TRÙNG SINH CÙNG ÔNG XÃ BÁO THÙ RỬA HẬN


Lâm Tô Tô rúc đằng sau tấm lưng của An Kính nên không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo đáng sợ của hắn lúc này.

An Kính là người có ý thức lãnh địa rất mạnh, nếu bất cứ ai xâm phạm đến hắn sẽ cắn kẻ đó không thương tiếc.

Mà Trương Tất Phong lúc này lại là kẻ ngu ngốc đó.
“An tổng, tại sao ngài lại ngăn cản tôi nói chuyện với người yêu tôi chứ? Ngài chỉ là cấp trên của em ấy.

Mong ngài sẽ không can dự vào chuyện này.”
Bàn tay nắm lấy vạt áo của An Kính càng thêm run rẩy.

Lâm Tô Tô đang sợ.

Nếu nói về giá trị vũ lực thì cậu tự tin bản thân có thể đè bẹp tên này.

Nhưng nếu nói chuyện áp lực về tâm lý thì cậu đấu không lại.
Dù sao Lâm Tô Tô cũng ngoan ngoãn nghe lời Trương Tất Phong mấy năm qua.

Thói quen đó thật sự khó bỏ, cho dù cậu đã cố gắng hết sức đi chăng nữa.
Bàn tay An Kính nắm chặt thành nắm đấm, hắn đang cố ngăn bản thân không điên lên cho tên khốn nạn này một đấm.
“Người yêu? Là kiểu người yêu cũ bạo lực không níu kéo được nên đi đánh người ta đấy hả? Anh Trương, anh làm người yêu cũng tốt quá rồi đó.”
An Kính nói to không chút e dè.

TTTM vốn đông người qua lại cho nên rất nhanh mấy lời này đã được người khác bàn tán xôn xao.


Trương Tất Phong tái mét mặt mũi.

Hắn khó khăn lắm mới có được cơ hội ra ngoài, không thể làm ông nội mất mặt thêm lần nữa.

Nếu không chuyện công ty sau này đừng hòng nhúng tay vào.
Trương Tất Phong cố gắng nở nụ cười giả tạo, liên tục nói đó là hiểu nhầm.

Cô gái bên cạnh nhận được tín hiệu cầu cứu của hắn liền lập tức xuất trận.
“An tổng, ngài đừng mắng em họ tôi.

Nó cũng vì yêu cậu Lâm đây quá mà thôi.

Mà chắc ngài cũng thích cậu ấy nhỉ? Lần đó bỏ hẹn với tôi đi cùng cậu Lâm Tô Tô đây mà đúng không?”
Đến lúc này, An Kính mới nhớ ra người phụ nữ trước mắt mình là ai.

Chu Tiểu Tinh, con cả nhà họ Chu, là một trong những nhân tình của hắn.

Đây cũng là người lần trước hắn bỏ boom sau đó chạy đi ăn với Lâm Tô Tô ở nhà hàng A đây mà.

Giọng điệu của Chu Tiểu Tinh tuy nhỏ nhẹ quan tâm, nhưng lại không giấu được sự trách móc ghen tuông trong đó.

An Kính thật sự rất buồn cười.
Trước khi bắt đầu mối quan hệ, hắn luôn nói rõ là bạn giường, nhưng người phụ nữ này lại có những mơ tưởng không nên thì phải.
“Tôi đi ăn với ai, Chu tiểu thư nghĩ mình đủ tư cách hỏi sao?”
Chu Tiểu Tinh bị chọc giận, mặt đỏ cả lên vì xấu hổ.

Là tình nhân nên cô biết tính tình An Kính không tốt đẹp gì cho cam, nếu không muốn nói là xấu tính.

Nhưng trước nay hắn đối xử với phụ nữ đều rất galang, cho nên cô không ngờ hắn lại sẵn sàng làm cô mất mặt như thế.
Chẳng lẽ chỉ vì tên tình nhân mới này hay sao?
Thái độ bảo vệ Lâm Tô Tô của An Kính quá rõ ràng.

Trương Tất Phong nghiến răng nghiến lợi.

Hắn nghi ngờ An Kính cũng biết chuyện tài sản của Lâm Tô Tô nên mới làm như thế.

Nếu không, sau khi thấy những tấm ảnh đó sao anh ta không ghét bỏ chút nào.
“Tô Tô, chúng ta đi.

Tôi đã đặt một nhà hàng ở gần đây.

Có món tôm cậu thích đấy”.
An Kính dịu dàng nói với Lâm Tô Tô, ngữ khí khiến người nghe phải nhũn cả tai, khác hẳn với lúc nói chuyện với hai người kia.


Lâm Tô Tô đang thơ thẩn cũng ngoan ngoãn để anh nắm tay dắt đi.

Bàn tay anh vừa to lớn vừa dày dặn, rất ấm áp.

Lâm Tô Tô có thể cảm nhận được các vết chai hiện hữu trên đó, đối lập hoàn toàn với bàn tay mềm mại của cậu.

Nhưng Lâm Tô Tô không thể tự mình lừa dối trái tim mình, cậu rất thích cái nắm tay này.

Nó cho cậu thấy ấm áp đến tận trái tim.

Bàn tay cậu khẽ động, đáp lại cái nắm tay ấy.
Vành tai cậu đỏ bừng đến đáng thương, gương mặt giấu dưới chiếc mũ lưỡi trai cũng ửng đỏ như trái táo chín.

An Kính cũng không giấu được nụ cười khi người kia đáp lại cái nắm tay của mình.

Trái tim anh cũng giống như cậu, đập rộn rã còn hơn cả trống nữa.

Cũng đâu phải là lần đầu tiên biết yêu, có cân như vậy không cơ chứ.
Hai người ngọt ngào bao nhiêu thì Trương Tất Phong và Chu Tiểu Tinh khó ở bấy nhiêu.
Sau khi về đến nhà, Trương Tất Phong giận dỗi quăng hết đống đồ vừa mới mua xuống đất.

Miệng thì bắt đầu mắng chửi như một kẻ chanh chua, đầu đường xó chợ.
“Mẹ nó, thằng Lâm Tô Tô đi từ quả nhiên là thằng ****.

Gặp được An Kính liền đá tôi đi.

Mẹ nó…”
Khác với hình tượng công tử mẫu mực được xây dựng rất tốt, Trương Tất Phong thực chất là con người cực kì nóng nảy và hay chửi thề.

Cơn giận của hắn thường được dập tắt bằng việc đập phá đồ đạc.
Chu Tiểu Tinh mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhìn đứa em họ to xác mà không có não này của mình.

Nhìn qua tình hình lúc nãy có thể thấy An Kính cũng có lòng chứ không phải Lâm Tô Tô đơn phương.
Chu Tiểu Tinh bóp trán.

Cô theo đuổi An Kính nhiều năm như vậy chưa từng thấy hắn động lòng với ai.

Xung quanh An Kính không thiếu tuấn nam mỹ nữ, thế mà lại đi động lòng với một thằng con trai tầm thường.

Điều này khiến cô không cam lòng.
“Sao chị nói là An Kính ghét mấy thứ dơ bẩn.

Chúng ta gửi mấy tấm hình đó cho hắn rồi mà hắn chẳng mảy may quan tâm.

Nếu hắn cứ bám theo Lâm Tô Tô, kế hoạch của chúng ta sao thực hiện được.”
“An Kính ghét người khác làm bẩn đồ của mình.

Nhưng biết đâu Lâm Tô Tô là ngoại lệ của hắn.

Chúng ta đã quá xem thường sức ảnh hưởng của Lâm Tô Tô đối với ngài ấy rồi.”
Chu Tiểu Tinh cố gắng suy nghĩ.

Cô muốn leo lên vị trí An phu nhân, không thể để một thằng con trai tới ngán đường được.
“Tất Phong, hay chúng ta làm như này đi….

Mặc dù chị mày cũng không muốn gọi ả ta về đâu, nhưng đó là cách duy nhất chúng ta có thể làm được.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi