TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

Cố Nhược Ngu trầm mặc vài giây, Tưởng Trọng Lâm gần như ngừng thở chờ đợi cô trả lời,

"Tôi không định cùng anh phục hôn." Cô nói trắng ra.

Tưởng Trọng Lâm trong lòng đau xót, "Không sao, anh có thể chăm sóc em."

"Được a, vậy bắt đầu từ việc đưa tôi về nhà đi." Nói xong lời này, Cố Nhược Ngu liền đi về phía của xe.

Tưởng Trọng Lâm lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, theo sát phía sau cô.

Ở trên xe, trừ tiếng nhạc âm thầm trôi nổi ra thì không còn có thanh âm khác, tình trạng như vậy hình như từng xảy ra lúc bọn họ vừa mới đính hôn. Cái khác là, lúc ấy là mới quen xấu hổ, mà hiện tại thì chỉ là không có lời nào để nói.

Cố Nhược Ngu chống tay lên cằm dựa vào cửa sổ xe, nhìn phong cảnh bên ngoài, dường như hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Tưởng Trọng Lâm, anh nắm chặt tay lái, lòng bàn tay hơi ra chút mồ hôi, khi xưa đối mặt với Cố Nhược Ngu anh luôn trấn định tự nhiên, giờ đây chỉ một động tác rất nhỏ của cô cũng có thể khiến thần kinh anh căng thẳng.

"A Ngu, nếu không, trước tiên em cứ dọn về trong nhà đi, bên kia người chăm sóc em cũng nhiều một chút, chị gái em rốt cuộc còn phải chăm sóc trong nhà."

Cố Nhược Ngu lúc này mới từ phong cảnh ngoài cửa sổ chuyển mắt qua, "Tôi cũng đã từ đó dọn ra rồi, hiện tại không rõ ràng thì sao có thể dọn về."

"Trong nhà có người làm có thể chăm sóc em, còn có thể mời đầu bếp chuyên môn trong thời gian mang thai..."

"Không cần nhiều người như vậy, tôi hiện tại cũng khá tốt."

Tưởng Trọng Lâm nghĩ nghĩ, lại mở miệng thử thăm dò nói, "Vậy thì, để anh dọn đến chỗ em đi?"

"Phòng chung cư của tôi rất nhỏ, anh dọn tới đây không thấy phiền toái sao?"

Nghe ra cô không có ý cự tuyệt, Tưởng Trọng Lâm mừng rỡ như điên, vội vàng nói, "Không phiền toái, không phiền toái."

"Nơi này cũng không có người làm, với đầu bếp chuyên dụng cho thời gian mang thai, chẳng lẽ anh muốn tự mình làm sao?" Cố Nhược Ngu nói nhàn nhạt, cô không tin anh còn có thể tự mình làm những việc này.

Tưởng Trọng Lâm sửng sốt, ngay sau đó lại cắn răng nói, "Không sao, anh làm."

Cố Nhược Ngu không nghĩ tới là ngày hôm sau, Tưởng Trọng Lâm rất có hiệu suất thực sự mang bao lớn bao nhỏ dọn tới phòng cô, Cố Nhược Sầm trông thấy mà cao hứng, cực lực khuyên bảo Cố Nhược Ngu cùng Tưởng Trọng Lâm ở chung thật tốt, cho anh một lần cơ hội. Phản ứng của Cố Nhược Ngu vẫn không mặn không nhạt, Cố Nhược Sầm dặn dò cô rất nhiều điều cần chú ý, còn nói bản thân cũng phải về nhà, nhưng vẫn sẽ thường xuyên lại đây xem cô.

Cố Nhược Ngu không vui nói, "Tỷ, chị đi rồi thì ai nấu cơm a?"

Cố Nhược Sầm chọc chọc trán cô, cô muội muội này ngốc nha, "Có Tưởng Trọng Lâm rồi, em còn sợ sẽ bị đói chết hay sao? Được rồi, hai đứa cứ thu thập một chút, chị cũng phải về nhà."

Đồ vật Tưởng Trọng Lâm dọn đến đây cũng không tính là nhiều, trừ một ít quần áo để tắm rửa ra thì là máy tính để làm việc, những đồ vật khác hầu như không mang. Cố Nhược Ngu coi như cũng hảo tâm, đưa một gian phòng khác cho anh ở, nhưng với điều kiện là không được tùy tiện vào phòng cô, không được tùy tiện lật xem đồ đạc cá nhân của cô. Tất cả những hiệp ước không bình đẳng này Tưởng Trọng Lâm đều vui vẻ đáp ứng, hàng sáng đi xuống dưới lầu mua bữa sáng, đem sữa bò làm nóng xong rồi lại đi làm, giữa trưa sẽ để dì (giúp việc) trong nhà làm cơm rồi đưa đến nhà cô, không đến 4 giờ chiều anh đã trở về, ngay cả một vài công việc chưa làm xong anh cũng sẽ mang về.

Cố Nhược Ngu thường thường sẽ xem TV mặt không biểu tình nói một câu, "Tôi đói."

Lúc này, bất luận Tưởng Trọng Lâm đang mở cuộc họp qua video hay là xem sổ tay thời gian mang thai cũng đều sẽ chạy ngay đến bên người cô, nghiêm túc hỏi cô muốn ăn cái gì. Khẩu vị của thai phụ một ngày đổi ba lần, Cố Nhược Ngu buổi sáng muốn ăn cay, buổi chiều lại có thể muốn ăn chua, đồ mua về rồi lại có thể bỗng nhiên thay đổi nói không muốn ăn nữa.

Tưởng Trọng Lâm vậy mà kiên nhẫn, tính tình cũng cực tốt, cho dù cô không muốn ăn cũng không sao, còn có thể hỏi cô có muốn ăn thứ khác hay không. Đúng là khiến Cố Nhược Ngu không tìm thấy một chút tật xấu. Vậy nên cô cũng bắt đầu hoài nghi cái người Tưởng Trọng Lâm hiện tại đây thật sự vẫn là anh sao?

Ngày tháng cứ như vậy mấy ngày, một buổi sáng nọ Tưởng Trọng Lâm theo thường lệ đi văn phòng, Cố Nhược Ngu đã hơi lộ bụng, cô không thích mang bụng lớn ra cửa, bởi vì cô đã không có cách nào đi giày cao gót mặc những bộ quần áo xinh đẹp trong tủ quần áo, còn không bằng cứ ngốc ở trong nhà, ai cũng không nhìn thấy. Vốn dĩ cha Cố mẹ Cố biết cô mang thai thì rất cao hứng, chuẩn bị đến thăm cô, nhưng hai người cũng không biết chuyện cô đã ly hôn với Tưởng Trọng Lâm, cho nên Cố Nhược Sầm khuyên bọn họ đừng sang.

Cố Nhược Ngu trong lòng bị đè nén, không biết nên nói thế nào với người trong nhà, vẫn là trước tiên không cho bọn họ biết là được.

Đúng lúc cô đang nghĩ như vậy thì bỗng nhận được một cái tin nhắn,

"Có thể gặp một lần không?" ở dưới ghi Mục Đình.

Cố Nhược Ngu nhìn di động trầm tư một trận, cuối cùng bấm xuống mấy chữ, gửi đi.

Cố Nhược Ngu cố ý chọn lấy một bộ quần áo vô cùng hiện bụng, đi giày đế bằng mềm mại, mặt mang ý cười ngồi đối diện Mục Đình.

Ánh mắt đầu tiên Mục Đình trông thấy Cố Nhược Ngu thì đầu tiên là giật mình, tiếp theo là cảm giác mất mát.

"Chúc mừng cô." Mục Đình có ý ngầm chỉ.

"Cảm ơn." Cô cũng hào phóng đáp lại.

"Cô không có gì muốn hỏi sao?"

Cố Nhược Ngu bật cười, "Mục tiểu thư, rõ ràng là cô gọi tôi tới, lại hỏi tôi có muốn hỏi gì không?"

"Cô cảm thấy cô và A Lâm thích hợp sao?" Mục Đình nhướng mày, thần sắc có chút khó phân biệt.

"Thứ nhất, mời cô đừng ở trước mặt tôi gọi A Lâm này A Lâm nọ, cái này sẽ làm tôi cảm thấy không thoải mái." Cố Nhược Ngu thu gương mặt tươi cười, nghiêm mặt nói, "Thứ hai, tôi với anh ấy có hợp hay không không cần cho người khác biết. Thứ ba, trên thế giới này không có gì hợp hay không hợp, chỉ có nguyện ý hay không."

Mục Đình nghe thấy lời này sắc mặt hơi cứng lại, khẽ hừ một tiếng, "Cố tiểu thư thật đúng là tự tin. Theo tôi thấy thì, tính tình của Cố tiểu thư như vậy một chút cũng không thích hợp với anh ấy, anh ấy cần loại nữ nhân có thể sánh vai cùng anh ấy."

"Nữ nhân cùng sánh vai, cô nói chính là cô sao? Đáng tiếc, hiện tại cô lại không đứng ở bên cạnh anh ấy a."

Mục Đình không có phản ứng, chỉ nhàn nhạt nói, "Tôi biết tôi và anh ấy không có khả năng, nhưng cái này cũng có nghĩa tôi tán đồng các người. Lúc trước nếu không phải cha anh ấy nhẫn tâm như vậy thì hiện tại ra sao ai biết được?"

Nghe đến đây, Cố Nhược Ngu cảm thấy cần phải chen vào mấy câu, "Cho nên cô liền cùng Thẩm Gia Duy cái lão tâm thần kia cùng nhau tới đoạt công ty của Tưởng Trọng Lâm, cô làm bạn gái cũ cũng quá độc ác đi, cô đây là không chiếm được anh ấy thì phải huỷ hoại anh ấy sao?"

Mục Đình sắc mặt biến đổi, "Cô biết?"

Cố Nhược Ngu cười nhạo, "Muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm, những lời này vẫn là có đạo lý, cô còn không phải là tính toán dựa vào Thẩm Gia Duy tới khống chế Tưởng Trọng Lâm, tốt nhất là uy hiếp anh ấy ly hôn tôi, rồi cùng cô ở bên nhau sao?"

"Cô không hiểu......" Mục Đình thần sắc suy sụp.

"Tôi không hiểu?" Cố Nhược Ngu bỗng nhiên nâng giọng lên một tông, "Tôi quả thật là không hiểu. Tôi không hiểu năm đó cô yêu anh ấy đến muốn chết muốn sống mà còn có thể dễ dàng rời đi như vậy, tình yêu của cô hoá ra lại rẻ như vậy, còn không bằng một cơ hội đi du học." Cô nói sắc bén, làm Mục Đình không chỗ nào che giấu,

"Cô căn bản không biết, lúc trước phụ thân anh ấy nói như thế nào với tôi... Tôi..."

"Nói như thế nào? Còn không phải là nhục nhã cô vài câu thôi sao, cô bị thương hay là bị đau? Hay là lời nói chọc tới lòng tự trọng mẫn cảm của cô? Nói trắng ra kỳ thật cô chính là tự ti, chính mình cũng cảm thấy mình không xứng với anh ấy, vậy thì cô vĩnh viễn cũng không xứng với anh ấy! Về điểm này, tôi cảm thấy cô có thể nhìn em trai anh ấy mà học tập. Cái đồ ngốc Tưởng Thúc Dương kia, tuy rằng tôi thật sự chướng mắt nhưng ít nhất hắn biết rõ một chuyện, biết đấu tranh. Tân Nghệ Viện cũng giống cô, xuất thân trong gia đình bình thường, bà mẹ thậm chí làm người hầu cho nhà có tiền, cô ta còn không phải vẫn luôn ở bên Tưởng Thúc Dương, tôi còn thấy được bản thân cô ta cảm thấy mình rất xứng với Tưởng Thúc Dương. Cái thứ thể diện này không phải do người khác đưa cho, mà là tự mình có."

"Loại đại tiểu thư như cô biết cái gì!" Mục Đình bỗng nhiên kích động gào lên, "Cô vốn không hiểu cảm giác bị vận mệnh điều khiển!"

"Vận mệnh gì đó, còn không phải do chính mình lựa chọn, lúc trước cô không đưa ra quyết định như vậy thì cũng sẽ không có cô của hiện tại, trách được ai đây? Lại nói, hôm nay cô rốt cuộc muốn tìm tôi làm gì?"

Mục Đình trầm mặc thật lâu, cuối cùng bưng cà phê trước mặt lên uống một ngụm, rồi mới chậm rãi nói, "Tôi phải đi, đi Châu Âu, có công ty mời tôi, nói không chừng không trở lại."

"Cô hẳn là nên đi tìm Tưởng Trọng Lâm nói lời này mới đúng."

"Hiện tại ngay điện thoại của tôi phỏng chừng anh ấy cũng không muốn nhìn thấy đi." Mục Đình cười khổ. "Phiền cô chuyển lời một chút đi." Nói xong, cô liền chuẩn bị đứng dậy rời đi. Bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, quay người lại ghé đến gần, ở bên tai Cố Nhược Ngu nhẹ nhàng nói,

"Tuy rằng phải đi, cuối cùng vẫn muốn hòa nhau một ván, nữ nhân đầu tiên của anh ấy là tôi."

Dù chết cũng là âm hồn bất tán, đại khái chính là dùng để nói loại bạn gái cũ này đi. Cố Nhược Ngu về đến nhà, cảm thấy như là nơi nào bị chọc, cả người không thoải mái.

Lúc Tưởng Trọng Lâm trở về thì thấy được Cố Nhược Ngu khuôn mặt u ám. Trong khoảng thời gian này tính tình Cố Nhược Ngu cũng không tốt lắm, thường hay hỉ nộ không chừng, trong sổ tay có nói đó đều là do phân bố hormon, cần kiên nhẫn dẫn đường yêu thương chăm sóc thai phụ. Tưởng Trọng Lâm hầu như không vấn đề gì, đều theo Cố Nhược Ngu, muốn làm gì thì làm đó, sợ cô giữ buồn giận ở trong lòng, thành ra trầm cảm trước khi sinh.

Nhìn thấy sắc mặt này, Tưởng Trọng Lâm rất tự giác đi đến dò hỏi cô bữa tối muốn ăn gì.

"Ăn cái gì mà ăn, tức no luôn rồi."

Tưởng Trọng Lâm ngồi xuống bên cạnh cô, kéo tay cô qua, kiên nhẫn hỏi, "Làm sao vậy?"

"Hôm nay đi gặp Mục Đình."

Tưởng Trọng Lâm nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, "Đi gặp cô ấy làm cái gì?"

"Cô ta nói cô ta phải rời khỏi, muốn tôi chuyển lời cho anh."

Tưởng Trọng Lâm thở dài, "Loại chuyện này em có thể nói cho anh trước, để anh đi xử lý."

"Dù sao chúng ta hiện tại cũng không quan hệ gì, anh muốn đi cùng cô ta cũng đúng."

"Cố Nhược Ngu!" Tưởng Trọng Lâm thật sự là có chút giận, chẳng lẽ nhiều ngày chăm sóc làm bạn với cô như vậy, cô vẫn không cảm giác được tâm ý của anh sao? Hay là muốn dùng lời nới như vậy để làm anh thương tâm?

Cố Nhược Ngu giờ đây trong lòng vô cùng yếu ớt, hơi lớn tiếng một chút cô liền cảm thấy Tưởng Trọng Lâm đang hung dữ với cô, thế là ngay sau đó liền nước mắt lưng tròng,

"Ô...... Anh còn dám còn dám hung dữ với tôi... Anh đi ra ngoài..."

"Không phải, anh không có hung dữ với em." Tưởng Trọng Lâm vừa thấy cô khóc, lòng cũng mềm đi, đâu còn có suy nghĩ khác, vội vàng dỗ cô, "Anh không nên lớn tiếng như vậy, thực xin lỗi."

Cố Nhược Ngu vẫn thút thít.

Tưởng Trọng Lâm thở dài, "A Ngu, anh có lẽ không phải là rất biết nói năng, nhưng anh muốn nói với em, chuyện anh với cô ấy thật sự đã qua rồi, cuộc sống hiện tại của anh chỉ biết có em, nha, còn có bảo bảo." Nói, đôi tay anh xoay đầu Cố Nhược Ngu về phía anh, nhìn thẳng vào hai mắt anh, "Người anh yêu chính là em, về sau cũng chỉ có thể là em, em hiểu chứ?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi