TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

"Vì sao cô lại cần nhiều giải thưởng như vậy?" Tưởng Trọng Lâm nhìn chằm chằm bức ảnh chụp cô cầm hoa tươi mặc bộ đồ tốt nghiệp trên giá sách, hỏi.

"Để có được quyền lựa chọn."

Tưởng Trọng Lâm xoay người lại, nghi hoặc.

Lại nghe thấy Cố Nhược Ngu chậm rì rì nói, "Tôi và anh không giống nhau, anh là đàn ông, lại là người thừa kế chính, chuyện gì anh đều có thể được chọn lựa trước. Nhà tôi lại có năm người con, ba con gái, chỉ khi là kẻ ưu tú nhất tôi mới có thể tự mình lựa chọn cuộc sống của bản thân, bằng không, anh nhìn chị hai tôi đi, chị ấy là từ nhỏ đều phải nghe lời ba, thục nữ, ngoan ngoãn, chỉ được nghe theo không được cãi lại. Hiện tại thì sao, bản thân không có công việc, chỉ dựa vào nhà chồng cùng nhà mẹ đẻ, chồng mình cho dù ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm thế nào chị ấy cũng không thể nói gì."

Tưởng Trọng Lâm ngơ ngẩn, trước nay chưa từng nghe Cố Nhược Ngu nói đến những chuyện này. Giống như máy hát bật lên, Cố Nhược Ngu dứt khoát nói hết ra cho thống khoái.

"Vào đại học nào, học chuyên ngành gì, làm công việc gì, đều là bởi vì ba tôi cảm thấy tôi đủ ưu tú, có thể cho Cố gia mặt mũi, mang đến ích lợi, mới đồng ý để tôi làm theo ý tôi. Anh cũng biết hôn ước với nhà anh vì sao lại chọn tôi chứ?" Cố Nhược Ngu nhìn anh nói, "Bởi vì ba tôi cảm thấy tôi chính là đứa có thể để người khác nhìn thấy nhất."

"Không tranh đoạt, thì vĩnh viễn không có quyền lên tiếng, đây là cách sinh tồn của tôi." Cô nói thật bình đạm.

Tưởng Trọng Lâm nhìn cô có chút tự giễu, khó mà tưởng tượng được đây là cô gái bị anh nghiêm khắc dạy dỗ liền khóc, cho tận bây giờ, anh vẫn luôn cho rằng mọi thiên kim tiểu thư đều giống nhau, nuôi lớn trong cẩm y ngọc thực, được cha mẹ an bài gả thấp vào hào môn, sau đó trải qua cuộc sống của một vị phu nhân nhà giàu, có thể nói là không có gì khúc chiết. Không thể tưởng được cô lại lớn lên như vậy.

"Anh thì sao? Vì sao anh phải nỗ lực như thế?" Cố Nhược Ngu hỏi ngược lại.

Vì sao phải nỗ lực?

"Có lẽ là để đạt được mục tiêu mà phụ thân đã định chăng." Anh nhìn lại thời thiếu niên của bản thân, phần lớn thời gian đều để hoàn thành hết mục tiêu này tới mục tiêu khác mà phụ thân đã định ra, chỉ hy vọng nhận được một chút tán thưởng và thời gian từ cha mình. Đáng tiếc chính là, cha anh ngoài việc bình đạm gật đầu, cũng không có phản ứng gì khác. Có lẽ ở trong lòng cha Tưởng chỉ có sự nghiệp của mình là quan trọng nhất.

Câu chuyện nhất thời trở nên nặng nề, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy nói với cô những chuyện không vui này quả không thích hợp, đổi sang câu chuyện khác, "Căn phòng này cô đã ở bao lâu?"

"Từ hồi lên trung học thì bắt đầu ở," Cố Nhược Ngu nhìn quanh, "Anh thấy sao? Có đẹp không?"

"Không nghĩ tới cô lại thích kiểu này," Tưởng Trọng Lâm hơi có ý trêu chọc chỉ chỉ lên tường, có mấy bức poster minh tinh đã có chút ố vàng. Đó là một người mẫu nam trước đây cô thích, trên poster còn có thể nhìn thấy rõ ràng đường nhân ngư của vị soái ca.

Cố Nhược Ngu hơi xấu hổ, bị người khác nhìn thấy thứ đồ ấu trĩ như vậy, nhưng vẫn đúng lý hợp tình phản bác, "Các nữ sinh đều thích như vậy đó! Người ta đã đẹp trai, lại còn có đường nhân ngư!"

"Đường nhân ngư là cái gì?" Tưởng Trọng Lâm trước nay chưa từng nghe nói tới thứ này.

"......" Đây chính là sự khác biệt!

"Chính là hai cái đường nằm trên eo đó," Cố Nhược Ngu không có lời nào để nói, chỉ vào poster giải thích.

Nói đến đường nhân ngư, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên nhìn thẳng Tưởng Trọng Lâm, người này thường thường hay tập luyện trong phòng tập thể thao tại gia, không biết anh có tập ra đường nhân ngư không, đáng tiếc a, chưa được nhìn anh ở trần bao giờ.

Tưởng Trọng Lâm vừa thấy ánh mắt Cố Nhược Ngu tỏ vẻ "tò mò anh có đường nhân ngư hay không, hay anh cởi đi", chỉ cảm thấy da đầu căng thẳng, không hiểu sao có cảm giác mình bị đùa giỡn.

Anh làm bộ ho khan một tiếng, "Chỉ cần kiên trì rèn luyện, đàn ông dễ dàng tập ra loại đường cong này."

Kết quả, ánh mắt Cố Nhược Ngu càng tăng lực xuyên thấu.

Tưởng Trọng Lâm âm thầm vỗ trán. "Đã muộn thế này, ngủ đi, ngày mai đi làm còn xa hơn đi từ nhà, rời giường sớm một chút."

Lên giường xong, hai người mới phát hiện một vấn đề, rốt cuộc đây là cái giường lúc trước của Cố Nhược Ngu, hai người có thể nằm nhưng tuyệt đối không rộng rãi được bằng giường ngủ lớn ở nhà. Cứ như vậy, Tưởng Trọng Lâm dường như có thể cảm giác được tiếng hít thở phập phồng của Cố Nhược Ngu ở bên tai. Cố Nhược Ngu bởi vì quá quen thuộc với chiếc giường của chính mình, thoải mái thôi rồi, cho nên cũng không để bụng tới việc bên cạnh có nhiều thêm một người hay không, không được bao lâu liền ngủ luôn, để lại Tưởng Trọng Lâm vô cùng tỉnh táo.

Nửa đêm, Tưởng Trọng Lâm thật vất vả mới ngủ được thì lại bị động tĩnh bên cạnh đánh thức. Vừa nhìn thì thấy, Cố Nhược Ngu đã đá văng chăn, toàn bộ lưng đều lộ ra ngoài, như vậy không cảm lạnh mới là lạ!

Không có cách nào, anh đành phải đem Cố Nhược Ngu sắp lăn xuống giường nhẹ nhàng đẩy vào trong, sau đó dém chăn cho cô thật cẩn thận. Vừa nằm xuống lại cảm thấy trong lòng ngực ấm áp, Cố Nhược Ngu thuận theo nguồn nhiệt lăn vào trong lòng anh. Ngực mềm mại áp vào lồng ngực cứng rắn, còn có mùi thơm của dầu gội đầu, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy cả người đều cứng đờ.

Làm xong tư tưởng "dù sao cũng là vợ mình, cho dù có ôm cũng không sao đi", Tưởng Trọng Lâm đem cô gái nhỏ đang ngủ tới ấm áp trong lòng ôm sát một chút, cũng chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng tỉnh lại, Cố Nhược Ngu phát hiện ra bản thân dùng tư thế bạch tuộc tám chân chui cả vào trong lồng ngực người ta, xấu hổ ngẩng đầu hé hé đôi mắt, phát hiện chủ nhân của lồng ngực còn đang ngủ trầm trầm, đã vậy thì......

Cô dùng mặt cọ cọ vào áo ngủ của Tưởng Trọng Lâm, lại ngủ tiếp.

Cuối cùng, Tưởng BOSS trước nay luôn nghiêm khắc đúng giờ đã đến muộn nửa giờ, trong ánh mắt nghi hoặc của phòng bí thư và Alex.

......

Lễ quốc khánh sắp tới rồi, vốn dĩ đang hào hứng với kế hoạch đi nghỉ phép ở đâu thì Cố Nhược Ngu bị Tưởng Trọng Lâm báo cho một tin như sét đánh giữa trời quang, ngày quốc khánh tất cả mọi người đều hồi hương tế tổ.

Cố Nhược Ngu trợn mắt há mồm, đây cũng không phải tiết Thanh Minh nha! Nhà ai lại chọn nghỉ lễ quốc khánh để mà tế tổ chứ?

Tưởng Trọng Lâm giải thích, thời gian này là do Tưởng phụ quy định, lý do không rõ, nhưng ngày này hằng năm bọn họ sẽ đi theo phụ thân trở lại từ đường Tưởng thị ở trấn Thanh Giang, mấy năm nay thân thể cha Tưởng ngày càng sa sút, không thể đi cùng bọn họ, cho nên trọng trách làm chủ trì nghi thức tế tổ liền rơi xuống đầu Tưởng Trọng Lâm.

Cố Nhược Ngu hiếu kỳ nói, "Sao không phải đại ca?"

Tưởng Trọng Lâm trầm mặc một chút, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng mở miệng nói, "Anh cả tôi không phải là con ruột của phụ thân."

"......!" Hào môn tân bí! Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

Cố Nhược Ngu vừa nãy đang đắm chìm trong bi thương vì không thể đi ra ngoài nghỉ phép, thì bỗng nhiên bị một cái bí mật lớn như vậy đập trúng, nháy mắt liền quên chuyện không vui lúc trước.

Tưởng Trọng Lâm nhìn Cố Nhược Ngu tràn ngập tò mò, trong viết mấy chữ to chói lọi "Thật tò mò, mau nói cho tôi!". Đáy lòng anh cảm thất thật bất đắc dĩ, nhưng lại nghĩ, cô đã gả tới Tưởng gia, thì cũng là người trong nhà, những việc này nên để anh chính miệng nói cho cô, về sau khỏi phải nghe người khác đồn đại lung tung ở bên ngoài.

"Lúc mẫu thân gả cho phụ thân vốn đã mang thai." Tưởng Trọng Lâm nhớ lại hồi nhỏ ngẫu nhiên nghe thấy trong lúc cha mẹ khắc khẩu, "Trước đó bà từng có một người bạn trai, nhưng bị ông ngoại bắt chia tay, bức ép bà phải gả cho phụ thân, khi đó phụ thân cũng cần phải cưới một vị thê tử có bối cảnh, cho nên mới đồng ý, không nghĩ tới lúc ấy mẫu thân đã mang thai."

Cố Nhược Ngu hoàn toàn không nói gì, cô cho rằng loại chuyện này chỉ có thể có trong phim truyền hình, không ngờ vậy mà lại có một ví dụ sống sờ sờ, quả nhiên là nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống.

"Vậy cha anh có biết không?" Cố Nhược Ngu rón rén hỏi, đây là "làm cha trong ngày cưới" trong truyền thuyết nha!

"Ban đầu thì không biết," Tưởng Trọng Lâm nhớ tới người anh trai cả ngày trốn trong phòng làm việc, sau đó bị phụ thân điều đến nước ngoài, "Nhưng sau đó thì cũng biết."

Cố Nhược Ngu không cần nghe xong đã có thể đoán ra mặt sau của chuyện xưa, cuộc hôn nhân như vậy có lẽ cũng là tra tấn lẫn nhau thôi, cho nên về sau từ lúc anh còn rất nhỏ mẹ Tưởng hậm hực thành bệnh mà qua đời.

Trong lúc cô đang thổn thức không thôi về chuyện xưa của Tưởng gia, Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên nhắc nhở nói, "Lần này Thúc Dương cũng đi, còn có một ít thân thích dòng bên, cho nên tương đối nhiều người."

Vừa nghe đến hai chữ "Thúc Dương", sắc mặt Cố Nhược Ngu đang từ không có gì bất ngờ trầm xuống, đúng rồi, tế tổ sao có thể thiếu hắn đây? Thế nhưng nghĩ đến chuyện lại phải chạm mặt hắn, trong lòng cô liền bực bội vô cùng. Tưởng Trọng Lâm cũng nhìn ra cô không cao hứng, "Không quan hệ, chúng ta chỉ là ở từ đường cùng nhau tiến hành nghi thức tế tổ, sau đó mọi người có thể tách ra. Ở Thanh Giang có một suối nước nóng không tồi, đến lúc đó tôi mang cô đi." Lời trong lời ngoài có chút ý tứ dỗ dành.

Cái này làm cho Cố Nhược Ngu cảm thấy có chút khác thường, nhưng mà anh có thể nói như vậy trong lòng cô cũng là thập phần cao hứng, rốt cuộc anh đã không còn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

Trên thực tế, ban đầu Tưởng Trọng Lâm cảm thấy rất có thể là do Thúc Dương từ hôn làm Cố Nhược Ngu thẹn quá hoá giận, hoặc là vì yêu sinh hận. Thế nhưng một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, anh nhận ra Cố Nhược Ngu yêu ghét là vô cùng cảm xúc hóa, chán ghét và yêu thích đều là không thể giả vờ, cái này làm cho anh cảm giác được Cố Nhược Ngu thật sự là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà thực sự chán ghét Thúc Dương. Có điều đây cũng là điều khiến anh thấy kỳ quái, Thúc Dương ở trường học luôn luôn nhận được hoan nghênh, đặc biệt là từ nữ sinh. Hắn có thể vì điều gì lại khiến Cố Nhược Ngu chán ghét?

Bởi vì Thanh Giang cách thành phố chừng 4 giờ xe, nên chưa tới 6 giờ Cố Nhược Ngu đã bị Tưởng Trọng Lâm đánh thức, cô gục mí mắt, như một du hồn mà mặc quần áo rửa mặt ăn cơm, lúc ăn cháo suýt chút nữa là cô đem đầu gục vào trong, dì giúp việc cũng không nhịn được mà che miệng cười trộm, Tưởng Trọng Lâm trông thấy một màn như vậy, vừa buồn cười vừa tức giận.

Rốt cuộc cũng đem được cái người còn đang mơ mơ hồ hồ tống lên xe, Tưởng Trọng Lâm lúc này mới khởi động xe, đánh xe đi trấn Thanh Giang trấn.

Lúc ra cửa trời còn tối đen nặng nề, lúc tới nơi trời đã sáng rồi, Cố Nhược Ngu từ trong cơn ngủ không thoải mái cho lắm mà tỉnh táo lại, khóe miệng còn dính chất lỏng khả nghi sáng lấp lánh.

Chuyện này thật sự không thể trách cô! Đeo đai an toàn dựa vào lưng ghế ngủ, đầu chỉ có thể ngả sang một bên, như vậy chất lỏng khả nghi rất có khả năng không mời mà đến.

Cố Nhược Ngu thừa dịp Tưởng Trọng Lâm còn chưa phát hiện, rút khăn giấy trên xe lau mặt xoa miệng, nhìn ra ngoài cửa sổ cô mới phát hiện bản thân đã tới trấn Thanh Giang.

"Tới rồi. Xuống xe đi." Tưởng Trọng Lâm kéo phanh tay, giúp cô tháo đai an toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi