TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Uông Quốc Chiêu đưa ra kiến nghị này trên văn phòng bí thư không lâu, toàn bộ cán bộ chủ yêu của thành ủy đều biết, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Vị Uông thị trưởng này đúng là dám nghĩ dám làm.

Hiện giờ đích thân nghe Uông Quốc Chiêu đọc, vẫn rất ngạc nhiên.

Liễu Tuấn mặc dù hút thuốc, nhưng vẫn nhạy bén nhận ra, kiến nghị hôm nay Uông Quốc Chiêu đọc có khác biệt chút ít so với khi đọc ở văn phòng bí thư, miệng nhỏ hơn, không tham ăn như lần trước, quyền lực chiếm đoạt của các phó thị trưởng cũng giám bớt phạm vi, cả hai khối công tác quản lý khu cao tân và quốc xĩ cũng có chút điều chỉnh.

Uông Quốc Chiêu tuyên bố, dưới sự lãnh đạo chính xác của bí thư Liễu Tuấn, công tác cải cách cơ bản đã hoàn thành, một số xí nghĩ sau khi cổ phần hóa, sản xuất và kinh doanh đã bước vào quỹ đạo chính thống, vì thế kiến nghị, việc quản lý quốc xĩ nên đưa vào công việc thường ngày của chính phủ, để thị trưởng Chung Vĩnh Minh phụ trách. Sáu khu cao tân, kể cả khu Trường Hà đều là nguồn thuế thu quan trọng của thành phố, qua thương thảo trên cuộc họp thị trưởng, mọi người đề ngh do thị trưởng Uông Quốc Chiêu đích thân quản lý.

Việc an bài này nghe qua hết sức hợp lý.

Trước kia tỉnh ủy chỉ thị Liễu Tuấn phân quản cải cách quốc xĩ và quản lý kiến thiết khu cao tân, Liễu Tuấn ngay lập tức thành lập văn phòng cải cách quốc xĩ và văn phòng quản lý khu cao tân, cũng là thông qua thường ủy, song rõ ràng mang tính chất giai đoạn tạm thời. Cải cách hoàn thành rồi, khôi phục bình thường, đẻ chính phủ quản lý là đúng, không thể cứ tách riêng mãi ra được.

Uông Quốc Chiêu làm thế cùng không phải là "tráo trở", một kiến nghị chưa được chính thức thông qua, phát hiện chỗ không thích hợp tùy thời chỉnh sửa là chuyện bình thường.

So ra thì bản kiến nghị này đã không ngông cuồng như hai ngày trước đó nữa.

Uông Quốc Chiêu mất chừng hai mươi phút thì đọc xong, đưa mắt nhìn Đinh Ngọc Chu, lễ độ gật đầu.

- Các đồng chí có ý kiến gì với kiến nghị của đồng chí Uông Quốc Chiêu thì cùng trao đổi nào.

Đinh Ngọc Chu quét mắt qua mặt các vị thường ủy, ánh mắt Đinh bí thư vần uy nghiêm như cữ.

Cổ Tiến Hiền hắng giọng nói:
- Tôi mới tới chưa lâu, không quen thuộc công tác của chính phủ lắm, không tiện tỏ thái độ. Uông thị trưởng là người chủ quản công tác kiến thiết kinh tế, nếu Uông thị trưởng nói cần điều chỉnh, tôi nghĩ nên tôn trọng ý kiến của Uông thị trưởng.

Miệng hắn thì nói không tiện tỏ thái độ, nhưng thực tế thái độ rất rõ ràng. Nhưng ngôn từ rất chú ý kỹ xảo, người khác không thể nói hắn có gì không đúng.

Đinh Ngọc Chu gật đầu, nhìn sang phía Lục Duyệt.

Lục Duyệt khẽ mỉm cười lắc đầu, tỏ ký không muốn phát biểu.

Đinh Ngọc Chu không ép, nhìn sang phía Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tôi đã đưa ý kiến trên cuộc họp văn phòng bí thư rồi, không cần nói thêm ở đây nữa.

Đinh Ngọc Chu khẽ cau lại, nhưng giãn ra rất nhanh.

Tiếp ngay đó là Kim Lập Kỳ, kẻ này "họng to", chưa nói đã cười ha ha, chấn động bốn phương.

- Đinh bí thư, các đồng chí, tôi nói một chút vậy.

Lời hắn còn chưa dứt, Uông Quốc Chiêu nheo mắt lại một chút, theo hắn biết, thường ủy Ngọc Lan sau này đã có một thói quen, trước khi thường ủy lên tiếng, có lời mào đầu "Đinh bí thư, Thôi thị trưởng", giờ đây lại biến thành mỗi "Đinh bí thư" không, các thường ủy khác bằng nhau hết, tuyệt đối không có phần riêng cho "Uông thị trưởng".

Hiển nhiên mọi người cho rằng Uông thị trưởng chưa đủ tư cách xếp ngang với Đinh bí thư.

Ừ thế thì cũng được đi, Đinh Ngọc Chu là bậc lão thành, lại là phó bí thư tỉnh ủy, cái gì cũng hơn hắn, Uông Quốc Chiêu có thể chấp nhận. Song kiến nghị này do hắn đưa ra mà Kim Lập Kỳ phát biểu vứt bén Uông thị trưởng ở chung với các thường ủy khác, sự xem thường đã quá rõ ràng.

Kim Lập Kỳ căn bản chẳng thèm bận tâm Uông thị trưởng có khí chịu hay không, cứ tiếp tục nói:
- Công tác kiến thiết kinh tế là trọng điểm của toàn thành phố, trước khi Uông thị trưởng tới, dưới sự lãnh đạo của Đinh bí thư và Uông thị trưởng, công tác kinh tế của toàn thành phố đã thu được thành tích hết sức đáng chú ý, đặc biệt là khu Trường Hà thay đổi cực kỳ rõ nét. Liễu bí thư và các lãnh đạo khu hai năm trước đề xuất trong ba năm xây dựng lên một thành phố Ngọc Lan mới, hiện giờ cơ bản đã thành hiện thực, một thành phố vệ tinh hoàn toàn mới đang vùn vụt mọc lên ngay bên cạnh thành phố Ngọc Lan. Gdp toàn thành phố và thu nhập tài chính đã được tỉnh ủy và tỉnh chính phủ nhất trí thừa nhận. Tất cả những thành tích đó đều cho thấy, ban bệ khóa trước là hoàn toàn hợp cách, nếu như thế, tôi thấy hiện giờ hoàn toàn không nên vội điều chỉnh công tác, cứ vận hành bình thường là tốt nhất.

Những lời này của Kim Lập Kỳ, vang vọng cả hội nghị.

Nếu là trước kia, Kim Lập Kỳ lại đi để cao Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn như thế thì thực sự là không sao tin nổi, nhưng hiện gi Đinh Ngọc Chu đã hợp tác với Liễu Tuấn, là thân tín trung kiên nhất hắn tất nhiên phải theo gió đổi chiều.

Tạm thời sự hợp tác của Đinh - Liễu chỉ ở giai đoạn thăm dò, mọi người đều hết sức dè dặt không nói ra ngoài, nhưng đối với Kim Lập Kỳ, Đinh Ngọc Chu tiết lộ cho chút ít, dù lời lẽ mập mờ, nhưng Kim Lập Kỳ cũng từng trải quan trường, tất nhiên nghe một chút là thấu triệt ngay, ngoài kinh ngạc hắn cũng có chút phấn khích.

Thế cục tỉnh biến động lớn, thế lực bản địa đối diện với áp lực nặng nề chưa từng có, đám cán bộ đi theo Đinh Ngọc Chu lâu năm như Kim Lập Kỳ trong lòng thấp tha thấp thỏm.

Đột nhiên Liễu Tuấn ở đâu chen vào, đó là một người có thể mang theo ý cấp trên, có đủ thực lực chống lại Cù - Thai, đương nhiên không thể tốt hơn.

Giọng nói thô hào của Kim Lập Kỳ dừng lại, phòng hội nghị rơi vào im lặng.

Liễu Tuấn liếc qua Mạnh Kế Lương, nhưng hắn chăm chăm nhìn xuống dưới, như lão tăng nhập định, không hề có ý tứ phát biểu. Dù hắn do một tay Trì An Phong đề bạt lên, nhưng đối diện với lựa chọn lớn như thế, không dễ đưa ra quyết định.

Đinh Ngọc Chu lại điểm danh:
- Đồng chí Lý Huệ, nói ý kiến của đồng chí xem.

Lý Huệ hơi giật mình, sau khi gọi điện trao đổi với Liễu Tuấn, hắn quyết định ngồi xem diễn biến, không định lên tiếng, chẳng ngờ Đinh Ngọc Chu chỉ đích danh, hắn là phó thị trưởng thường vụ, Đinh Ngọc Chu trưng cầu ý kiến của hắn là đương nhiên.

Lý Huệ liếc Liễu Tuấn, y nở nụ cười bất lực.

Xem ra Đinh Ngọc Chu chưa hoàn toàn yên tâm, không muốn để Liễu Tuấn trốn sau lưng, bản thân thì xung phong hãm trận. Nếu đã là đồng minh thì phải cùng tiến cùng lui, chỉ muốn hưởng lợi, mà không muốn gánh chịu nguy hiểm thì đừng có mơ.

Lý Huệ thân phận càng đặc thù, lại là chuyện liên quan tới nguyên tắc, Đinh Ngọc Chu không cho hắn đứng ngoài cuộc.

Lý Huệ lại ho mấy tiếng, cho phù hợp với "cổ hỏng khó chịu" của hắn.

- Thưa Đinh bí thư và các đồng chí, tôi tán đồng lời nói vừa rồi của Kim trưởng phòng, hai đại hội của tỉnh thành vừa qua không lâu, công tác toàn tình đang bố trí lại, lúc này đây chúng ta nên bình ổn quá độ là hơn. Uông thị trưởng khi công tác ở Ngô Tây thu được thành quả kinh tế ai cũng thấy, nhìn khắp tòan tỉnh cũng chỉ kém hơn có thành phố Ngọc Lan, Uông thị trưởng nóng lòng tiến bộ tôi có thể hiểu được... Có điều tôi cho rằng, vội quá hóa hỏng, thành phố Ngọc Lan khác với các thành phố khác.

Lý Huệ nói có chút hời hợt, như đang khen Uông Quốc Chiêu, nhưng thực ra chẳng chút khách khí nói: Thành phố Ngô Tây có giỏi tới đâu vẫn còn kém Ngọc Lan, anh làm ra vẻ cái gì? Trước kia chúng tôi làm việc còn tốt hơn anh.

Đinh Ngọc Chu cực kỳ chậm rãi gật đầu, hiển nhiên tán đồng ý kiến của Lý Huệ, ánh mắt liếc qua Liễu Tuấn.

Liễu nha nội khẽ lắc đầu, miệng cười đầy thâm ý.

- Tôi tán đồng ý kiến của Kim trưởng phòng và Lý thị trưởng, công tác của chính phủ rất có thành tích, khi Thôi thị trưởng tại nhiều bố trí phân công hợp lý rồi, tôi cho rằng không cần vội vàng điều chính gì hết! Đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc.
Lý Huệ nói xong, thì giọng nói hơi chói tai của Yêu Hải Anh vang lên, cô ta là nữ đồng chí, nói năng càng thêm trực tiếp, gần như trách Uông Quốc Chiêu "làm bừa"!

Nghe những lời này các thường ủy hơi biến sắc.

Uông Quốc Chiêu thì vẫn mỉm cười, lấy bút ra ghi chép, chẳng hề tức giận

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi