TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong ghế lô của nhà hàng Nhân Dân, Trần Hữu Lập nhấc chén rượu lên, tinh thần vô cùng hưng phấn.

“ Tiểu Tuấn, nói cái gì cũng đúng, tôi trước vì kính mà gạn ly”

Nói xong, cũng không đợi cho Liễu Tuấn có thể nói câu gì, liền uống cạn luôn chén rượu.

“ Được, cục trưởng Trần vui vẻ nào”

Trình Tân Kiến liên tục cổ vũ.

Liễu Tuấn cười, nói: “Cục trưởng Trần, cháu còn là trẻ con, không biết uống rượu.”
“Cháu uống trà, cháu uống trà”

Trần Lập Hữu đưa chiếc chén đã cạn về phía Liễu Tuấn, cười nói.

“ Cục trưởng Trần, tiểu Tuấn không thể uống rượu, tôi uống với anh một chén”

Trình Tân Kiến sớm đã thèm rồi, liền lấy cớ nâng chén. Anh ta không lâu trước đây lại lên 1 cấp, trở thành phó đại đội trưởng kiêm đội trưởng đội Nhất Trung của đại đội trị an cục công an, cũng coi là nhân vật có máu mặt, rượu Mao Đài cũng không phải thường xuyên được uống. Rượu Mao Đài khi đó, sản lượng không nhiều như sau này, cung không đủ cầu là bình thường, hạn chế số lượng cung ứng. Nhà hàng Nhân Dân cũng không được bán. Hai bình rượu Mao Đài này, là Liễu Tuấn nhờ Giang Hữu Tínđi đên chỗ chiêu đãi mang về.

Trần Lập Hữu đang vui mừng, đương nhiên người đến không từ chối, lại nâng chén, mời giang hữu tín, nói “nào, thư kí trưởng giang, cùng uống một chén”

Giang Hữu Tín mỉm cười nâng chén, cùng chạm với bọn họ, khi uống cũng hết sức. Hào khí này, đã làm cho Liễu Tuấn vô cùng kinh ngạc, trong ký ức của Liễu Tuấn, chồng của chị cả không giỏi uống rượu. Nghĩ đến bây giờ lại hào khí như vậy, đều là do chốn quan trường mà ra.

Cục trưởng Trần vốn chỉ mời Liễu Tuấn và Giang Hữu Tín, xem như là cảm ơn. Trình Tân Kiến là do Liễu Tuấn gọi điện thoại tới. Ba vị này, chính là lực lượng căn bản của Liễu nha nội ở trong chốn quan trường huyện Hướng Dương hiện nay. Nếu như luận tới không thân thiết lắm, đương nhiên là Giang Hữu Tínlà thân cận nhất, giữa họ không có lời nào là không nói, Liễu Tuấn phần lớn tất cả mọi việc đều không che dấu với anh ta. Nhưng Lương Xảo là một ngoại lệ, coi như là Giang Hữu Tín là chồng chị cả của Liễu Tuấn, còn việc của Lương Xảo tạm thời vẫn không thể nói cho anh ta nghe. Nếu như anh ta biết Liễu Tuấn còn nhỏ mà đã là “Kim ốc tang kiều”,( nuôi dưỡng người tình bên ngoài), sợ là lại khuyên nhủ Liễu Tuấn.

Không có ai muốn nghe người khác lên lớp.

Lần khác là Trình Tân Kiến. Sau khi sư phụ của Liễu Tuấn Lương Quốc đảm nhiệm cục trưởng cục công an, sân luyện tập buổi sáng của bảo vệ huyên ủy chuyển đến trong đại viện của cục công an, may mà hai chỗ này cách nhau không xa, Liễu Tuấn mỗi ngày vẫn kiên chì “ Tự ngược đãi”, tiếp tục 1 năm, chiêu thức lôi kéo cũng học được không ít, luyện tập thì vẫn như vậy, chẳng qua là người luyện tập không dùng hết sức mình mà thôi, cái này chưa thể có sửa chữa ngay được. Từ khi Trình Tân Kiến giúp đỡ trừng phạt Triệu Cường, trong vòng một năm đã tăng lên được vài cấp, do một đồn công an nhỏ báo động mà một bước đã nắm trong tay thực quyền của chức phó đại đội trưởng đại đội trị an, lại biết được quan hệ của sư đồ Lương Quốc Cường và Liễu Tuấn, đương nhiên cũng là can tâm tình nguyện kết giao cùng với đứa trẻ Liễu Tuấn.

Trần Lập Hữu có chức vụ cao nhất, tuổi cũng lớn nhât, sự việc trải qua trong mấy hôm trước đã chứng minh thực lực của Liễu Tuấn, một chút nghi ngờ và băn khoăn trong lòng cũng đều đã ném lên tận chin tầng mây rồi. Liễu Tuấn đặc biệt gọi Trình Tân Kiến tới, ngoài là cho nhân vật cơ bản này xuất hiện ra, còn là để sau này họ thân thiết hơn, cũng có ý mượn Trình Tân Kiến áp chế Trần Lập Hữu lại.

Xem, không chỉ có một mình ông là “Tặc Thuyền”!

Dựa vào những kế hoạch cả đời tự mình Liễu Tuấn vạch ra, 14 tuổi hoặc 15 tuổi năm đó thi đại học, ít nhất vẫn phải dừng lại huyện Hướng Dương này 4-5 năm (công việc cuả Liễu Tuấn tài nếu như có điều động cũng là ngoại lệ). Trong thời gian mấy năm này, không thể để phung phí qua đi. Dần dần phải lôi kéo lại những thành viên nòng cốt của mình, ngoài vì để cho mình thoải mái một chút, cũng có thể giúp liễu tấn tài một tay.

Ngoài Long Thiết Quân ra, thì Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành cũng không có chỗ dựa phía sau nữa. Mấy năm tiếp theo, xã hội trong nước các lĩnh vực đều sẽ phát sinh rất nhiều những thay đổi, cho nên càng phải nắm lấy cơ hội lần này, dựa vào những thành quả chính trị thực tế mới là sự vững chắc của đạo lý.

Mọi người đều là người nhà, rượu này uống càng thêm ngon.
Trong cuộc họp, Trần Lập Hữu vài lần định nói, đều ra ý cho Liễu Tuấn, nhưng đều bị Liễu Tuấn kịp thời ngăn cản lại. đã là người nhà, những lời nói nịnh bợ naỳ cũng như những lời nói khách sáo, Liễu Tuấn không hề thích nghe, đó là cái ảnh hưởng tới tình cảm.

Thấy Liễu Tuấn cau mày lại, thể hiện không vui, Trần Lập Hữu mới có chút ngại ngùng nén lại câu nói này. Giang Hữu Tín và Trình Tân Kiến thì lộ ra những tiếng cười thiện ý.

“ Hô, tôi nói các vị, các vị có quyền giới thiệu một ứng cử viên ra”

Liễu Tuấn đột nhiên nói ra câu chẳng có đầu có đuôi.

“ Ứng cử viên gì cơ? Để làm gì?”

Trình Tân Kiến sau khi uống hai chén rượu Mao Đài, lời nói đã bắt đầu có những thay đổi.

“ Để mượn tay cửa hàng ăn này. Mẹ bán X, Từ Kinh Lí tên này, không phải là trò vui.”

Liễu Tuấn đã lỡ nói ra một lời thô tục.

Giang Hữu Tín có chút ngạc nhiên nhìn thằng bé, nhưng không nói gì.

“Đúng, cái đồ trứng thối này càng không phải là thứ gì!”

Trình Tân Kiến đập bàn. Nhắc tới Từ Kinh Lí, ông ta liền tức giận ra mặt.

Trần Lập Hữu tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cẩn thận nói: “ Lão từ đã quản lý cửa hàng này cũng mấy năm rồi.”

Đây cũng là lời nhắc nhở Liễu Tuấn, cái con người Từ Kinh Lí này cũng là nhân vật từng thấy một vài song gió, sợ không phải dễ động tới.

Liễu Tuấn cười lạnh một tiếng: “ Không cần nói ông ta là giám đốc của cửa hàng ăn nhỏ này, là Từ Quốc Xương thì làm sao? Không phải vẫn ngoan ngoãn chuyển tới cục thống kê. Nếu như ông ta vẫn dám tác quái, ta sẽ chỉnh đốn ông ta đến tận cùng”

Nghe những lời de dọa này, mà lại là một đứa trẻ tự gọi mình là lão tử, Trần Lập Hữu ngừng lại một chút, rồi lập tức cười nói: “ Tiểu Tuấn nếu như cháu thật sự muốn động tới ông ta, tôi có một ứng cử viên…”
“Nói đi, đừng ngập ngừng nữa”

“ Nhà hàng Nhân Dân là cục thương nghiệp quản lý, nếu như thay đổi giám đốc , tốt nhât cũng là người trong hệ thống cục thương nghiệp”

Giang Hữu Tín nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.

Đối với sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn trước mặt của Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành, anh ta tìm hiểu cũng rõ ràng nhất. Do đó thấy tâm ý của Liễu Tuấn đã quyết, liền bắt đầu từ góc độ kỹ thuật suy nghĩ vấn đề.

Cục trưởng trần đập đùi, cười, nói: “ Người này chính là của cục thương nghiệp, tên là Tiêu Khánh An, phó trưởng ban của ban nghiệp vụ cục thương nghiệp…”

Giang Hữu Tín cũng cười, nói: “ Tôi biết, là người nhà anh đường của trưởng ban tiêu chí hung”

“ Ứng cử viên này không tồi”

Liễu Tuấn cười nói.

Tiêu Chí Hung là thư ký của Nghiêm NgọcThành, người nhà đường ca của anh ta đương nhiên cũng dựa dẫm được, coi như là người nhà đi. Cả huyện Hướng Dương này ai không biết Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn Tài cũng mặc một chiếc quần chứ? Đặc biệt cần chú ý là, người này cũng là cán bộ của cục thương nghiệp, còn là phó trưởng ban ban nghiệp vụ, làm giám đốc của nhà hàng Nhân Dân, coi như là sự điều động trong nội bộ, rất bình thường không ai có thể nói gì.

Liễu Tuấn quyết tâm cần nắm được Từ Kinh Lí, không phải hoàn toàn là vì ông ta và Từ Quốc Xương ngấm ngầm mưu tính Nghiêm Minh và Trình Tân Kiến, mà còn có một nguyên nhân quan trọng nữa vì sau này số lần ông ta đến nhà hàng nhân dân ăn cơm sẽ càng nhiều, người có quan hệ mật thiết với ông ta cũng sẽ xuất hiện. Bên cạnh lại là một nhóm người không phù hợp như vậy, trong lòng khó tránh thấy chán ngán, nói gì cũng phải cẩn thận vài phần. nhưng người này cứ lên bàn rượu, uống được vài chén, thì mồm không thể giữ được cái gì nữa.

Đương nhiên những lời này không cần nói ra, để cho Trình Tân Kiến lĩnh hội trong dòng nước nhân tình này cũng tốt, thuận lợi mà không mất phí tổn.

“Người Tiêu Khánh An như thế nào?”

Giang Hữu Tín lắc đầu: “ Chưa từng quan hệ, không rõ”
Trần Lập Hữu gắp một miếng thịt dê cho vào miệng, vừa nhai vừa nói : “ Cũng được, có thể làm trưởng ban ban nghiệp vụ, ít nhất không ngu.”

Nghĩ cũng phải. dù sao cửa hàng nhà nước này trước mắt, cái căn bản phải làm là buôn bán duy nhất, tạm thời không phải đối mặt với áp lực cạnh tranh, chỉ cần không phải là ngu dốt, cho ông ta làm giám đốc còn có thể ?

Hậu thế không phải có 1 câu vè như thế này: quản của đảng XX, nói bạn được thì bạn được, không được cũng được; nói bạn không được thì bạn không được, được cũng không được.

“Chính là anh ta. Ngày mai anh Giang cho người đó của cục thương nghiệp…”

Giang Hữu Tín mỉm cười, nói: “ Cục trưởng Vũ”

“ Đúng, đem cho cục trưởng Vũ một bức thư, bảo ông ta đổi người thôi. Chính là ý kiến của cha em”

Giang Hữu Tín gật đầu, nhấc cốc trà uống 1 ngụm.

Trần Lập lặng lẽ thở dài. Đã nói quan trên đè nát người ta, lão từ đã khó khăn vượt qua mấy năm nhu thế này, làm sai 1 việc liền bị đưa đến chân trời nào rồi. những đơn vị cấp dưới của cục thương mại nhiều, vị trí nhàn chán cũng nhiều.

Lão từ này cũng là cố gắng chống đỡ, không có việc gì thì đến chỗ Nghiêm Ngọc Thành làm gì?

Trình Tân Kiến không hiểu, hỏi : “Giang thư ký sao phải đi? Tiêu Chí Hung đi nói không tốt hơn sao?”

Mọi người đều cười.

Trình Tân Kiến là người quê mùa, những việc đánh đánh giết giết làm rất tốt, những kẻ du thủ du thực cũng sợ anh ta. Chẳng qua khi nói đến những kiến thức cơ bản của chốn quan trường thì hơi kém một chút. Từ cách nghĩ của anh ta, tiêu khánh an là người nhà của tiêu chí hùng, nói đến tiêu chí hùng, lão vũ của cục thương nghiệp cũng phải cần tới thể diện. hoàn toàn không ngờ đến phải tránh những hiềm nghi trong cách nói này.

Cái này không nhất thiết phải nói tỉ mỉ với anh ta.

Cười nói đến vận mệnh của Từ Kinh Lí. Liễu Tuấn đã xa đầu đề câu chuyện.

“Chú Trình, Triệu Cường làm sao?”

“ Anh ta? Mỗi ngày ở trong phòng bái hoa mai”

Trình Tân Kiến nhếch mép , cười với thái độ khinh bỉ.

“Cái gì gọi là bái hoa mai?”

Ba người cùng hỏi.

Câu nói đầy ẩn ý của ông ta, người bên ngoài khó có thể hiểu được.

‘Bái hoa mai chính là .......haha, có chút bẩn thủi, sợ sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người, không nói nữa. »

Trình Tân Kiến liếc nhìn cái bàn rượu đầy thức ăn, mỉm cười lắc đầu.

‘ Mau nói mau nói ‘

Liễu Tuấn hứng thú, liên tục thúc giục. Trần Lập Hữu và Giang Hữu Tíntuy không nói, nhưng thần sắc lại tỏ ra vô cùng hứng thú.

« bái hoa quế là lời nói đen tối trong phòng, chính là quỳ ở trên các cạnh của nhà vệ sinh, đầu cúi vào đấy....’

Giang Hữu Tínlập tức bất ngờ thốt lên ‘ờ ờ’, nhìn điệu bộ có lẽ sắp không nhịn được nữa. Anh ta là người chỉ có biết đọc sách, làm sao có thể ngờ tới được thế gian này lại có những chuyện như vậy cơ chứ ? »

Trần Lập Hữu cũng cau mày cười đau khổ.

‘Nhìn kìa nhìn kìa, tôi đã nói là không nên kể mà, mọi người lại cứ thích nghe.’

Trình Tân Kiến nhếch mép cười, nói.

Nghĩ tới triệu cường cái tên đốn mạt ấy lại có thời gian khó khăn như vậy. Liễu Tuấn càng vui, cười nói : ‘ ngoài bái hoa quế ra, còn có cái gì nữa ?’

‘Còn có chứ....còn có đấu địa chủ, phản lực...’
‘Cái này thì giải thích như thế nào ?’

‘Quỳ xuống, đầu chạm đất, hai tay kéo cao sau lưng....’ Trình Tân Kiến vừa nói vừa biểu diễn như thật : ‘ mỗi ngày ít nhất cũng hai tiếng.’

Trần Lập Hữu không nhịn được liền hỏi : ‘Triệu Cường là người thế nào ? đen đủi như vậy ?’

‘Haha, anh ta á, tên lưu manh của con đường cổ, đắc tội với tiểu Tuấn. Nương bán X !’

Trần Lập Hữu lặng lẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa. Nhìn thấy trường hợp của từ quốc xương và Từ Kinh Lí, ông ta cũng biết, trong thế giới này, cũng có vài người nhất thiết không thể đắc tội.

‘ Chú Trình, cái nốt ruồi đen này thật sự còn có hai hạ tử ạ »

Liễu Tuấn rất mãn nguyện, lưu manh đường cổ, từ nay về sau căn bản có thể xóa mất cái tên triệu cường.

‘Cái đó, con người này rất coi trọng nghĩa khí, những kẻ du thủ du thực đều sợ hắn. »

Trình Tân Kiến là phó đại đội trưởng đại đội trị an, khen ngợi một kẻ cầm đầu lưu manh trong xã hội như thế này, thật sự có chút làm mất đi lập trường nguyên tắc. Nhưng Liễu Tuấn lại thích như vậy, haha.

‘Thế ông ta đã phạm phải việc gì mà vào đó’

‘Không phải là đánh nhau. Một tiểu huynh đệ của hắn ăn quỵt của người ta, hắn vì thế mà ra mặt, đánh là cho người ta gẫy mấy cái xương, người bị hại vẫn đang ở trong bệnh viện Nhân Dân.’

Liễu Tuấn cười, nói : ‘ Nói như vậy, ông ta cũng là một người biết võ nghệ ?’

‘Có thật sự luyện qua hay không, tôi không biết. Nhưng những tên ngưu cao mã lớn này, thì vô cùng bạo lực. Chỉ dựa vào tên đó thì có thể hạ được mấy người đó.’

Liễu Tuấn nghĩ, hỏi : ‘ Thế lần này cục công an các chú sẽ xử lý như thế nào ?
Giang Hữu Tín nhìn tiểu Tuấn, có chút kỳ lạ. Không biết sao Liễu Tuấn lại có hứng thú với người này như vậy.

‘Vốn định giam hắn mấy tháng rồi thả ra, bây giờ xem ra có chút khó khăn....cục trưởng Lương đã nhắm hắn rồi........’

Trình Tân Kiến biết Liễu Tuấn và Lương Quốc Cường quan hệ rất tốt, thêm một lần nữa tiết lộ dường như là nghĩ cần tha cho tên này. Liễu Tuấn chú ý đến ánh mắt khác thường của Giang Hữu Tín, đang im lặng, uống trà, không hỏi thêm nữa. Cách nghĩ của Giang Hữu Tín tương đối chính thống, đấu tranh trong chốn quan trường, dở chút trò lưu manh, thủ đoạn không thể tiếp nhận, cùng với những kẻ cặn bã của xã hội kết giao, sợ là sẽ vượt qua khả năng của anh ta. Việc này , vẫn là cái tốt khi đơn độc đi lại với Trình Tân Kiến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi