TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

Tưởng Trọng Lâm không động đậy, thở dài, sau đó chậm rãi xoay người lại, chậm rãi bắt lấy cánh tay Mục Đình còn đang ôm bên hông.

"Mục Đình, đừng như vậy."

Mục Đình trở tay bám lấy cánh tay anh, nhẹ giọng hỏi, "Có phải anh rất hận em, chán ghét em?"

"...Không có."

"Vậy thì vì sao từ lúc em trở về anh đều nhìn em như không thấy? Anh thật sự, thật sự không để bụng chuyện trước kia sao?"

Vừa nói đôi mắt Mục Đình đã nhấp nhoáng nước mắt, Tưởng Trọng Lâm trầm mặc một cái chớp mắt, sau đó nói, "Em nói đều là chuyện trước đây, Mục Đình, những chuyện đó đều đã qua rồi, em có hiện tại của em, anh cũng có. Chúng ta là người hợp tác công việc, cho nên..."

"Anh yêu cô ta sao?" Mục Đình ngắt lời anh, sắc bén hỏi.

Tưởng Trọng Lâm sửng sốt, nghĩ nghĩ, "Anh không biết đến mức độ nào có thể gọi là yêu, nhưng anh hy vọng anh có thể cho cô ấy hạnh phúc."

"Nhưng em của hiện tại vẫn còn yêu anh!" Cô nói ra rồi, cắn môi thật chặt, nhìn Tưởng Trọng Lâm chăm chú.

"......"

"Em cho rằng chỉ cần em có thể biến thành một người ưu tú hơn, thành công hơn là có thể trở lại bên cạnh anh, nhưng mà..."

Không nghĩ tới Mục Đình lại nghĩ như vậy, Tưởng Trọng Lâm trong lòng kinh ngạc một chút, ngay sau đó khuyên giải an ủi cô, "Em vẫn luôn rất ưu tú, thật sự. Không cần vì bất cứ kẻ nào, Mục Đình, cứ sống như mong muốn của chính em, chỉ cần làm được điều đó đã là rất khó khăn."

"Vậy còn anh thì sao? Hôn nhân của anh dựa theo ý muốn của chính mình sao? Rõ ràng là anh đang thay em trai tiếp nhận một cái phiền toái, anh..."

"Mục Đình," Tưởng Trọng Lâm nhíu mày ngắt lời cô, "Mặc kệ lúc trước là theo ý của ai thì cũng không thay đổi được hiện thực. Em ở trong mắt anh vẫn là cô gái thông minh quật cường ưu tú, anh vẫn muốn nói câu kia, hãy làm chính em. Đã muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi lên trước."

Mục Đình nhìn bóng dáng anh dần xa, từ từ ngồi xuống trước cánh cửa phòng, khóc thành tiếng.

Sáng hôm sau, Tưởng Trọng Lâm gọi bữa sáng trong phòng khách sạn. Thói quen của anh chính là đầu tiên đi tắm sau đó vừa xem tin tức vừa ăn bữa sáng. Ngay lúc anh vừa bưng cà phê lên thì trên TV đã phát tới tin tức tiếp theo, là tin buổi chiều hôm qua phát lại.

"Tin tức hôm nay, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng một thời Liễu Vân Hâm lúc trước do vướng vào scandal "Điện thoại tình ái" mà nhân khí tụt dốc, trong cơn giận dữ đã kiện tờ báo đưa tin này lên toà án, ngày hôm nay vụ án đã được xét xử. Chúng tôi sẽ liên hệ với phóng viên trước để xem vụ án có tiến triển như thế nào."

Hình ảnh người MC đã chuyển thành bên ngoài toà án nọ, một phóng viên ngoại cảnh cầm microphone giải thích "Bởi vì nguyên cáo Liễu Vân Hâm ngày hôm nay chưa xuất hiện, chúng tôi chỉ có thể thấy đội ngũ luật sư của cô ấy sau phiên tòa..." Lời còn chưa dứt, một đám phóng viên truyền thông đã chờ lâu ngày ùn ùn xông lên, vây lấy những luật sư mặc đồng phục màu đen vừa bước ra khỏi cổng.

Tưởng Trọng Lâm tay cầm cốc cà phê tay khựng lại một chút, tầm mắt dừng lại trên TV.

Người xuất hiện trong hình không phải ai khác mà chính là Cố Nhược Ngu, cùng với Vu Khởi Văn cao lớn đứng bên cạnh cô.

"Xin ngài hãy nói về tiến triển của phiên toà lần này."

"Liễu Vân Hâm thật sự chưa từng làm ra những chuyện mà trước đó bị đồn thổi?"

"Vì sao Liễu Vân Hâm hôm nay không tới hiện trường?"

Nhất thời cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn, dáng người Cố Nhược Ngu nhỏ xinh đặt trong đám người rõ ràng có chút quá sức. Cô ra sức muốn đẩy đám phóng viên đang vây quanh ra.

"Chi tiết trên toà ngày hôm nay người uỷ thác của chúng tôi yêu cầu bảo mật toàn bộ, nhưng tôi muốn nói rằng chúng tôi nhất định sẽ toàn lực bảo vệ quyền lợi của người uỷ thác không bị truyền thông không hợp pháp ác ý xâm hại."

Tưởng Trọng Lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Cố Nhược Ngu lại nói ra những lời này, đáy lòng anh có chút buồn cười. Rốt cuộc trong mắt anh, cô vẫn là cô bé biết làm nũng thích ầm ĩ mãi mà không lớn, bỗng nhiên nhìn lại dáng vẻ cô đứng đắn làm việc thật là có chút không quen.

Bất quá, bộ đồng phục như vậy cùng với dáng vẻ đoan chính nghiêm túc lại có một hương vị khác.

Sau khi Cố Nhược Ngu trả lời các câu hỏi của các phóng viên một cách mơ hồ, lại một loạt câu hỏi mới bắt đầu tấn công. Cố Nhược Ngu không thể trả lời hết, đi ra khu đất trống bên ngoài, Vu Khởi Văn ở bên cạnh vẫn luôn đóng vai trò người bảo hộ, giữa đám phóng viên vây chật như nêm cối mà ôm Cố Nhược Ngu mở ra một con đường.

Ánh mắt Tưởng Trọng Lâm cuối cùng dừng lại ở đôi tay đang đặt trên vai Cố Nhược Ngu kia, đem cà phê ly thả mạnh xuống miếng lót ly.

Lúc Cố Nhược Ngu thật vất vả mới ngồi được lên xe của Vu Khởi Văn thì mái tóc vốn dĩ làm thành kiểu đã hơi rời rạc. Cô vỗ vỗ ngực nói "Sức chiến đấu của những người này cũng quá cường hãn đi, thiếu chút nữa tôi cũng bị đè chết ở bên trong."

Vu Khởi Văn buồn cười nói, "Cậu cũng không nghĩ xem Liễu Vân Hâm là cái nhân vật gì, chuyện này hiện tại còn có không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm."

"Cậu nói đến cái này tôi lại muốn tức giận, tôi thật là phục cô ta, năm đó có lá gan làm phải có lá gan thừa nhận a. Trốn không gặp người thành chuyện như vậy."

Vu Khởi Văn khởi động xe, nhún vai nói, "Rất nhiều minh tinh trước khi nổi danh cũng trải qua nhiều chuyện không dám nhìn mặt người khác, cô ta chẳng qua cũng là vì sinh kế. Ai biết lại có ngày hôm nay, ai biết còn bị người ta đào ra đâu?"

Cố Nhược Ngu than một tiếng, dựa người vào lưng ghế, "Đúng là nhận phải củ khoai lang phỏng tay."

"Đừng a, đây chính là thời cơ tốt để nâng cao thanh danh của Văn Phòng chúng ta hiểu không?" Vu Khởi Văn nhìn cô chớp chớp mắt.

Cố Nhược Ngu giận mà cười, "Nếu vụ này thất bại xem cậu còn cười được."

"Cô ta có từng làm hay không không phải mấu chốt, mấu chốt là nhờ có chúng ta biến chuyện này thành chưa từng xảy ra."

"Thật phiền toái, lần này có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cũng không tiện làm quá mức, xem ra chúng ta phải nghiên cứu chiến thuật mọi phương diện trước đã." Cố Nhược Ngu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe lẩm bẩm nói, "Hay là cứ đi ăn món gì ngon trước đi."

Sau bữa tối tại một nhà hàng, hai người liền thảo luận vụ án nửa ngày, rốt cuộc đã giải quyết rõ ràng ý tưởng, thời gian cũng đã khuya, Cố Nhược Ngu không lái xe đến, Vu Khởi Văn liền đưa cô về nhà an toàn xong mới rời đi.

Cố Nhược Ngu bước vào huyền quan đổi dép lê thì phát hiện phòng khách tối đen, phỏng chừng Tưởng Trọng Lâm đang ở thư phòng hoặc là đang tắm rửa đi. Đang nghĩ như vậy thì nghe thấy từ trong bóng tối truyền đến một thanh âm,

"Sao lại muộn như vậy?"

Cố Nhược Ngu bị dọa đến mức đánh rơi cả giày vừa tháo ra đang cầm trên tay, giật mình xong cô mới phát hiện ra Tưởng Trọng Lâm đang ngồi ở trên sô pha.

Cô quýnh lên, thò tay mở công tắc điện, lập tức đèn đuốc sáng trưng. Tưởng Trọng Lâm ngồi ở trên sô pha, mặc quần áo trong nhà nhạt màu, hai tay khoanh trước ngực, xụ mặt nhìn anh*.

*Trong bản raw ghi là "anh ấy" nhưng mình nghĩ chỗ này phải là "cô ấy".

Cố Nhược Ngu tức giận, lập tức tiến lên vài bước, nhìn anh quát, "Anh ở đó thì bật đèn lên chứ, muốn hù chết em sao! Anh có biết là anh vừa doạ em sợ đến tim cũng ngừng đập."

Tưởng Trọng Lâm chậm rì rì từ sô pha đứng lên, trên cao nhìn xuống nhìn cô, "Lần sau đừng để anh nhìn thấy em ở bên ngoài ngốc cùng nam nhân khác muộn như vậy."

"Nam nhân khác? Anh nói Kevin? Làm ơn đi em với hắn là có công công việc được không!" cô cãi lại.

"Có cái gì cũng không được." Tưởng tiên sinh giải quyết dứt khoát.

Cố Nhược Ngu nóng nảy, cô ghét nhất hai việc, một là bị oan uổng, hai là độc tài. Vậy mà hôm nay cả hai việc anh đều làm được.

Đầu nóng lên, cô buột miệng thốt ra, "Anh với cô bạn gái cũ kia còn đứng trước mặt em em cũng chưa nói gì, em đi với Khởi Văn ra ngoài một chút thì làm sao?"

Tưởng Trọng Lâm ngơ ngẩn, "Em biết chuyện Mục Đình?"

Cố Nhược Ngu lập tức có chút hối hận sao lại đem chuyện này ra nói, thế nhưng đã tới lúc này rồi cô cũng không thể rút lời,

"Em biết thì thế nào? Anh sợ em biết?"

Khẩu khí không tốt này làm Tưởng Trọng Lâm nhăn mi, "Anh mặc kệ làm sao mà em biết được, chuyện này cũng đã qua rồi."

Nữ nhân a, có đôi khi chính là một loại sinh vật đầy mâu thuẫn, gặp phải chuyện bạn gái cũ thì mặc kệ ngày thường ngươi có bình tĩnh trấn định thế nào thì đầu óc cũng sẽ nóng lên. Huống chi tiểu quái thú bị đốt lông như Cố Nhược Ngu.

"Cho nên anh không muốn nói chuyện này?"

"Không có gì hay để nói."

"Anh sợ sẽ nhớ lại tình yêu khắc cốt minh tâm năm đó, sau đó không giữ nổi mình? Hay là chuyện xưa thảm thiết không nỡ nhìn không muốn nhắc đến?"

Lời này đã hơi chua ngoa, Tưởng Trọng Lâm không thích ngữ khí này, cố nén cảm xúc nói, "Mục Đình cô ấy hiện tại chỉ là người bạn trên công việc của anh."

Vừa nghe thấy câu này Cố Nhược Ngu càng khó chịu, "Bạn công việc? Ngay từ đầu gặp cô ta sao anh không nói cho em ngoài cái thân phận này cô ta vẫn là bạn gái cũ của anh?"

"Cái đó không quan trọng."

"Cái đó không quan trọng cái gì mới quan trọng? Anh là sợ em trào phúng khắc nghiệt cô ta hay là sợ em đao kiếm tương hướng với cô ta a? Anh nếu mà hiện tại còn muốn người ta, em sẽ nhường vị trí!"

"Cố Nhược Ngu!!!!!" Tưởng Trọng Lâm trầm giọng hô to, "Em biết em đang nói cái gì sao?"

Cố Nhược Ngu vốn dĩ là tâm tính tiểu hài tử, lúc mới về nhà bị anh dọa tới, sau đó bị anh chất vấn oan uổng, lại nói đến chuyện bạn gái cũ vốn đã khiến cô nghẹn ở trong lòng không thoải mái mới bộc phát ra tới. Lời nói có chút nói không lựa lời, nhưng mà cô chưa từng gặp Tưởng Trọng Lâm hung thần như thế, tức khắc vừa ủy khuất vừa tức giận.

Lúc này cô tuyệt đối không thể cho phép chính mình rớt nước mắt, đó chính là thua. "Em đương nhiên biết em đang nói cái gì? Sao? Chẳng lẽ em nói trúng rồi? Anh và cô ta nối lại duyên xưa thì là quan hệ công việc, em với Vu Khởi Văn ăn cơm thì là xằng bậy sao? Anh dùng cái tiêu chuẩn gì vậy? Chỉ cho châu quan phóng hỏa không cho bá tánh đốt đèn?" cô ngạnh cổ nói.

"Anh bắt em về sớm là vì em, em không cảm kích thì thôi, anh nói lại lần cuối, em không được nói bậy như vậy!"

Nói xong xoay người lên lầu đi vào thư phòng.

Cố Nhược Ngu một người lưu tại phòng khách to như vậy, thân ảnh đơn bạc, đây là lần đầu tiên Tưởng Trọng Lâm phát hỏa với cô. Cô không thích bộ dáng anh luôn ngậm miệng không nói chuyện lúc nhắc đến Mục Đình, như vậy sẽ làm cô cảm thấy đó là đoạn hồi ức mà người khác không thể chạm tới, anh còn muốn bảo vệ hồi ức, cái loại cảm giác bị cự tuyệt ngoài cửa khiến cô rất chán ghét.

Từ sau khi gả cho Tưởng Trọng Lâm, lần đầu tiên, bọn họ phân phòng ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Hức ~ cãi nhau rồi ~~ A Ngu là người thiên về cảm xúc, Tưởng Trọng Lâm lại không hay giải thích... Như vậy rất dễ dàng xảy ra xung đột ~ hai người cũng chưa từng trải qua hôn nhân, coi như gặp phải cái cổ chai đi. Khi cãi nhau, chúng ta thực sự có thể dễ dàng nói điều gì đó làm tổn thương nhau, cho nên có cãi nhau thì phải cẩn thận a!

Các bạn đoán ai cầu hòa trước a ~(≧▽≦)/~

Lời editor: Những chương trước cũng có phần Lời Tác giả, nhưng không có liên quan nhiều tới nội dung truyện nên mình bỏ hết rồi:D

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi