TRÙNG SINH CÙNG ÔNG XÃ BÁO THÙ RỬA HẬN


“Theo như đề xuất ban đầu của tôi…bla bla bla…”
An Kính ngồi trên bàn làm việc, đối diện máy tính điều khiển cuộc họp.

Tuy anh không có mặt tại hiện trường, nhưng với khí thế bức người của mình cũng dễ dàng khiến cho cuộc họp trở nên căng thẳng khi phát hiện trưởng chi nhánh phạm một lỗi sai.
Trương Tuệ sắc mặt rất kém, liếc nhìn người trong màn hình.

Sếp tổng sắc mặt khó coi chưa kìa? Rốt cuộc là vị trước mặt đây muốn phạm bao nhiêu lỗi thế hả? Không còn muốn giữ chức của mình nữa à?!
Bỗng nhiên, Trương Tuệ thấy An Kính tự dưng thả lỏng cơ mặt, nét mặt tự nhiên dịu dàng hẳn ra.

Chủ tịch làm một động tác gì đó, khuất camera nên bọn họ không nhìn thấy.

Nhưng tất cả nhân viên tham gia cuộc họp đều có thể nhìn thấy biểu cảm nhu tình như nước của An Kính.

“Cuộc họp tạm dừng 15 phút.

Trưởng chi nhánh nhanh chóng sửa lỗi PowerPoint rồi thuyết trình tiếp.”
Giọng An Kính đều đều vang lên, không khí căng thẳng lúc này mới dừng lại một chút.

Nhưng đồng thời mọi người đều tò mò, ai là người có thể khiến chủ tịch thay đổi sắc mặt nhanh như thế.

Mọi người đều đồng loạt ngầm hiểu chắc chắn chắn bên cạnh An Kính đang có ai đó.

Duy chỉ có Trương Tuệ là nắm được bí mật mà thôi, nhưng trong lòng anh nhộn nhạo lắm.


Biết mà không được nói ra thì thà rằng không biết còn hơn.
Lâm Tô Tô lúc này đã tỉnh giấc, cậu ngồi dậy trên giường, đầu óc vẫn còn chưa thanh tỉnh lắm.

Lúc An Kính nhận ra thì cậu đã ngồi như thế được năm phút rồi.
An Kính nuốt nước bọt.

Dù cho ở một khía cạnh nào đó, hắn có thân sĩ đến mức nào thì hình ảnh người mình thương trước mắt cũng quá sức dụ hoặc rồi.
Vì áo của An Kính quá rộng nên không biết tự khi nào nó đã trượt khỏi vai Lâm Tô Tô, lộ ra một đoạn vai và ngực trắng ngần, xương quai xanh tinh xảo như ngọc.

Lâm Tô Tô dường như còn chưa tỉnh táo hẳn, nét mặt em ấy trở nên mông lung, đôi mắt nhìn anh như cố gắng định hình người trước mặt là ai.
“Tô Tô, em đói bụng không? Ăn nhẹ một chút gì đó nhé.”
Giường ngủ và bàn làm việc được ngăn bởi một tấm kính dày cho nên hiệu quả cách âm rất tốt.

An Kính cố gắng đưa tầm mắt tránh xa bờ vai trắng kia, nhẹ nhàng kéo áo lên cho cậu.

“Em làm phiền ngài nữa rồi.

Em xin lỗi.”
Trái tim An Kính rung động mãnh liệt đến mức hắn không thể thở nổi.

Hắn thừa nhận rằng hắn cực kì thích cái xưng hô này.
Cách mà em ấy xưng em gọi hắn là ngài.

Làm cho tâm hồn cường thế trong trái tim An Kính được thoả mãn một cách đầy đủ nhất.
“Là anh muốn chăm sóc em.

Em ăn chút gì rồi nghỉ ngơi tiếp nhé.

Nếu buồn chán có thể vào thư phòng của anh đọc sách.”
Lâm Tô Tô dụi mắt, gật đầu đồng ý.

Hết mười lăm phút, người kia quay về bàn làm việc tiếp, còn cậu ngồi tựa vào giường, cả hai có thể nhìn thấy nhau qua tấm kính trong suốt.

Tay Lâm Tô Tô cầm một cuốn sách, là một cuốn văn học hiện đại của nhà văn nổi tiếng và đã được xuất bản khá lâu rồi.
Gáy sách đã khá sờn, giấy cũng đã ngả màu, còn có vài chỗ hơi rách cho dù chủ nhân của nó đã giữ gìn rất kĩ.

Chứng tỏ An Kính đã đọc nó rất nhiều lần.

Cuốn sách viết về tình yêu đôi lứa với những câu từ nồng nàn mật ngọt nhất.

Lâm Tô Tô giở từng trang, chìm đắm phía bên tron.

Cậu không ngờ người như An Kính lại thích loại chủ đề này.
Tình yêu giữa nam và nữ, câu từ ngọt ngào nồng cháy, có thể thấy họ rất yêu nhau, rất lãng mạn và cái kết rất có hậu.

Lâm Tô Tô ngẩng đầu nhìn người đối diện qua tấm kính kia.

An Kính chăm chú làm việc.

Ở nhà nhưng anh vẫn ăn mặc cực kì lịch sự, chiếc áo sơ mi dài tay không che mất đi cơ bắp rắn chắc, đôi kính đắt tiền càng làm toát lên vẻ sang trọng tri thức.

Đàn ông làm việc vẫn là toả ra sức hút cực kì kì lạ.

Lâm Tô Tô có đôi khi cũng không hiểu rõ.

Rốt cuộc bản thân có gì tốt để người trước mặt yêu thích đến vậy.
An Kính là một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt.

Không thể tìm thấy một khuyết điểm nào trên người anh ấy.

Còn Lâm Tô Tô thì luôn tự ti về bản thân mình.

Cậu cố gắng che giấu nỗi tự ti ấy bằng nụ cười hàng ngày, bằng cách nói thật nhiều, nhưng trong thâm tâm cậu biết bản thân vẫn còn ám ảnh về mối tình đầu mình từng cho là đẹp nhất đó.

Trương Tất Phong đã để lại những tổn thương sâu sắc trong trái tim của cậu.

Anh ta đã rạch nát nó để nát tươm, Lâm Tô Tô đã cố gắng gom góp lại những mảnh vỡ của trái tim nhưng thật ra lại không được gì.

Lâm Tô Tô là kẻ mạnh miệng.

Cậu có thể vứt bỏ Trương Tất Phong, có thể đá anh ta, thậm chí là trả thù anh ta, nhưng cậu biết những vết thương trong lòng anh ta gây ra cho cậu cậu không thể nào xoá nhoà được.
Tự nhiên Lâm Tô Tô lại muốn khóc.

Và quả thực cậu đã khóc thật.

Những giọt nước mắt đáng thương cứ thế rơi dài trên má.

Lâm Tô Tô khóc như thể ai đó đang bắt nạt mình.

Để người kia không nhìn thấy, cậu liền chui vào trong chăn, từ từ gặm nhấm nỗi đau đến mức thân thể run lên lẩy bẩy.

Cậu không muốn An Kính thấy bộ dáng yếu đuối đến đáng thương của mình.
Cạch…
Tiếng mở cửa kính vang lên, An Kính vươn tay tắt nhẹ đèn trong phòng ngủ.

Hắn đã nhìn thấy những giọt nước mắt của em.

Nhưng hắn không có ý định ngăn em khóc.

Khóc được là tốt.

Khóc cho qua tất cả đi.

Rồi chúng ta bắt đầu lại.
An Kính ngồi bên cạnh giường, hắn ta mò vào chăn, nắm chặt lấy bàn tay Lâm Tô Tô.

Ban đầu Lâm Tô Tô còn kháng cự nhưng chỉ sau một lúc tay em lại nắm chặt tay hắn, nhất quyết không bỏ ra.
Cơ thể Lâm Tô Tô run rẩy theo từng tiếng nấc lên nghẹn ngào.

Lúc này, An Kính chỉ nhẹ nhàng nói.
“Không sao, em còn có anh mà.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi