An Kính nhìn gương mặt ửng đỏ của Lâm Tô Tô sau khi tình ái qua đi.
Sẽ là dối lòng nếu anh bảo mình không muốn làm thêm hiệp nữa.
Chỉ là người yêu của anh quá mức mệt mỏi rồi nên đêm nay đành tới đây thôi vậy.
“Tô Tô, chuyện em nhờ anh điều tra lúc trước có kết quả rồi đấy.”
Lâm Tô Tô rung nhẹ mí mắt, sau đó yên tĩnh mở ra.
“Là chuyện của ba em đúng không? Ông ấy với người đó có quan hệ đúng không?”
“Đúng vậy.
Tuy có ai đó cố xoá sạch dấu vết nhưng anh vẫn tra ra được một chút.
Ba em, mẹ em và Trương Tinh Vũ trước kia là bạn học.
Dường như giữa bọn họ có khúc mắt gì đó.
Những chuyện sau này thật sự bị xoá rất kĩ anh cũng không cách nào điều tra ra.
Nhưng chắc chắn ba em và lão bà họ Trương đó có bắt tay nhau nhòm ngó tài sản mẹ em để lại cho em.”
Lâm Tô Tô há hốc mồm bất ngờ.
Ba cậu và Trương Tinh Vũ có gì đó sao?
Nhưng bỗng nhiên nhớ đến ánh mắt bà ta khi còn làm ở Trương thị, Lâm Tô Tô cũng có chút hiểu rõ.
Tuy Trương Tinh Vũ lúc nào cũng tỏ vẻ thân thiện nhưng đôi lúc, Lâm Tô Tô có thể nhìn thấy được tia ác độc như điên dại trong mắt của bà ta, pha lẫn là sự ghen tị nữa.
Nếu không phải ba cậu và bà ta có quan hệ thì Trương gia tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện tranh giành tài sản của cậu này.
“Hay là ba em đã cho họ một hứa hẹn gì đó? Em không tin Trương Tinh Vũ là người tình cảm đến mức tự nguyện làm không công đâu.”
“Chắc chắn hai người đó có ý định se duyên cho Trương Tất Phong và Lâm Diên Vĩ, sau đó hợp hai gia tộc làm một, bản thân họ thì ở phía sau nắm quyền.”
An Kính lặng lẽ phỏng đoán.
Thật ra, Trương gia và Lâm gia từ trước giờ đều không qua lại với nhau.
Thậm chí, anh từng nghe nói ngày xưa có chút xích mích nhỏ mà hai bên mang theo hận ý, đến gần đây mới nguôi ngoai chút ít.
Reng….Reng…..
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện.
“Chủ tịch, có chuyện lớn rồi.
Ngài mau lên mạng xem đi.
Chúng ta có cần triệu hồi cuộc họp khẩn cấp không ạ?”
Trong điện thoại là giọng nói cực kì gấp gáp của Trương Tuệ.
An Kính liền biết là có chuyện gì đó cực kì nghiêm trọng rồi.
Sau khi ngắt máy, An Kính và Lâm Tô Tô lướt một vòng các trang công cộng thì cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Diệp Thư Thư không biết ăn trúng cái gì mà lên quậy đục nước nữa rồi.
Trên tất cả các trang mạng xã hội đang lan truyền hình ảnh Diệp Thư Thư ngồi trong một quán cà phê khóc lóc thút tha thút thít, cùng với đoạn ghi âm tố cáo Lâm Tô Tô làm tiểu tam xen vào cuộc tình của cô ta với An Kính.
Hơn nữa, cô ta còn vô tình cố ý cho mọi người thấy chiếc vòng tay Hạ Giai tặng mình như là một lời khẳng định An gia chỉ xem cô là con dâu, Lâm Tô Tô chỉ là kẻ chen chân vào sau.
Thật sự rắc rối.
Không hẹn mà gặp, các trang báo điện tử lá cải lập tức đưa tin về chuyện, cùng với một chiều hướng là thương cảm cho Diệp Thư Thư và mắng mỏ Lâm Tô Tô làm tiểu tam không biết liêm sỉ.
Trương Tất Phong còn vô tình truyền tin ra ngoài là mình bị đá càng khiến tin đồn Lâm Tô Tô tham phú phụ bần trở nên rầm rộ đáng tin hơn bao giờ hết.
Lâm Tô Tô muốn suy sụp.
Điện thoại cậu liên tục nhận được rất nhiều tin nhắn của bạn bè đến đồng nghiệp.
Tất cả đều mang tâm thế hóng hớt cuộc vui.
Duy chỉ có Vương Hoài thật sự quan tâm cho nên Lâm Tô Tô đã nhắn cho cậu một tin nhắn an ủi nhằm trấn an bạn thân của mình.
Nằm trong lồng ngực An Kính, Lâm Tô Tô bĩu môi giận dỗi.
“Tất cả là tại anh cả đấy.”
An Kính cười hì hì, đè cánh tay người yêu mình lại.
Nếu hỏi anh có lo lắng không thì tất nhiên là có.
Dù sao làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi khi người yêu mình bị mắng nhiếc một cách vô lý như thế chứ.
Nhưng càng đau lòng thì phải càng bình tĩnh, anh không thể nổi nóng phân bua ngay lúc này.
Điều này chỉ khiến bọn họ tiếp tục chỉa mũi dùi về phía Lâm Tô Tô mà thôi.
Như thế, chẳng phải quá đúng ý của đám người Diệp Thư Thư hay sao.
An Kính gọi một cuộc điện thoại, năm phút âu anh khẽ khàng hôn nhẹ lên trán người mình yêu.
“Anh đã cho người chặn hết các từ khoá liên quan rồi.
Tạm thời chúng ta cứ ím chuyện này xuống trước đã.”
Lâm Tô Tô gật đầu.
Tâm trạng cậu cũng rối bời, hoàn toàn không dám đọc những bình luận trên mạng.
Cậu biết họ cũng chỉ là bị dắt mũi muốn tìm lại công lý, nhưng tính cách Lâm Tô Tô nóng nảy cực kì.
Nếu cậu mà đọc thêm chắc cậu phải combat với họ luôn quá.
“Anh thấy bên Diệp Thư Thư có phải hơi… hơi….
Không giống phong cách của cô ta.”
Diệp Thư Thư trong mắt Lâm Tô Tô là kiểu người thông minh, sắc sảo, và quan trọng là cực kì để ý đến mặt mũi của mình.
Cô ta không thể lên mạng kể lể mấy chuyện mình bị cắm sừng hay sướt mướt tình cũ như thế.
Diệp Thư Thư dù có chết cũng phải làm một tiểu thư thanh nhã hơn người, chết mà không vướng bất cứ thứ gì.
An Kính cũng thắc mắc nãy giờ.
“Anh nghĩ có lẽ cô ta bị ép đến không còn đường lui nữa rồi.
Cảm nhận như có một thế lực nào đó khiến cô ta phải làm như thế đó.
Hành động của cô ta dạo này rất nóng nảy bộp chộp.”
“Hửm… sao anh nói thế?”
“Sáng nay, anh nhận được thông báo của Trương Tuệ là Diệp Thư Thư đã nhiều lần muốn vào văn phòng của anh.
Bộ dáng cô ta có vẻ lo lắng, lén lút như muốn tìm kiếm cái gì đó.
Thậm chí là còn nổi giận vô cớ nữa.
Đây vốn dĩ không phải phong cách của cô ta.”
Lâm Tô Tô nhíu mày.
Trong suy nghĩ của cậu lúc này chẳng lẽ Diệp Thư Thư là gián điệp thương mại.
Nhưng có gián điệp nào ngu ngốc thế chứ.
“Vậy…”
“Vậy….”
Cả hai đồng thời lên tiếng, nhưng sau đó nhìn nhau cười khúc khích.
Nếu Diệp Thư Thư đã nôn nóng như thế thì có lẽ nên cho cô ta bùng cháy hơn nữa.