“Ưm…”
Lâm Tô Tô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, ánh nắng vàng buổi sáng theo khẽ hở chiếc rèm làm sáng cả căn phòng bệnh trắng toát.
Lâm Tô Tô chớp mắt, tố chất thân thể cậu rất khoẻ mạnh.
Sau khi truyền nước biển một buổi tối thì đã lấy lại được hơn 8 phần sức, cậu nghiêng mình lập tức thấy Vương Hoài đang nằm trên chiếc giường nhỏ dành cho người thân kế bên.
Dưới vành mắt Vương Hoài có thể quần thâm đen, ắt hẳn vì đêm qua đã thức trông cậu rất vất vả.
Lâm Tô Tô khẽ mỉm cười, trong lòng an ủi rất nhiều.
Năm đó chỉ là tiện tay giúp đỡ một chút, thế là cậu có ngay một người bạn thân thiết luôn đồng hành cùng mình.
Không có gia đình hay người yêu cũng được, Lâm Tô Tô làm bạn với Vương Hoài cả đời là được rồi.
Ting…
Tiếng điện thoại vang lên, Lâm Tô Tô vừa kiểm tra tin nhắn thì sửng sốt.
“Tôi là An Kính đây.
Chuyện hôm qua cậu ngất xỉu là lỗi của tôi không có sự đề phòng với Trương Tất Phong.
Cậu tạm nghỉ thêm hai hôm nữa cho lại sức rồi hãy đi làm nhé.”
Tin nhắn quan tâm hỏi han của An Kính khiến Lâm Tô Tô càng thêm cảm động.
Cậu nhớ đến lồng ngực dày nặng ngày hôm qua.
Cũng may là có chủ tịch đến kịp lúc, nếu không Lâm Tô Tô đã đăng xuất rồi.
Lâm Tô Tô vỗ vỗ gương mặt bầu bĩnh, cố làm bản thân tỉnh táo.
Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, cậu cũng có chút run rẩy sợ hãi, nhưng hơn hết chính là cảm giác cực kì ghê tởm dâng trào trong cổ họng.
Nhìn gương mặt tuy còn hơi tái nhợt trong gương, Lâm Tô Tô bỗng cảm thấy buồn cười hết sức.
Rõ ràng sống lại một kiếp cậu chỉ muốn bình yên mà sống, nhưng cho đến cuối cùng, đám người đó vẫn một mực không tha cho cậu.
Bọn họ từng bước từng bước ép sát khiến cậu không thể thở nổi, thậm chí còn muốn lấy tính mạng của cậu ra làm vật đặt cược cho cuộc vui của mình.
Bàn tay của Lâm Tô Tô run rẩy, dù cho cậu đang cố hết sức nắm lại thành nắm đấm, nhưng không cách nào ngăn bản thân giận run lên đi được.
Nếu đám người Trương Tất Phong đã muốn khiêu chiến với cậu thì cậu cũng không thể đứng yên chờ chết được nữa.
Cuộc sống của cậu và Vương Hoài không thể bị phá huỷ bởi những kẻ khốn nạn kia nữa.
Vốc một ngụm nước rửa sạch mặt mũi làm bản thân thật tỉnh táo, Lâm Tô Tô âm thầm tuyên thệ với bản thân.
Từ nay về sau, có ta sẽ không có các người.
Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.
...***...
Trương Tuệ đẩy mắt kính, ho khụ khụ mấy tiếng thu hút sự chú ý của An Kính.
Chủ tịch nhà hắn sáng giờ đã nhìn qua điện thoại mấy lần rồi.
Mỗi lần nhìn lại có một biểu cảm khác nhau nhưng chung quy là cũng không vui vẻ gì mấy.
Xem kìa, gương mặt xụ một đống, ánh mắt thì như té lửa nhìn vào đống tài liệu.
Tinh…
An Kính vội vàng bỏ cây bút trong tay kiểm tra tin nhắn.
Nhưng sau đó thư kí Trương nhìn thấy bàn tay bóp chặt điện thoại của An Kính thì biết là tin nhắn không mong muốn rồi.
Haiz… chủ tịch, ngài khó chịu thì cứ nói.
Cần gì làm vẻ mặt như thế chứ.
Thật là làm khó đám người dưới chúng tôi mà.
Nhìn xem, giám đốc bộ phận Marketing đi đi lại lại trước cửa mấy bận rồi mà vẫn không dám đi vào đấy.
Thật ra, An Kính không cố tình làm vẻ mặt này đe doạ cấp dưới.
Chỉ là từ nhỏ, hắn đã không có khả năng điều chỉnh cảm xúc gương mặt của mình rồi.
Mỗi lần có chuyện gì buồn phiền là mặt cứ xị ra một đống khó chịu, càng lớn thì càng khó đăm đăm.
“Chủ tịch, có khi thư kí Lâm vẫn chưa dậy đâu.
Dù sao hôm qua cậu ấy cũng mệt mỏi nhiều mà.”
Trương Tuệ rất tri kỉ mà lên tiếng khuyên nhủ sếp mình.
Ý chính là anh nên dãn cơ mặt ra thì hơn.
Thân là thư kí lâu năm bên cạnh sếp mà Trương Tuệ vẫn không cách nào chịu được áp lực này, huống chi là người ngoài.
“À, thưa chủ tịch.
Ông cụ nhà họ Trương hẹn gặp ngài.
Ngài xem..”
Nếu là Trương Tất Phong đòi gặp, Trương Tuệ có thể từ chối thẳng thừng.
Nhưng ông cụ Trương đã lớn tuổi, lại còn có thâm niên trong thương trường, anh không dám tuỳ tiện đắc tội.
Bất quá, lúc này ông cụ Trương cũng không đủ mặt mũi với An Kính rồi.
Hắn nhớ đến vết thương máu me trên gương mặt của Lâm Tô Tô lúc đó, liền lạnh lùng đanh thép phun ra hai chữ.
“KHÔNG GẶP.”
“Vâng ạ, tôi sẽ liên hệ báo lại với bên họ.”
Ting… ting… ting..
Tiếng tin nhắn vang lên.
Lần này là liên tục ba tin nhắn liền.
Vẫn như lần trước, An Kính vội kiểm tra điện thoại.
Trương Tuệ có thể thấy trong nháy ămts cơ mặt của sếp mình dãn ra hết cỡ, khuôn mặt tràn đầy nam tính với ánh mắt dịu dàng tình cảm có thể làm cho bất cứ cô gái nào gục ngã.
Đặc biệt là một nụ cười rất nhẹ trên môi.
“Cảm ơn anh đã hỏi thăm nhé chủ tịch.
Sáng nay tôi đã khoẻ hơn rồi.
Mai tôi sẽ quay lại làm việc tiếp.”
Hình ảnh đính kèm.
“Cháo rất ngon.
Cảm ơn anh.” Icon mặt cười tươi rạng rỡ.
Trong mắt An Kính, mấy cái icon và sticker chính là thứ cực kỳ ấu trĩ.
Đừng nói trong công việc, thậm chí nhắn tin với bạn bè bình thường hắn cũng không xài.
Thế nhưng nhìn con heo nhỏ đang cười trên màn hình kia, hắn thấy cực kì đáng yêu.
Tay cũng không kiềm chế được tải bộ sticker heo hồng đó về xài.
Thật ấu trĩ.
Nhưng cũng thật dễ thương.
“Thư kí Trương, liên hệ Trương thị sắp xếp cuộc hẹn trưa nay đi.”
An Kính cố che đi nụ cười nhưng không cách nào giấu nổi.
Hắn không thể không thừa nhận, hình ảnh bát cháo được canh góc chụp cẩn thận đó đã khiến trái tim hắn ngất ngây đầy thoả mãn.
Nhắn tin qua lại, gửi ảnh, gửi cả các icon đáng yêu.
Họ chính là bạn đúng không nhỉ?
Trương Tuệ giây trước còn cảm thán thay cho Trương gi xui xẻo, giây sau đã phải nghĩ sao họ may mắn đến vậy.
Hẹn đúng lúc chủ tịch tâm trạng cực kì tốt.
Nhưng mà sếp à, dạo này tâm trạng của ngài thay đổi còn chóng hơn cả thời tiết đó.