TRÙNG SINH CHI THỦ MỘ NHÂN NGHỊCH TẬP

Độ hoảng hốt của Mậu Thần còn nhiều hơn cả Hạ Hạc, trước hắn còn tưởng mình được phân cho việc giám sát Hạ Hạc, nào ngờ lại thành đối tượng để kẻ nọ thề hồn.

Hạ Hạc bày ra vẻ mặt như sét đánh ngang tai, dù có khôn khéo thế nào thì hắn cũng chẳng phải hạng nhu nhược, cũng biết thấy nhục nhã.

Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấy tu vi của đối phương, một tu sĩ Quy Nguyên. Mà hắn, đường đường là tu sĩ Hóa Thần, hơn nữa còn là một Hóa Thần có tu vi sát với Đại Thừa.

Dù không cam, nhưng vì mạng sống, hắn sẵn sàng quy phục Kỳ Thí Phi. Nhưng tên tu sĩ Quy Nguyên này là cái thá gì chứ? Bắt hắn phải thề hồn với kẻ này, để mạng sống của hắn nằm gọn trong lòng bàn tay kẻ này sao?!

Kỳ Thí Phi nhìn thấy vẻ khó chịu của Hạ Hạc. Y lạnh giọng: “Xem ra ngươi không muốn nhỉ? Được thôi, thế thì để ta tiễn ngươi vậy.”

Giọng y không lớn, mà như sấm trời giáng xuống, đánh tan tành những bất cam trong lòng Hạ Hạc.

Giờ chẳng phải lúc để kén cá chọn canh, tính mạng đang nằm trong tay Kỳ Thí Phi, hắn không có quyền lên tiếng.

Bị sự thật tàn nhẫn vật cho một cú, vai Hạ Hạc sụp xuống.

Tự xót thương cho bản thân một phen, Hạ Hạc trưng vẻ mặt rúm ró nhìn Mậu Thần rồi dằn từng tiếng khô khốc: “Từ nay trở đi, ta, Hạ Hạc, nguyện dùng thần hồn để thề, trung thành với…” Hạ Hạc khựng lại, hắn vẫn chưa biết tên của kẻ này!

“Mậu Thần.” Không cho hắn cơ hội mượn cớ giở trò, Kỳ Thí Phi chêm vào ngay lập tức.

Hạ Hạc không cam lòng mà thề tiếp: “Trung thành với Mậu Thần, tuyệt đối không phản bội, hay làm chuyện gây hại cho hắn.”

Lời thề của Hạ Hạc vô cùng ngắn gọn, so với cái lời thề như trút hết nỗi lòng của Quỳ Mão ngày xưa thì đây mới đúng là kiểu thề của kẻ không cam lòng, đương chất chồng oán khí.

Lời thề hồn không có mẫu cố định, chỉ cần nói xong ý là thần hồn sẽ tự động tách ra.

Mậu Thần chỉ là một tu sĩ Quy Nguyên nhái do dùng ma chủng, hơn nữa, hắn cũng chưa tu đến Ngưng Hồn nên không có tử phủ và thần niệm, nên không thể cảm nhận được việc có một thần hồn mạnh mẽ náu trong mình.

Kỳ Thí Phi kiểm tra, thấy Hạ Hạc không giở trò lường gạt mới gật đầu với vẻ hài lòng: “Tốt lắm.” Y quay sang nhìn Mậu Thần, nói: “Sau này, ngươi đi theo ta.”

Mậu Thần chần chờ một chút, nhìn quanh rồi nói nhỏ, “Thưa tôn thượng, thuộc hạ có nhiệm vụ khác nên mới tới Tây Tứ Châu.”

Kỳ Thí Phi ghé lại gần, nhìn thấu nỗi băn khoăn của Mậu Thần, y nói thẳng, “Ở đây đều là người có thể tin tưởng được, ngươi nói đi đừng ngại.”

Từ khi Hạ Hạc thề hồn với Mậu Thần, lòng cảnh giác của Kỳ Thí Phi về người này giảm đi hơn nửa. Đối với tông chủ của Ngục Thiên Tông, Lược Ảnh Vệ là lực lượng trung thành tuyệt đối.

Những kẻ như Ất Vị chỉ là thiểu số. Dựa vào hình ảnh về một Mậu Thần y từng thấy trong ảo cảnh, thì người này cũng đáng yên tâm.

Tôn thượng đã nói vậy, Mậu Thần cũng đành nói, “Thuộc hạ tới Tây Tứ Châu để điều tra cựu tông chủ, Cát Nguyệt Bách. Mấy năm trước, quyền tông chủ Thạch Tử Mặc rời tông môn rồi bặt vô âm tín. Sau khi hắn mất tích một năm, trong môn đột nhiên xảy ra vụ nội đấu vô cùng kỳ quái. Tổng lĩnh đại nhân ra lệnh cho chúng thuộc hạ cùng điều tra việc này, thì phát hiện, dường như sau lưng những kẻ kia có mối liên hệ nào đó với nhau, có vẻ là liên quan tới cựu tông chủ.”

Kỳ Thí Phi nhướn lông mày với vẻ ngạc nhiên, y đứng thẳng dậy, “Nói tiếp.”

“Tổng lĩnh đại nhân lo rằng chuyện này là ý đồ đảo chính của Cát Nguyên Bách, liền lệnh cho chúng thuộc hạ tiếp tục điều tra. Thuộc hạ lần theo dấu vết, tới được Tây Tứ Châu.” Mậu Thần sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp, “Thuộc hạ điều tra đã lâu, nhưng vẫn chưa tìm được cựu tông chủ Cát Nguyên Bách, chỉ có tin rằng, từng có kẻ mang ngoại hình giống gã từng liên hệ với những bậc đức cao vọng trọng của các tông môn tại đạo tu.”

Kỳ Thí Phi ngẩn ra, rồi chậm rãi tựa vào bảo tọa. Hắn yên lặng không nói lời nào, Hạ Hạc đứng dưới thấy mạng mình không còn nguy hiểm, bèn ngứa miệng phát biểu một câu, “Xem ra cựu tông chủ của Ngục Thiên Tông chẳng có khí khái gì cả, chạy đến địa bàn của đạo tu để xin quan hệ cơ đấy.”

Quỳ Mão trừng mắt nhìn hắn, Mậu Thần cũng lạnh mặt.

Đúng là Lược Ảnh Vệ chỉ trung thành với nguyên tông chủ, nhưng những hành vi của cựu tông chủ cũng sẽ ảnh hưởng đến Ngục Thiên Tông, vậy nên, chúng Lược Ảnh đương nhiên không cho phép kẻ nào dám làm xấu hình tượng của tông môn.

Hiện tại, Hạ Hạc không chỉ sợ Kỳ Thí Phi, mà còn càng phải sợ người đang nắm tính mạng hắn trong tay là Mậu Thần. Giờ còn đỡ, đợi đến khi Mậu Thần thăng lên Ngưng Hồn, có thần niệm, lúc ấy, kẻ nọ muốn hắn sống thì hắn được sống, muốn hắn chết thì hắn phải chết.

Hắn không biết tu vi của Mậu Thần không thể tăng lên, nên hiện tại vẫn dành cho kẻ nọ vẻ tôn kính nhất định.

Thấy Mậu Thần trừng mình, Hạ Hạc gãi gãi mặt với vẻ ngượng ngùng, “Thì chẳng phải thế…” hắn lẩm bẩm.

Mọi người đều nghe thấy giọng của Hạ Hạc, nhưng bản tính hắn thế nào, ai cũng đã thấu nên chẳng thèm để ý.

Ngón tay Kỳ Thí Phi gõ gõ bảo tọa, ánh mắt đăm chiêu, “Xem ra, trước Cát Nguyên Bách từng hứa hẹn điều gì với Thạch Tử Mặc.”

Ngôi vị tông chủ ở Ngục Thiên Tông được truyền qua các đời theo cơ chế khiêu chiến. Bất cứ ai cũng có thể khiêu chiến, chỉ cần thắng nguyên tông chủ là có thể thế chân đối phương, trở thành tân tông chủ. Chính vì thế mà tông chủ của Ngục Thiên Tông luôn là người mạnh nhất.

Sau khi Kỳ Thí Phi thăng lên Hóa Thần, dựa vào đặc tính của thuần linh thể mà thắng Cát Nguyên Bách, trở thành tông chủ kế nhiệm.

Cát Nguyên Bách thoái vị, rồi bị Kỳ Thí Phi đuổi đi. Kỳ Thí Phi không giết Cát Nguyên Bách mà đuổi gã đi, khiến gã phải phiêu dạt tứ phương là để trả thù cho mình hồi trước. Vì ngày trước Cát Nguyên Bách bất công, hạ lệnh truy sát y, nên Kỳ Thí Phi mới phải lang bạc kỳ hồ.

Kỳ Thí Phi chợt nhớ ra, khi mình chưa giết vị sư phụ thứ ba, Thạch Tử Mặc và Cát Nguyên Bách từng có mối quan hệ khá gần gũi. Nói không chừng, khi Kỳ Thí Phi đánh bại Cát Nguyên Bách và đuổi gã đi, đôi bên đã có hiệp định nào đó,…

Kỳ Thí Phi không sợ Cát Nguyên Bách trả thù.

Khi y rời Đông Độ Châu, Cát Nguyên Bách là tu sĩ Hóa Thần; khi y đột phá lên Ngưng Hồn, Cát Nguyên Bách là tu sĩ Hóa Thần; khi Kỳ Thí Phi tấn chức thành Hóa Thần, Cát Nguyên Bách vẫn là tu sĩ Hóa Thần. Rồi quả nhiên, khi Kỳ Thí Phi thăng lên Đại Thừa, Cát Nguyên Bách mai danh ẩn tích.

Kỳ Thí Phi vốn cho rằng Cát Nguyên Bách đương vùi đầu tu luyện, lúc ấy, y còn nghĩ đáng lẽ ra gã phải cảm ơn mình mới phải. Nếu mình không đánh bại gã, khiến gã cuốn gói khỏi cái ghế tông chủ, thì gã chẳng có nhiều thời gian mà tập trung vào việc tu luyện.

Giờ xem ra, Cát Nguyên Bách chẳng hề biết ơn y, cũng chẳng tìm chốn nào đó để tu luyện, mà còn càng chểnh mảng việc tu hành. Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên một đường lạnh lẽo, suốt chừng ấy năm, Cát Nguyên Bách chẳng tiến bộ chút nào!

Kẻ cần đề cao cảnh giác lại tăng thêm một, nhưng Kỳ Thí Phi chẳng hề bận tâm.

“Thiên Càn xử trí rất ổn, nhưng giao việc này cho Lược Ảnh Vệ điều tra có chút mạo hiểm. Ngươi tạm ngừng đi, đợi ta về tông môn rồi giải quyết.”

Đối tượng cần điều tra là cựu tông chủ, nên việc này xem như là đối nội. Nhưng do khiếm khuyết bẩm sinh mà tu vi của Lược Ảnh Vệ không cao, nên đáng ra cần giao việc điều tra cho Phù Quang Vệ Tôn Thiển An mới đúng.

Mậu Thần nhẹ giọng nghe theo.

Kỳ Thí Phi nhìn Quỳ Mão đứng cạnh mình mà miệng không nói gì, mặt thì vô cảm mà lòng rầu rĩ. Ba ngày nay, Quỳ Mão cứ trưng cái vẻ này khi đứng trước mặt y, những tâm tình nồng thắm ẩn dưới gương mặt kia nay cũng lặng như hồ nước tù.

Y thoáng giật môi, nhưng rốt cục lại chẳng nói gì, chỉ phất tay cho ba người rời khỏi.

Đợi đến khi ra ngoài, Hạ Hạc hếch mũi lên giời, đi sượt qua người Mậu Thần. Mậu Thần chẳng thèm ghé mắt, hắn đi theo sau Quỳ Mão. Điều ấy khiến Hạ Hạc nổi giận.

Hạ Hạc hắn đây bị buộc thề hồn với kẻ nọ, một tu sĩ Quy Nguyên nhỏ nhoi, ấy thế mà không những không quỳ xuống tôn sùng mà còn dám làm lơ à?!. ngôn tình hài

Hạ Hạc đứng một chỗ hồi lâu, thấy Mậu Thần đi khuất bóng thật mới ủ rũ về căn chòi. Hắn cảm thấy, tương lai của mình sẽ vô cùng đau khổ.

Sau khi Mậu Thần đến, Kỳ Thí Phi chưa xếp nơi ở cho hắn. Vậy nên, thân là đồng nghiệp của Quỳ Mão, đương nhiên là Mậu Thần sẽ theo chân hắn về Phi Tiêu Lâu.

Phi Tiêu Lâu có nhiều phòng, thêm vài người nữa vẫn ở được. Quỳ Mão dắt Mậu Thần vào một gian, đương lúc định rời khỏi thì bị Mậu Thần gọi lại.

Quỳ Mão nhìn hắn với vẻ khó hiểu, “Đồ ăn ta có chuẩn bị sẵn ở bếp, ngươi cứ tự nhiên.”

Mậu Thần vẫn sở hữu thân thể của người phàm, khi không tu luyện thì phải ăn. Vậy nên, Quỳ Mão lấy nguyên liệu chứa đầy linh thực ra để chiêu đãi đồng nghiệp.

“Ta không hỏi ngươi chuyện đó.” Mậu Thần không nhịn được, đành phải hỏi để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, “Lúc ở Tử Hư Các, ta thấy tôn thượng cứ nhìn ngươi như muốn nói điều gì, ngươi thì cứ lảng tránh ánh mắt ngài, nhưng khi tôn thượng nói chuyện với ta thì lại quay sang nhìn lén. Sao lại thế?”

Kỳ Thí Phi không biết điều đó, nhưng Mậu Thần đứng chếch chếch đối diện với Quỳ Mão, nên thấy được.

Quỳ Mão nhìn Mậu Thần sửng sốt, mặt banh ra, nhịn xuống sự ngượng ngùng để bật ra một câu lạnh nhạt, “Tôn thượng nói thì ta nhìn là chuyện phải làm.”

Mậu Thần đâu dễ lừa như vậy, hắn nói thẳng, “Thế sao khi tôn thượng nhìn ngươi, ngươi phải lảng đi? Nếu ngươi không chột dạ, thì sao phải làm thế?”

Cả gian phòng chìm trong bầu không khí trầm mặc. Cái mặt nạ bình tĩnh của Quỳ Mão nứt ra, lộ ra vẻ đau đớn.

“Ta không dám nhìn vào mắt tôn thượng, không dám đối diện với ngài. Sợ ngài nhận ra cái mơ ước viển vông của mình….”

Cái lần xao động ấy khiến Quỳ Mão nhận ra mình có những ý nghĩ mơ màng về Kỳ Thí Phi.

Hắn cảm thấy mình đương khinh nhờn nam thần, nhưng cảm xúc ấy quá mãnh liệt, không thể gạt bỏ, nên mỗi lần thấy Kỳ Thí Phi, hắn đều vô cùng dày vò.

Trước đây, khi được nói chuyện và ở bên Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão thấy vui sướng, hân hoan, nhưng giờ lại chỉ thấy dằn vặt, đau đớn, áy náy.

Cho dù thế, Quỳ Mão vẫn lưu luyến tôn thượng, vẫn muốn được nhìn thấy ngài thì mới có thể sống được.

Những mâu thuẫn giằng xé tra tấn Quỳ Mão tới phát điên. Phải nhờ ý chí kiên cường, hắn mới có thể tỏ vẻ bình tĩnh khi đứng trước mặt Kỳ Thí Phi.

Nghe xong, Mậu Thần ngơ ra, cái người đang dùng thần niệm để nhìn lén là Kỳ Thí Phi cũng ngơ ra luôn!

=============================================

Ngáo:

Tui như thấy cuộc cách mạng của nam thần sắp thành công rồi =))))

Tui cũng chẳng biết tui sẽ chăm chỉ được bao lâu đâu:v

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi