TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Lăng Nhã mặc một bộ váy liền thân màu đen từ trong phòng tắm đi ra, chiếc váy này so với Lăng Nhã mà nói thực sự là quá nhỏ, bó chặt lấy bầu vú cao, cặp mông tròn của cô, mái tóc ướt còn hơi rối, gò má trắng mang theo ánh hồng, xinh đẹp tuyệt trần.

Lăng Nhã vừa từ phòng tắm đi ra, liền phát hiện ra một thay đổi nho nhỏ, ánh đèn trong phòng khách đã điều chỉnh bớt xuống, quang cảnh lờ mờ, mang theo ý ám muội vô tận.

Anh ấy cố ý làm như vậy sao?

Tim Lăng Nhã bất giác đập thình thịch.

Không biết anh ấy đã phát hiện ra chưa, giấy chứng nhận ly hôn kia làm từ tháng sáu năm ngoái rồi. Lăng Nhã quyết định dứt khoát cắt đứt hết mọi việc ở Ngọc Lan, len lén cùng Trương Nghị ly hôn, che giấu tất cả mọi người. Nguyên nhân vì khi đó Trương lão sức khỏe không tốt, Trương Nghị và Lăng Nhã đều không muốn làm lão gia tử khó chịu.

Liễu Tuấn đang ngồi hút thuốc trên ghế, vẻ mặt vẫn trấn tĩnh như cũ, Lăng Nhã quá khẩn trương, không nhận ra, dưới vẻ ngoài bình thản của Liễu bí thư, ánh mắt có chút quái dị.

Thấy Lăng Nhã, Liễu bí thư thản nhiên nói:
- Anh muốn tắm, xem chuẩn bị quần áo cho anh đi.

- Dạ...

Tim Lăng Nhã đập càng dữ dội, gian nan đáp lời, tay chân hơi luống cuống đi chuẩn bị quần áo cho Liễu Tuấn. Không phải đặt hai phòng ư? Sao anh không về bên kia mà tắm?

Có điều câu này Lăng Nhã dứt khoát sẽ không hỏi ra miệng.

Liễu Tuấn dập tắt thuốc, đứng dậy rảo bước đi vào phòng ngủ, không nhìn lấy Lăng Nhã một cái. Nha đầu đáng chết này dám lừa mình suốt hơn một năm, đêm nay nay nhất định phải cho biết tay.

Chẳng đợi Lăng Nhã chuẩn bị xong quần áo, Liễu bí thư đã đi thẳng vào phòng tắm, tựa hồ không định mặc quần áo đi ra.

Hừ, người này lại muốn làm ra vẻ lão gia trước mặt mình.

Nam nhân toàn thích thứ sĩ hão khó hiểu.

Lăng Nhã hậm hực nghĩ, cảm thấy toàn thân nóng lên, bất giác đưa tay sờ lên má.

Nóng bỏng.

Liễu Tuấn tắm rất nhanh, Lăng Nhã thậm chí hoài nghi y hoàn toàn không chịu tắm rửa cho nghiêm chỉnh, chỉ vẩy ít nướt lên ướt người cho có rồi đi ra. Thân thể rắn chắc gần như để trần, chỉ có chiếc khăn tắm quấn hông.

- Quần áo ở đây.

Lúc đó đầu óc Lăng Nhã rối loạn, đưa hai tay ra, nói với vẻ rất ngốc nghếch.

Liễu Tuấn đi tới, nhìn trừng trừng vào mắt cô, hừ một tiếng.

Lăng Nhã rụt cổ lại, vẻ mặt hết sức tội nghiệp.

- Xin lỗi... Em.. em không cố ý đâu... Tại, tại em không dám.. dám nói với anh.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc, Lăng xử trưởng hoàn toàn mất đi sự ưu nhã thường ngày, lắp bắp giải thích, không dám nhìn vào mắt Liễu Tuấn, tựa hồ che dấu việc mình ly hôn là phạm sai lầm tày trời vậy.

- Lăng xử trưởng, cô không biết biết sao, các đồng chí phạm sai lầm, đều phải tiếp nhận tổ chức xử phạt.

Người đáng ghét này không ngờ giờ còn lên giọng quan trường.

- Tôi... Tôi chấp nhận xử phạt...

Lăng Nhã đáp rất tuyệt vời, dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn, có điều Lăng xử trưởng chỉ dũng cảm được một giây, vừa tiếp xúc với anh mắt của Liễu bí thư, toàn thân run lên, lập tức cúi đầu xuống, như con dê non lạc mẹ.

Nam nhân này thật cường tráng, Lăng Nhã đột nhiên sợ hãi vô cùng, mình chọc giận y, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao? Nhưng lúc này rồi, chuyện không còn do ý cô được nữa.

- Nha đầu đáng chết này, dám giấu diếm lâu như vậy.
Liễu Tuất đột nhiên bật cười.

Lăng Nhã thở phào, cong môi lên, làu bàu:
- Người ta.. người ta sợ mà...

- Em sợ cái gì.

- Sợ anh mắng...

Lời còn chưa nói hết, Lăng Nhã đã thấy người nhẹ bỗng, dĩ nhiên bị Liễu Tuấn bế lên, khẽ kêu một tiếng, rồi cả người nhào vào lòng ngực rộng của Liễu Tuần.

Liễu Tuấn lẩm bẩm:
- Ăn mặc gợi cảm như vậy để làm gì? Cố ý dụ dỗ lãnh đạo phạm sai lầm ả?

Nghe thế Lăng Nhã không nhịn được cười, Liễu Tuấn cũng cười lớn, tức thì tiếng cười hạnh phúc truyền khắp mọi ngóc ngách của gian phòng.

- Hừ, cái bộ đồ này của em thật phiền toái ***...

Khi nói lời này, hai người đã quấy lấy nhau như quẩy, tấm thân thon thả mềm mại của Lăng Nhã cùng cơ thể hùng tráng chắc khỏe của Liễu Tuấn hình thành sự đối lập rõ ràng,

Lăng Nhã chưa bao giờ nghĩ tới, được một nam nhân cường tráng ôm trong lòng, tư vị lại ngất ngây như thế, bốn cánh môi xoắn xuýt lấy nhau mấy phút liền, Lăng Nhã đã thấy có chút không chống đỡ được nữa.

Lúc này bộ váy bó sát nhìn gợi cảm vô cùng trở thành mộ trướng ngại khó chịu, Liễu nha nội phát hiện ra bàn tay lớn của mình rất khó len được vào.

- Không được nói tục...

Lăng Nhã giảu môi lên vừa thờ hổn hển vừa trách.

Người này đúng thật là, làm tới chức phó bí thư thành ủy rồi còn ăn nói thô tục như thế.

- Hừ hừ, chẳng những anh muốn nói tục, còn muốn làm chuyện tục hơn... Là do em chọc anh, đêm nay sẽ cho em biết tay.

Liễu Tuấn gằn giọng nói, dùng sức xé váy Lăng Nhã.

Nhưng cái váy đó thực sự rất đáng hận, dù Liễu bí thư khỏe vô cùng, cũng chẳng làm gì được nó.

- Khóa kéo ở phía sau...

Lăng Nhã nhắc tên thô lỗ này.

- Anh biết.
Liễu Tuấn rất bực bội mắng:
- Em hoàn toàn không cần mặc y phục!

Lăng Nhã chỉ cảm thấy phía dưới lạnh đi, lập tức lại thấy trước mắt tối sầm, thì ra Liễu bí thư làm càn, chẳng chịu kéo khóa, vén váy từ dưới lên, như cởi áo chui vậy.

Lăng Nhã vừa bực tức vừa buồn cười, chỉ đành phối hợp với động tác của y, lột váy qua đầu, không ngờ ngực nóng lên, hai bầu vú mềm mại đã lọt vào bàn tay lớn của Liễu bí thư.

Người Lăng Nhã khẽ run rẩy.

Tay của nam nhân này thô ráp vô cùng, lại dày vò bầu vú mềm của cô không chút thương tiếc, như muốn chà xát nó để xả hận.

Động tác Lăng Nhã chậm lại, cánh tay nâng lên vịn lấy vai Liễu Tuấn, hay bàn tay như sắp thép kia đột nhiên rời đi, núm vú tức thì cảm thấy một luồng hơi ấm bao bọc, một chiếc lưỡi khéo léo quấn lấy, mút mạnh ...

Lăng Nhã dừng mọi động tác lại, một khoái cảm như thủy triều từ sâu trong lòng trào lên.

- A...

Cuối cùng, Lăng Nhã không kìm chế nổi, phát ra tiếng kêu lớn, phảng phất như con mãnh thú giam cầm bao năm, đột nhiên thoát khỏi lồng, phòng đi, tiếp theo đó là khoái cảm và điên cuồng không cách nào đè nén được nữa.

Trừ bộ váy bó kia, trên người Lăng Nhã không còn cái gì nữa.

Liễu Tuấn vùi đầu giữa hai trái đào tiên như quên hết nhân gian, thật lâu sau đột nhiên ôm chặt lấy Lăng Nhã, da thịt hai người dán sát vào nhau.

Tiếp sau đó Lăng Nhã lại cảm thấy một vật to lớn đã phá bỏ hết trở ngại, có chút nôn nóng tìm tới vườn địa đàng của mình.

- Đừng.. chậm ... chậm một chút.. em sợ lắm.

Chiếc váy đen vướng víu cuối cùng bị quăng bừa sang một bên, Lăng Nhã ôm lấy cổ Liễu Tuấn, cặp mông mẩy cong lên, cố kéo giãn chút khoảng cách.

- Lời em nói không tính.

Liễu Tuấn hung tợn nói, động tác càng hung tợn hơn, hai bàn tay lớn bóp lấy cặp mông tròn lẳn của Lăng Nhã, dồn sức dấn tới, Lăng Nhã thét lên một tiếng, từ dưới lên trên đều dính sát vào Liễu Tuấn.

- Nha đầu đáng chết, không phải em nói đêm nay muốn cho anh biết tay sao? Được lắm, để xem xem em có bản lĩnh gì... Đừng trách anh không cảnh cáo, nếu không hạ gục nổi anh, thì em đừng hòng đi đâu được.

Liễu Tuấn nói rồi hai tay dùng sức mạnh hơn, toàn bộ cơ thể đầy đặn của Lăng Nhã bị nâng lên, đôi chân thon dài tất nhiên quấn quanh hông Liễu Tuấn, cấm cung mở rộng, không còn gì ngăn cản kẻ địch đánh vào, Lăng Nhã cảm thủ được sự xâm phạm từng chút từng chút một, toàn thân như bị rút mất xương, từng chút từng chút một mềm xuống... Còn trong đầu thì trống rỗng, bị khoái ảm vô tận lấp đầy, không còn dung nạp thêm được bất kỳ một thứ gì nữa.

Tới một giờ sáng, Lăng Nhã cuối cùng hiểu ra, Liễu Tuấn không dọa dẫm xuông, nam nhân này trầm ổn kiên nghị, tuyệt không nói dối, làm bất kỳ chuyện gì cũng có thực lực tuyệt đối hậu thuẫn ở đằng sau.

Nhất là cái chuyện mà y đang làm.

Lăng Nhã hoàn toàn mất đi năng lực tư duy, chỉ dựa theo yêu cầu của Liễu Tuấn như một cái máy, nằm trên ghế sô pha đưa phần mê người nhất của mình nâng lên, nắm tay siết chặt nhét vào miệng, phát ra tiếng rên rỉ mất kiểm soát theo từng tiết tấu của Liễu Tuấn.

- Liễu Tuấn... em... em đầu hàng rồi...

Thời gian lại trôi qua rất lâu, Lăng Nhã cuốn mình trong cơ thể cường tráng vô bì của Liễu Tuấn, còn chưa thở lấy hơi, đã cảm thấy bàn tay hư hỏng của y chạy khắp vị trí mẫn cảm trên người, Lăng Nhã giơ cả trắng.

- ... Anh tha cho em đi.

Liễu Tuấn không hề động lòng, hừ lạnh một tiếng:
- Vậy sau này có dám lừa anh nữa không?

- Không dám... Thực sự là không dám nữa.. Sau này.. em đảm bảo sẽ ngoan.. ngoan ngoãn nhất.. Anh muốn làm gì em làm theo, được không?

- Ừm, xem ra thái độ của em coi như còn thành khẩn, tha cho em một lần, nghỉ ngơi chút đi, lát nữa tiếp tục.

Lăng Nhã hét lên, mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi