Nếu hỏi An Kính ấn tượng nhất điểm nào ở Lâm Tô Tô thì chắc chắn đó chính là đôi mắt của cậu.
Mắt Lâm Tô Tô không phải là đôi mắt hai mắt, nhưng nó là một đôi mắt một mí xinh đẹp.
Trong mắt lúc nào cũng giống như ướt nước, mang theo sự trong sáng không thể vấy bẩn.
An Kính năm nay đã gần bốn mươi cũng chưa từng thấy đôi mắt nào đẹp như vậy.
Cứ như thể cậu mang theo cả bầu trời đầy sao vào trong đó, khiến người khác bị hút hồn, không cách nào thoát ra được.
Như bây giờ đây, trong ánh đèn vàng hơi mờ của nhà hàng, An Kính vẫn có thể thấy rõ đôi mắt sáng lấp lánh của cậu.
Nhìn vào đôi mắt đó, anh hiểu tại sao Nhã Đan lại dễ dàng mềm lòng với cậu nhóc này.
Cậu xứng đáng với điều đó.
“Anh An Kính, sao anh cứ nhìn tôi vậy?”
Lâm Tô Tô bị người đối diện nhìn tới mức đỏ bừng mặt mũi.
Cậu không quá đánh giá cao bản thân mình cho nên không chút nào nghi ngờ ánh mắt của An Kính mang theo tình ý.
Cậu chỉ nghĩ chắc mặt mình dính gì đó thôi.
“Hì…”
Thấy bộ dáng bối rối của Lâm Tô Tô, An Kính phì cười.
Nhìn thế nào thì người trước mắt vẫn đáng yêu cực kì, không hiểu sao trước kia hắn lại có ác cảm với cậu như thế.
Đúng là sai lầm mà.
Cũng may mắn, may mắn là hắn đã bình tĩnh suy nghĩ lại.
Nếu không bây giờ cả hai đã không có cơ hội ngồi ăn với nhau như thế này rồi.
Món ăn được đưa lên, Lâm Tô Tô liền trầm trồ kinh ngạc.
Đây là toàn bộ là những món cậu thích ăn a.
Sao nó không giống tiệc chiêu đãi An Kính mà giống cậu tự chiêu đãi mình vậy.
Cái này làm Tô Tô có chút ngại ngùng a!!!
“An Kính, anh…”
“Tôi nghĩ là khẩu vị chúng ta giống nhau nên mới thích những món giống nhau đó.
Nào cậu thử miến xào cua đi, đây là món signature của nhà hàng đó.”
Vừa nói, An Kính vừa gắp một đũa tràn đầy đồ ăn vào chén của Lâm Tô Tô.
Hắn còn đặc biệt chọn những miếng thịt cua tươi ngon gắp cho cậu nữa.
Lâm Tô Tô rơm rớm nước mắt.
Cậu không phải người mau nước mắt đâu.
Chỉ là ngoài mẹ và Vương Hoài ra thì đây là lần đầu tiên có người săn sóc cậu trên bàn ăn như thế.
“An Kính, anh quả là người tốt a.”
Miếng thịt cua vào họng An Kính nghẹn ứ, cũng không còn ngon ngọt như lúc đầu nữa.
Lại là thẻ người tốt.
Em ấy cứ phát thẻ người tốt kiểu này chắc mình không nuốt trôi cơm mất.
Chỉ là, thà rằng làm người tốt còn hơn là trở thành kẻ đối đầu nhau.
Dù sao trước đây em ấy cũng không có ấn tượng tốt về mình.
Nghĩ nghĩ, An Kính liền vui vẻ chấp nhận cái thẻ người tốt này.
Từ thẻ người tốt, cả hai có thể tiến xa hơn nữa hay không thì thời gian sẽ cho hắn câu trả lời.
Sau khi đưa Lâm Tô Tô an toàn về nhà, An Kính cực kì phấn khích.
Không hiểu sao, chỉ là một bữa ăn đơn giản lại có thể khiến tâm trạng hắn trở nên tốt đến nhường này.
An Kính bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm làm lộ ra cơ bụng sáu múi.
Hắn cúng nhiều tiền vào phòng gym như thế cũng chỉ để có được body đẹp như thế thôi.
Tay cầm khăn lau khô mái tóc ướt nhẹp, tay còn lại check hộp mail.
Bỗng nhiên, An Kính để ý đến một hộp mail nằm trong mục Spam.
Nếu như thông thường hắn sẽ không thèm ngó ngàng đến mà cho qua luôn, nhưng lần này thì khác.
Linh tính mách bảo hắn hãy xem đi, có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi.
Năm phút sau…
Choang….
Chiếc điện thoại bị quẳng mạnh vào tường, thân xác nát bấy.
Tiếp theo đó là chiếc gối đang yên vị trên giường cũng không thoát khỏi kiếp nạn.
Trong phòng ngủ của An Kính bây giờ chỉ có tiếng thở dốc một cách tức giận.
An Kính điên tiết lên, hai tay gân xanh nổi đầy nắm chặt lại.
Hắn đang cố gắng hết sức ngăn cản con ác quỷ trong mình lại, hắn không muốn phải giết người lúc này đâu.
Hai video chất lượng không tốt lắm, hơn một trăm tấm ảnh mờ nét.
Nhưng dù cho ảnh có mờ thế nào, An Kính cũng nhận ra người trong ảnh và clip là Lâm Tô Tô.
“Chắc anh không ngờ người anh đang theo đuổi lại *** **** như vậy đâu nhỉ? Tôi có nhiều ảnh lắm, tôi nghĩ anh nên từ bỏ cậu ta đi.”
Người gửi nặc danh chỉ ghi chú có nhiêu đó cũng những tấm ảnh và clip nóng.
An Kính như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hắn nghiến hàm răng ken két và cuối cùng, không nhịn được nữa.
“MẸ NÓ.
THẰNG CHÓ.”
An Kính tức đến nổ đom đóm mắt, lúc này đây hắn không thể giữ nỗi bình tĩnh nữa.
Cảm xúc tức giận dâng trào đến tận cuống họng.
Nếu kẻ gửi mail xuất hiện trước mặt hắn đây, anh đảm bảo chỉ cần một quyền sẽ tiễn tên đó thăng thiên ngay lập tức.
An Kính đi đi lại lại, đầu có cố gắng trấn tĩnh để tìm cách giải quyết.
Anh không giận Lâm Tô Tô, thậm chí còn không có ý xem thường cậu vì những tấm hình đó.
Anh giận bản thân mình hơn.
Rõ ràng, cậu bị nhắm vào vì An Kính có động thái tán tỉnh cậu, dù mới chỉ là bước đầu mà thôi.
Mẹ nó.
Rầm rầm rầm…
Không thể trấn tĩnh nổi đầu óc, An Kính điên tiết lên đấm mạnh mấy cái vào bức tường, thậm chí tay anh bắt đầu chảy máu cũng không ngừng lại.
Cho đến khi cả người mệt lả thở hổn hển, anh mới nghỉ tay, cơn giận cũng tạm thời được áp chế.
An Kính bắt đầu vạch ra những kẻ khả nghi trong đầu mình.
Trương Tất Phong tất nhiên không thoát khỏi liên can.
Nhưng An Kính tin chắc phía sau còn có kẻ bày đầu.
Rầm…
Đấm mạnh một quyền xuống sàn nhà, An Kính cắn chặt răng.
Điều tra ra bao nhiêu người, hấn sẽ lột da bấy nhiêu người.
Lâm Tô Tô của hắn, em ấy tốt đẹp như thế.
Em ấy không thể bị lũ người dơ bẩn ấy tổn thương được.
Tô Tô xứng đáng với mọi đi ù tốt đẹp nhất trên thế giới.
Dù cho phải moi mấy tên đấy từ lòng đất ra, An Kính hắn cũng sẽ không tha cho bất kì kẻ nào..