn đó, mới có thể trải nghiệm được.

Đoán chừng trong nội bộ hệ phái cùng Hồng thủ tướng đã đạt thành hiệp nghị nào đó, nếu không nắm chắc, với tính cách của Liễu Tấn Tài sẽ không làm như thế.

- Liễu Tuấn, anh có tới không?

Thấy Liễu Tuấn trầm mặc, trái tim Lăng Nhã treo ngược lên.

- Được, anh tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi