TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Đại Hải, làm cái gì thế?

Liễu Tuấn đi vào văn phòng, bình thản hỏi.

- Cái đám chó đẻ chúng ...

Bàn Đại Hải vẫn đang bùng nổ, quáy đầu lại nhìn thấy thấy Liễu Tuấn, nuốt hết một chuỗi "tam tự kinh của huyện Hướng Dương" vào bụng, cái mặt tròn xoe nặn ra nụ cười.

- Xin lỗi Liễu bí thư, đều tại tôi..
Thấy đám người Mạnh Kế Lương đi cùng, Bàn Đại Hải đổi cách xưng hô.

Bàn Đại Hải vừa thấy y liền làm kiểm điểm, đại khí vì cho rằng cái Cty Trào Lưu do giám đốc Lâm dựng lên, xảy ra chuyện như thế thì hắn phải chịu trách nhiệm.

Liễu Tuấn vỗ bả vai béo núc của Bàn Đại Hải, cười nói:
- Không phải lỗi của anh hay Trương Thiên, internet là thứ mới mẻ, mọi người đều chưa có kinh nghiệm, về sau loại chuyện thế này sẽ ngày càng nhiều, mặc dù tin tức là giả, nhưng không phủ nhận công năng giám sát của internet, phàm việc gì phải nhìn về phía trước.

Bàn Đại Hải vâng dạ liên hồi, quả nhiên hơi nguôi giận, vội bắt tay chào hỏi đám Mạnh Kế Lương, Bàn Đại Hải giỏi việc giao tế, ở khu Trường Hà hơn một năm, những lãnh đạo cấp Mạnh Kế Lương tất nhiên cực kỳ quen biết.

Trương Thiên cảm động rơi nước mắt.

Theo ông chủ như Liễu bí thư đúng là phúc ba đời.

Mạnh Kế Lương thấy Liễu Tuấn vẫn ung dung, trong lòng than thầm, người này thực sự là trầm ổn. Đừng nói người khác, nếu Mạnh Kế Lương hắn gặp phải chuyện này trong thời khắc mẫn cảm như thế, nhất định không thể bình tĩnh được.

- Trương Thiên, vị này là Mạnh bí thư của chỉnh pháp ủy thành phố, mấy vị này là chuyên gia hình sự, cậu hãy nói cho bọn họ làm sao để tìm ra kẻ phát tin đồn bậy này.


Trương Thiên vừa nghe thế liền mừng rỡ, lập tức đi tới giải thích cho các chuyên gia hình sự, chỉ cần xác định được địa chỉ ID, thì chuyện bắt người là của đội hình sự.

- Liễu bí thư, Mạnh bí thư, mời ngồi.

Bàn Đại Hải không hiểu máy tính, không biết phá an, nên đi tiếp hai vị lãnh đạo.

Mạnh Kế Lương nói:
- Giám đốc Lâm, tôi không có tâm tình tốt như Liễu bí thư. Tôi đang lòng như lửa đốt đây.

- Đúng thế, đúng thế! Thằng khốn này quá ***, không ngờ dám đặt điều như thế! Đợi mọi người bắt được hắn, đừng để hắn được thoải mái.

Bàn Đại Hải vẫn hậm hực không thôi.

- Giám đốc Lâm yên tâm, dù có đào ba tấc đất, chúng tôi cũng sẽ tìm ra kẻ này.

Tất nhiên tuy hắn nới với giám đốc Lâm, nhưng là để cho Liễu bí thư nghe.

Liễu Tuấn cười:
- Tìm ra hắn hẳn là không khó, đoán chừng cũng là người Ngọc Lan thôi.

Vào năm 97, internet chưa phải có khắp mọi nơi, xác định được địa chỉ ID, tìm ra người này đúng là không khó. Khi đó dù là người có hiểu biết qua về internet, e rằng cũng không biết cách chống điều tra.

Mạnh Kế Lương gật đầu.

Liễu Tuấn phân tích rất chính xác, nhân viên kỹ thuật của Cty Trào Lưu và chuyên gia hình sự mau chóng xác định được vị trí của "người lương tri", ngay ở huyện Ngọc Tây. Người của đội hinh sự ôm cây đợi thỏ, ba ngày sau khi người lương tri tiếp tục lên mạng tạo tin đồn lập tức bị bắt ngay tại trận, đó là một thanh niên trên 20, vừa mới tốt nghiệp đại học năm nay.

Người lương tri sau khi bị bắt khai nhận đã cầm 500 đồng của Tôn Đại Vận để làm việc này, tư liệu và ảnh chụp đều dó Tôn Đại Vận cung cấp.

Bắt Tôn Đại Vận không tốn chút công sức nào, hắn luôn nằm dưới sự giám sát của công an huyện Ngọc Tây.

Lời khai của Tôn Đại Vận đại khái trùng với phân tích trước kia của Liễu Tuấn, cơ bản đều do Lương Lượng bảo hắn làm, gồm cả xúi giục công nhân gây sự, gây ra xung đột toàn bộ là một tay Lương Lượng mưu tính.

Tôn Đại Vận khai, trước kia khi Lương Lượng làm phó giám đốc Cty Ngọc Tây luôn rất quan tâm tới hắn, an bài cho làm việc nhẹ nhàng ở kho bảo quản. Tôn Đại Vận cảm kích nên anh họ bảo gì làm thế, không suy nghĩ gì cả, Tôn Đại Vận nói không biết làm thế là phạm tội, chỉ muốn gây chút khó chịu công ty và trên thành phố.

Cán bộ hình sự dở khóc dở cười lắc đầu.

Kẻ ngu xuẩn đó tiếp theo không có ngày tháng dễ chịu gì.

Có điều vẫn chưa bắt được Lương Lượng, liệu có còn điều gì ẩn giấu bên trong hoặc nguyên nhân sâu xa hơn hay không thì chưa biết. Lương Lượng là lưu manh nhiều năm, có thủ đoạn chống điều tra nhất định, làm Bành Khoan và các chuyên gia hình sự khó bắt được.

Mạnh Kế Lương báo cáo tình hình này với Liễu Tuấn qua điện thoại.

Liễu Tuấn chỉ hời hợt nói một câu "vất vả rồi", tiếp đó nói ngay:
- Mạnh bí thư, kẻ này khó bắt như thế, cục nên chăng xin tỉnh chi viện?

Mạnh Kế Lương cười khổ.

Liễu nha nội không vui rồi, nếu để công an tỉnh thậm chí là bộ công an trực tiếp nhúng tay vào, thì không phải là vấn đề hắn mất mặt hay không nữa, trước đó Thôi Phúc Thành điều Hoa Viễn Hàng tới làm phó cục trưởng cục tư pháp, Hoa Quân Đình không tỏ ý phản đối, có thể thấy ông ta đã tiếp nhận thiện chí của Liễu Tuấn rồi, chính pháp ủy tỉnh tuy chưa hoàn toàn ngả sang phía Liễu Tuấn, nhưng ít nhất sẽ không ủng hộ hắn như trước kia nữa.

Hắn biết Hoa Quân Đình khi làm phó sở trưởng sở công an chỉ bằng mặt không bằng lòng với Trì An Phong, mấy năm qua ủng hộ công tác của hắn chẳng qua là vì không muốn hoàn toàn trở mặt với Trì An Phong thôi. Người ngoài đều tưởng quan hệ hai bên rất tốt.

Hiện giờ năm năm trôi qua, ảnh hưởng Trì An Phong đã không bằng trước kia, Hoa Quân Đình thì đã giữ chắc ghế, còn "thỏa hiệp" với lực lượng Trì hệ như trước không rất khó nói.

Nhạc phụ của Liễu Tuấn chính là cấp trên của Hoa Quân Đình.

Một ông giả nghỉ hưu năm năm đem so với một bí thư chính pháp ủy TW, bên nào nặng bên nào nhẹ còn phải nói không?

Ai cũng biết phải lựa chọn thế nào.

Mạnh Kế Lương ý thức được nếu không mau chóng bắt lấy Lương Lượng, chuyện này rất có thể thành cái cớ cho Hoa Quân Đình nhúng tay vào chính pháp ủy Ngọc Lan, một khi ông ta đã vươn tay tới, muốn đuổi đi là rất khó.

- Xin Liễu bí thư yên tâm, cục thành phố sẽ tổ chức lực lượng tinh nhuệ nhất ứng phó.

Mạnh Kế Lương chỉ đành hạ mình, dùng giọng cấp dưới "đảm bảo" với Liễu Tuấn.

- Được, tôi chờ tin tức tốt lành của Mạnh bí thư.

Liễu Tuấn vẫn nói không nóng không lạnh.

Mạnh Kế Lương cầm ống nghe kêu "tu tu" mà lắc đầu.

Bão sắp đến rồi.

Lúc này đâu chỉ Liễu Tuấn không sống yên.

..... .....

Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, Lăng Nhã rất sung sướng.

Liễu Tuấn chỉ nói đơn giản một câu:
- Anh đang ở phòng tổng thống của khách sạn Thu Thủy, qua đây ăn cơm với anh.

Lăng Nhã vội vàng lấy son và bút chì vẽ mắt trong bóp ra, trang điểm qua loa một chút, rồi xoa chút phẩn lên gò má trắng nõn, nhìn trái ngó phải trong gương, miễn cưỡng chấp nhận được, lại vội vội vàng vàng lại xe tới khách sạn Thu Thủy. Chiếc Ferrari của cô thực sự quá phong cách, không thích hợp thường xuyên xuất hiện ở chính phủ, nên cô học theo Liễu Tuấn, mua một chiếc Audi đen rất quy củ.

Cho dù đã có quan hệ thân mật nhất với Liễu Tuấn, theo cách nói thông thường thì tình yêu đi tới giới đoạn kết thúc, nhưng Lăng Nhã càng ngày càng để ý hình tượng của mình, luôn muốn mình phải xinh đẹp nhất khi xuất hiện trước mặt Liễu Tuán.

Tình yêu đến muộn làm Lăng Nhã vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, không thể không lấy 120% tinh thần để bảo vệ.

Lăng Nhã là khách quen thời gian qua của gian phòng tổn thống này, từ sau khi ở Phổ Đà Sơn trở về, thương xuyên tới đây tụ họp với Liễu Tuấn, cô ở túc xá chính phủ phân phối, Liễu Tuấn ở biệt thự bên hồ, bốn xung quanh đều là đồng nghiệp, không tiện cho lắm.

Liễu Tuấn đã gửi vào tài khoản của cô 5 triệu, bảo cô mua một căn nhà khác.

Lăng Nhã còn chưa kịp đi mua.

Trong căn phòng gỗ bồ đào lớn quá mức, đã bảy đủ món ăn, Liễu Tuấn thì đứng bên cạnh hút thuốc, Lăng Nhã mở cửa phòng đi vào, Liễu Tuấn cũng không quay đầu lại, trầm tư nhìn ra cửa sổ.

Giờ là mùa đông, trời tối sớm, bên ngoài hoàn toàn tối om, những ánh đèn trong thành phố chỉ làm lòng người thêm nặng nề.

Lăng Nhã biết thời gian qua Liễu Tuấn gặp áp lực lớn, mặc dù bài viết đặt điều kia đã bị xóa đi, nhưng đã bị lưu truyền ra xã hội, ngay trong tòa nhà chính phủ tỉnh ủy cũng đã có người thì thào chuyện này với thái độ ám muội.

Cái gọi là "tư tình" giữa Liễu Tuấn và Trầm Đan bị người ta lan truyền đi y như thực, xem ra dù ở đâu, chuyện nam nữ luôn là đề tài vĩnh hằng.

Lăng Nhã biết Liễu Tuấn không thèm bận tâm tới việc này.

Tâm thái của lãnh đạo như y hoàn toàn khác với người bình thường về chuyện tin đồn, nếu như mà bận tâm tới những chuyện như thế thì khỏi cần làm việc nữa, tuổi trẻ, đẹp trai, lắm tiền, địa vị cao, thân phận lớn, "vấn đề tác phong" chắc chắn là bạn thân của y.

Liễu Tuấn đang lo việc cải cách quốc xĩ bị ảnh hưởng, theo tin tức phản hồi lại, có một số công nhân thôi việc các xĩ nghiệp khác học theo, yêu cầu nhà máy phải trả dứt điểm tiền bồi thường.

Chuyện này mà làm ầm lên, không dễ dàng xử lý.

Lăng Nhã nhẹ nhàng đi tới, ôm lấy Liễu Tuấn từ đằng sau, áp mặt lên tấm lưng vững trãi của y, thỏ thẻ nói:
- Đừng nghĩ nữa, buông long một chút đi, không có gì to tát cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi