Lâm Hách hôm nay mới có dịp nhìn rõ đứa con trai này của mình.
Lâm Tô Tô là đứa con duy nhất của ông danh chính ngôn thuận sinh ra từ một cuộc hôn nhân.
Tuy không có hạnh phúc hay tình yêu, nhưng nó lại được pháp luật bảo vệ chặt chẽ và điều đó khiến Lâm Hách cảm thấy không vui.
Ông thấy bất công với Lâm Thành và Trương Tinh Vũ.
Lâm Tô Tô chỉ là một công cụ để ông vơ vét tài sản của người vợ cũ không hơn không kém.
Lâm Hách luôn tìm cách kiềm hãm tài năng của cậu, để cậu sống dưới vỏ bọc mà mình tạo ra, phát triển dưới mí mắt mình, làm bất cứ điều gì cũng có sự đồng ý của mình.
Nhưng chính ông cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại chệch đường ray như thế này.
Lâm Tô Tô càng lớn càng giống người vợ cũ.
Đôi mắt hạnh to tròn trong veo, làn da trắng hồng, vầng trán cao ráo thông minh.
Nhìn qua thì chả có chút nào giống ông cả.
Đôi lúc Lâm Hách tự nghĩ có khi nào vì lý đó mà ông không thích nó hay không.
Không biết từ khi nào, Lâm Tô Tô đã trở nên dương quang sáng lạn như ngày hôm nay.
Không chỉ giữ chức thư kí chính thức của An Kính, bản thân cậu cũng dùng tiền của mẹ đầu tư một số khoản nho nhỏ và có được ít thành công.
Tuy không là bao nhiêu, nhưng đã hoàn toàn thoát ly khỏi Lâm gia.
Lâm Hách phát hiện ông không nhận rõ đứa con này nữa rồi.
Cảm giác xa lạ ập tới làm ông ta bực mình.
“Con có vẻ khác ngày xưa quá.
Mẹ con vẫn luôn thích con ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng Tô Tô à, con xem bây giờ con có thật sự sống đúng như ý mẹ con mong muốn không?”
Lâm Tô Tô rất ghét nghe Lâm Hách dùng mẹ áp chế mình.
Đối với cậu, mẹ là người tôn kính nhất, tuyệt đối không phải lý do cho ai khác lấy bà ra lợi dụng.
Lâm Hách biết điểm yếu của cậu nên cứ chọt vào đó, ông ta lợi dụng người phụ nữ đáng thương ấy đến khi bà chết cũng không yên.
“Mẹ muốn tôi hạnh phúc.
Và tôi tin bà ấy có linh thiêng sẽ cảm thấy hài lòng với cuộc sống của tôi hiện tại.
Ngài Lâm đây có vẻ sống chật vật quá nhỉ? Ông có nghĩ đó là … quả báo không?”
Lâm Tô Tô không theo Đạo, nhưng cậu tin vào luật nhân quả.
Gieo gió thì gặt bão, không cần phải tỏ ra đáng thương làm gì.
Lâm Hách đanh mặt lại.
Những lời bán thảm sắp nói ra cũng nuốt vào trong.
Lâm Tô Tô dần trở nên cứng cỏi trưởng thành, chiêu này xài không được.
Ánh mắt cậu nhìn người đàn ông đã sinh ra mình có chút lạnh lùng xen lẫn một vào tia hận ý không rõ.
“Con là kẻ đứng sau việc lùm xùm đó đúng không?”
“Đúng vậy.
Giấy không gói được lửa.
Ông định giấu đứa con mình yêu quý đến khi nào.
Đôi lúc tôi thấy ông rất ích kỷ đó.
Vì lợi ích của mình mà sẵn sàng lợi dụng đến tận xương tủy cả đứa con mà mình yêu thương.”
“CÂM MIỆNG.
TẤT CẢ NHỮNG GÌ TAO LÀM ĐỀU LÀ VÌ A THÀNH.”
Lâm Hách trong cơn nóng giận đã đập bàn, hét thẳng mặt chàng trai trẻ ngồi đối diện mình.
Lâm Tô Tô cũng không quá mất bình tĩnh, đây là cục diện mà cậu mong muốn.
Lâm Hách là con cáo già, chỉ có khi ông ta nổi giận cậu mới moi được chút ít thông tin.
“Tô Tô, vì Lâm gia, con hãy ra mặt giải thích chuyện này đi.
Chỉ cần con nói với báo chí là con biết chuyện A Thành từ lâu, chắc chắn mọi chuyện sẽ dịu xuống nhanh thôi.
Về tài sản… ta sẽ phân cho con nhiều hơn… được không?”
Đủ mặt dày a.
Lâm Tô Tô cười nhạo trong lòng.
Lâm Hách còn ngày ngày suy tính chuyện giết cậu để chiếm đoạt tài sản riêng của mẹ cậu thì có ngu cậu mới tin là ông ta sẵn sàng nhượng bộ.
“Hãy vì anh trai con.
Nó trước giờ sống không danh phận.
Rất đáng thương.”
Lâm Hách bày ra bộ dáng một người cha già vì con mà nhún nhường nhưng Lâm Tô Tô đã xem vở kịch này quá đủ rồi.
Hai kiếp sống, cho tới bây giờ cậu đã nhìn thấu bộ mặt của cha mình.
Lâm Hách mở miệng là vì con cái nhưng Lâm Tô Tô thừa biết ông ta đang lợi dụng Lâm Thành kéo tình thương của cậu, của truyền thông và làm đẹp mặt ông ta thôi.
Một người cha bất lực cầu cạnh vì không muốn con mình chịu khổ.
Nghe qua thế nào cũng thấy đáng thương cả.
Chỉ cần không cẩn thận sẽ sảy chân lọt vào bẫy ngay.
Thậm chí có thể trở thành người bị chỉ trích vì bất nhân bất hiếu.
Và Lâm Tô Tô không ngu đến thế.
Cậu xé rách mặt ngay tại chỗ.
“Ngài bớt diễn được rồi.
Ngài tưởng tôi không biết tại sao ngài đồng ý tôi ở bên Trương Tất Phong sao? Tôi không ngốc mãi được.
Chút chiêu trò của các người, tôi đã biết tỏng từ lâu rồi.”
Tấm màn mỏng che giấu kế hoạch mấy năm đã bị Lâm Tô Tô nhẹ nhàng tháo dỡ.
Lâm Hách cũng thu lại nét đau buồn mà mình bày ra nãy giờ.
Ông có chút kinh ngạc nhìn Lâm Tô Tô.
Cậu biết từ bao giờ, biết từ ai, và tại sao không vạch trần ngay lúc đó?
Ông có rất nhiều câu hỏi.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Bàn tay Lâm Hách giấu dưới bàn trở nên ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta đến đây với tâm thế là người chiến thắng.
Chưa bao giờ nghĩ lại bị chính con trai mình bắt thóp như vậy.
“Con hiểu lầm rồi.
Ta làm tất cả cũng vì con.”
Lâm Tô Tô nghe cái lý do chống chế đến buồn cười.
Đúng là tới cuối cùng cũng vẫn diễn vở kịch nhàm chán này.
Cậu tự hỏi có khi nào cha mình sống đúng con người thật hay không, mang mãi một cái mặt nạ không mệt hay sao.
Lâm Tô Tô nhàm chán uống hớp trà, sau đó đứng dậy.
“Tôi đến đây cũng chỉ để nói chuyện đó mà thôi.
Sau ngày hôm nay, ông đừng bao giờ tìm tôi để nhờ vả mấy chuyện nhảm nhí đó nữa.
Còn về tài sản Lâm gia, tôi sẽ không lấy một xu….
Nhưng mà….
Nếu để tôi phát hiện cái chết của mẹ mình liên quan đến các người, tôi tuyệt đối sẽ giẫm nát cả Lâm gia và Trương gia.
Cứ chờ xem.”