TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thời gian kế tiếp vừa khẩn trương mà còn bận rộn. Vật tư phòng lũ của quốc gia cuối cùng cũng được điều đến, các loại vật tư chống lũ của Tiểu Thanh cùng Xảo Nhi ủng hộ cũng liên tục không ngừng mà vận chuyển đến tỉnh A rồi vận chuyển về thành phố Tiềm Châu. Mưa xối xả liên tục, hồng thủy không ngừng dâng lên khiến cho giao thông đường bộ vô cùng khó khăn. Trên không trung tràn ngập mây mù cũng tạo thành phiền toái rất lớn cho máy bay vận tải chở hàng. Tuy là như vậy, máy bay vận tải của không quân cùng máy bay riêng vận tải vẫn dè dặt nhưng lại rất ngoan cường vượt qua vô số gian nan hiểm trở, không hề chùn bước bay về hướng nơi có thiên tai, một chiếc tiếp một chiếc đáp xuống sân bay. Cảng hàng không Tiềm Châu trở nên đặc biệt bận rộn, đã vượt quá khả năng phụ tải và vận chuyển. Sân bay của thành phố Ngọc Lan cũng chứa đầy hàng vận tải, rất nhiều vật tư cứu tế phải bốc xuống sân bay Ngọc Lan rồi mới vận tải qua đường bộ, khẩn cấp phân phối đến các thành phố có nhu cầu cấp bách.

Toàn bộ thành phố Tiềm Châu, toàn bộ cơ quan các cấp của tỉnh A cũng đang nhanh chóng vận hành, toàn lực tập trung vào việc chống lũ cứu nguy.

Liễu Tuấn đang ở trong thành phố Tiềm Châu, điều động các loại quan hệ. Dưới yêu cầu của y, hơn hai trăm đội viên xung kích mang tới từ khu Trường Hà cũng được phân công đến mỗi một đoạn đê. Dưới dẫn dắt của Liễu Tuấn cùng Vương Bác Siêu, bước lên con đê lớn, ngày đêm không nghỉ, nghiêm phòng tử thủ.

Vì dễ dàng cho việc điều động, ban chỉ huy của tỉnh đã tạm thời bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn phó bí thư thành ủy Ngọc Lan làm phó chỉ huy trưởng của ban chỉ huy phòng lụt cứu nạn của thành phố Tiềm Châu, hiệp trợ lãnh đạo của Tiềm Châu chỉ huy điều động toàn thành phố chống lũ cứu nguy.

Liễu Tuấn đang ở Tiềm Châu nhưng tư tưởng lại đặt ở hai bên, thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chuyện với Sài Thiệu Cơ để hiểu rõ tình hình lũ lụt ở khu Trường Hà.

Sài Thiệu Cơ không có nói nhiều, tại trong điện thoại bảo chứng với Liễu Tuấn:
- Xin bí thư yên tâm, khu Trường Hà vẫn vững như thành đồng!

Ngoại trừ tại sân bay điều động vận chuyển các loại vật tư cứu tế, Liễu Tuấn chính là đứng ở trên đê, Tiểu Vũ cũng một mực yên lặng đứng ở trên đê, cùng với các đội viên xung kích đến từ khu Trường Hà, đối kháng với cơn hồng thủy tàn phá bừa bãi.

Toàn bộ đội xung kích rất ít phụ nữ, cũng chỉ có hai ba người thôi.

Làm việc với cường độ cao như vậy, ngày đêm không nghỉ, coi như là thanh niên trai tráng cũng rất khó kiên trì được. Liễu Tuấn mệnh lệnh dựng lều ngay tại trên đê, đội viên xung kích ăn ở cũng ngay tại trên đê. Đối với mệnh lệnh này của Liễu bí thư không có bất cứ người nào đưa ra kiến nghị gì, tất cả mọi người lặng lẽ mà kính dâng ra lực lượng lớn nhất của mình.

Tiểu Vũ cùng với hai cô cán bộ khác của khu Trường Hà ở trong một căn lều riêng. Nhiệm vụ chủ yếu của ba người họ là phân phát thực phẩm, dược phẩm cùng các vật tư chống lũ khác cho đội viên xung kích, cũng tạm thời đảm nhiệm nhân viên vệ sinh, băng bó vết thương và khử trùng cho các đội viên xung kích ở các vết tương nhỏ trên tay chân. Những lúc tình huống nguy cấp cũng cùng các đội viên xung kích nam khiêng các bao tải nặng chứa đầy đất đá kéo lên đê bịt vào những nơi bị vỡ.

Tiểu Vũ xinh xắn dễ thương, sau vài ngày cũng thành như một con khỉ cả người toàn là bùn đất, cho dù ai cũng nhìn không ra được, nàng vậy mà chính là nữ minh tinh trên tivi.

Một ngày Tiểu Vũ đang khoác hòm thuốc đứng ở trên đê, chuẩn bị băng bó vết thương trên tay chân của các đội viên xung kích, mới vừa đi đến bên người Liễu Tuấn, dưới chân lảo đảo, đứng không vững liền té ngã xuống đất.

- Tiểu Vũ. . .

Liễu Tuấn vội vàng đỡ lấy nàng.

Có lẽ là do mấy ngày này thể lực bị tiêu hao quá độ, lại còn làm việc suốt ở trong mưa gió, quần áo trên người chưa từng được khô, Tiểu Vũ vùng vẫy nỗ lực muốn đứng lên, nhưng thất bại, cả người yếu ớt không dấy lên được một chút tinh thần.

- Tiểu Vũ, em sao rồi?

Liễu Tuấn có phần hoảng hốt, vội vàng ngồi xổm xuống ôm Tiểu Vũ vào trong lòng.

Thấy tình hình bên này, mấy đội viên xung kích cùng hai cán bộ nữ của khu Trường Hà cũng xúm lại chạy qua, Liễu Tuấn cảm giác được thân thể của Tiểu Vũ ở trong lòng đang nóng hầm hập, như đã lên cơn sốt.

- Bí thư, Tiểu Vũ đã bị cảm rất nghiêm trọng, hai ngày trước vẫn còn phát sốt, ăn rất ít. . .

Một cán bộ nữ ở chung lều với Tiểu Vũ nói, vẻ mặt lo lắng. Đã ở cùng với Tiểu Vũ một đoạn thời gian, họ đối với cô gái kiên cường này cũng rất có cảm tình. Tiểu Vũ dịu dàng khiêm tốn, cũng không làm ra vẻ là một đại minh tinh, trong số họ ai cũng không biết cô gái đáng yêu tự xưng là con cháu của công nhân viên chức của công ty Trường Phong kỳ thực chính là ngôi sao Sở Vũ đại danh đỉnh đỉnh trên điện ảnh và truyền hình.

Đâu chỉ là hai cô cán bộ này, ngay cả những đội viên xung kích khác cũng vậy, qua tiếp xúc mấy ngày nay họ cũng tràn ngập cảm tình đối với cô gái bền bỉ cẩn thận xinh đẹp dịu dàng này.

Càng vào hoàn cảnh đặc biệt, tấm lòng của mọi người càng dễ gắn chặt đoàn kết lại với nhau hơn.

Ôm thân thể yếu ớt của Tiểu Vũ, nhìn gương mặt tái nhợt cùng đôi môi khô khốc, Liễu Tuấn không khỏi tự trách mình, mấy ngày này bản thân bộn bề nhiều việc chỉ huy chống lũ cứu nguy đã chểnh mảng với sức khỏe của Tiểu Vũ. Một cô gái yếu ớt nhát gan ở trong một hoàn cảnh ác liệt như ở đây, đâu có thể chịu đựng được lao động với cường độ cao trong khoảng thời gian dài?

- Tử Dịch, chuẩn bị xe đưa Tiểu Vũ đi bệnh viện.

Liễu Tuấn lớn tiếng bảo, ôm lấy Tiểu Vũ chạy xuống dưới đê.

- Anh Tuấn, em. . .

Tiểu Vũ nỗ lực bày ra nét mặt tươi cười. Trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên một mảnh ửng đỏ, mặc dù thân thể yếu ớt, đầu rất đau, toàn thân không một chỗ nào không thấy đau nhức, nhưng giờ khắc này trong lòng Tiểu Vũ là bình yên, yên lặng, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Liễu Tuấn một bên ôm Tiểu Vũ xuống đê, một bên quay đầu lại nói với cô cán bộ kia:
- Tiểu Đồng, phiền cô đi cùng với chúng tôi vào bệnh viện, hỗ trợ chăm sóc Tiểu Vũ.

Dù sao y cũng là đàn ông, rất nhiều lúc sẽ không thuận tiện.

Cô cán bộ kia họ Đồng, là thành viên trợ lý kiểm sát của viện kiểm sát khu Trường Hà, đoán không được Liễu bí thư vậy mà biết họ của mình, vừa vui vẻ lại vừa sợ hãi, luôn miệng đáp ứng, vội vàng đi xuống theo.

Bởi vì thiếu nước cắt điện, rất nhiều bệnh viện của thành phố Tiềm Châu cũng không thể vận hành như bình thường. Cũng may khu Trường Hà đúng lúc vận chuyển đến rất nhiều máy phát điện, có thể giải quyết chút tình huống khẩn cấp. Mấy người Liễu Tuấn chạy tới bệnh viện Nhân Dân trong thành phố Tiềm Châu, trong bệnh viện cũng đã kín người hết chỗ.

Liễu Tuấn đỡ Tiểu Vũ từ trên xe đi xuống, muốn tìm một vị trí trong đại sảnh đợi khám bệnh của bệnh viện cho Tiểu Vũ ngồi xuống, nhưng chỉ thấy đâu đâu cũng là người ngồi hoặc đứng, phần lớn là bệnh nhân bị thương cùng cảm hay phát sốt, không nói đến có thể chen được trong tình cảnh chật như nêm cối thế này, muốn tìm một vị trí có thể ngồi được thực sự đã rất khó rồi.

Liễu Tuấn chỉ phải để cho Tiểu Vũ tựa ở trên người mình, ôm sát lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng, tận lực giúp cho nàng đỡ phải hao sức lực nhiều hơn. Tiểu Vũ dựa sát vào Liễu Tuấn, cả người cũng đang hơi run lên.

Bệnh phong hàn rất nghiêm trọng.

Vu Hoài Tín cùng Tiết Tử Dịch cũng rõ ràng quan hệ giữa Tiểu Vũ cùng liễu bí thư, biết cô gái này đã từng là "Bảo mẫu" của Liễu bí thư, lập tức vội vàng đi đăng ký, tìm bác sĩ.

Cũng không biết họ có tiết lộ thân phận của Liễu Tuấn hay không, rất nhanh liền có một bác sĩ ăn mặc áo Blue trắng cùng hai người họ đang cùng nhau vội vã chạy đi tới, thay nhau chào hỏi rồi đưa bệnh nhân vào phòng chẩn đoán bệnh.

Trải qua thầy thuốc kiểm tra, Tiểu Vũ là do thể lực bị tiêu hao quá nghiêm trọng, dinh dưỡng không tốt nên mắc phải chứng cảm cúm, tình huống rất không lạc quan. Lập tức bác sĩ an bài Tiểu Vũ phải nằm viện trị liệu.

Cả bệnh viện Nhân Dân đều là kín người hết chỗ, một chỗ để nằm trong viện cũng không có, các hộ sĩ nghe sự tích anh dũng của Tiểu Vũ cũng vô cùng nhiệt tình, ào ào tới để giúp đỡ, ở trong phòng làm việc của hộ sĩ cũng dọn ra được một vị trí nhỏ, dựng ra một chiếc giường lò xo, sau khi an trí cho Tiểu Vũ rồi lập tức truyền dịch cho cô.

Tiểu Đồng mang tới một cái chậu nước và khăn mặt, chuẩn bị một chút nước ấm để lau mặt cùng tay chân cho Tiểu Vũ, các hộ sĩ không khỏi tấm tắc hiếu kỳ vì dung nhan xinh đẹp của Tiểu Vũ. Chỉ là lúc này sắc mặt của Tiểu Vũ tái nhợt, môi khô nứt, không còn chút phong thái nào ở trên TV, nên không có người nào nhận ra cô.

Mọi người ai cũng không nghĩ tới một nữ minh tinh sẽ lại xuất hiện ở tuyến đầu chống lũ cứu nguy của thành phố Tiềm Châu.

Đợi đến khi treo lên được bình truyền dịch, lúc này Liễu Tuấn mới khẽ thở phào một hơi, ngồi xuống trước giường bệnh và cầm lấy tay Tiểu Vũ. Mấy ngày này Tiểu Vũ phải bề bộn việc phân phát vật tư, cứu trị người bệnh, cùng các đội viên xung kích nam phải gói hàng, khiêng bao tải, đôi tay thon dài sớm đã bị trầy xước đến chảy máu, thậm chí đã để lại vết chai.

Liễu Tuấn xoa đến một vết chai, trong lòng ngẩn ra, nhìn lên bàn tay Tiểu Vũ. Tiểu Vũ thì cười ngượng ngùng, nói lí nhí:
- Anh Tuấn đừng xem, đều bị nổi chai lên cả rồi, xấu muốn chết. . .

Liễu Tuấn cười, nói:
- Không sao cả, tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất.

Tiểu Vũ thản nhiên cười, hỏi:
- Anh Tuấn, trận hồng thủy này lúc nào mới rút đây?

Liễu Tuấn nói:
- Còn sớm mà, mùa mưa năm nay đặc biệt lớn, thời gian duy trì liên tục sẽ rất dài, thời điểm khó khăn nhất vẫn còn chưa tới. . .

Tiểu Vũ tức thì lộ ra nét mặt sợ hãi, lẩm bẩm:
- Vậy. . . không phải còn có rất nhiều người sẽ bị khổ sao?

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, nói:
- Không cần lo lắng, Tiểu Vũ, hồng thủy cuối cùng cũng sẽ qua. . .hiện tại em cần phải nghỉ ngơi cho tốt, việc khác không cần nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc đi.

Tiểu Vũ nhu thuận gật đầu, trên khuôn mặt lại hiện lên một mảng ửng hồng, nàng cắn môi, nhẹ nhàng nói:
- Anh Tuấn, anh cầm tay em có được không, đợi em ngủ rồi anh hãy đi. . .

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Được!

Tiểu Vũ thỏa mãn thở dài, khép lại hai mắt.

Liễu Tuấn tuân thủ lời hứa hẹn, chờ Tiểu Vũ ngủ rồi y mới chậm rãi đứng dậy, bảo Tiểu Đồng chăm sóc tốt cho Tiểu Vũ. Tiểu Đồng liên tục gật đầu, ở trong lòng thầm kinh ngạc về quan hệ giữa liễu bí thư và Tiểu Vũ, cô đã nghe Tiểu Vũ gọi Liễu bí thư là "Anh". Có điều là trước đây cũng chưa từng nghe nói qua Liễu bí thư có một cô em gái làm việc ở công ty Trường Phong.

Chỉ chuyện này thôi, Tiểu Đồng kiên quyết sẽ không mở miệng hỏi.

Liễu Tuấn mới vừa đi tới chỗ quẹo thì đụng phải thị trưởng Tiềm Châu Trần Hướng Dương. Trên cánh tay Trần thị trưởng cũng treo một bình nước muối, một người đàn ông nhìn như là thư ký đang nâng cái giá truyền dịch cho ông ta, một đám người đi quây quần ở phía sau.

- Ôi, Trần thị trưởng cũng bị bệnh hả?

Liễu Tuấn quan tâm hỏi.

- Đúng vậy, bị chút cảm cúm, ở chỗ này truyền dịch đồng thời hỏi thăm sức khoẻ các chiến sĩ cùng quần chúng đã bị thương trong đợt chống lũ cứu nguy.- Trần Hướng Dương nhiệt tình cùng Liễu Tuấn nắm tay, hỏi:
- Liễu bí thư đây là. . .

- À, có một đội viên xung kích bị ngã bệnh, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện để điều trị.

- À, thì ra là vậy. . .không sao chứ?

Trần Hướng Dương lộ ra vẻ mặt thân thiết.

- Tạm thời thì không sao, bị cảm cúm thôi, tiêu hao thể lực quá nghiêm trọng, cần phải theo dõi điều trị vài ngày.

Trần Hướng Dương gật đầu, nói:
- Liễu bí thư, thực sự là cảm ơn sự viện trợ vô tư của cán bộ quần chúng thành phố Ngọc Lan, lúc hoạn nạn mới thấy chân tình!

- Trần thị trưởng quá khách sáo rồi. . . xin lỗi, tôi đi tiếp điện thoại. . .

Đang khi nói chuyện, điện thoại của Liễu Tuấn vang lên liên hồi, bên trong truyền đến giọng lo âu của Vương Bác Siêu:
- Bí thư, có tình huống

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi