TRÙNG SINH: CỨU VỚT ANH TRAI NAM CHÍNH

Giữa trưa 11 giờ hôn lễ chính thức bắt đầu, trong giáo đường có khoảng chừng hơn ba mươi vị khách, đều là bạn bè của hai bên nam nữ, trưởng bối duy nhất có mặt là mẫu thân của Tân Nghệ Viện, nhìn qua trông bà hơi mất tự nhiên, ngồi ở hàng ghế đầu, không hợp với mấy người ngồi chung quanh, may là lúc sau có bạn bè nữ giới của bên nữ tiến lên làm bạn, mới khiến bà trông không quá cô đơn.

Nghi thức vô cùng đơn giản, bắt đầu từ mục sư chủ hôn, cô dâu chú rể tuyên thệ, sau đó trao đổi nhẫn. Tuy rằng hôn lễ này không phô trương cũng không lớn, nhưng có thể nhận là bọn họ rất yêu nhau, cô dâu dường như cũng không hề bởi vì hôn lễ quạnh quẽ mà có câu oán hận, về điểm này Cố Nhược Ngu không thể không nói câu bội phục, nếu chuyện như vậy xảy ra trên người cô, phỏng chừng cô là không thể tiếp thu. T thìình yêu mà không có bánh mì cô không cần. Đây vẫn luôn là nguyên tắc nhân sinh của cô, từ trước khi trọng sinh đến bây giờ đều không thay đổi.

Chú rể hôn cô dâu, những vị khách đang ngồi đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng, tràng pháo tay đều là chân thành phát ra chứ không phải là do khách sáo, bọn họ có thể chấp nhận đôi vợ chồng mới cưới này.

Bên ngoài giáo đường có một thảm cỏ nho nhỏ, vừa lúc bố trí thành một bữa tiệc buffet đồ lạnh. Không có tháp champagne hoa lệ với cổng vòm bóng bay, nhưng lại có khăn trải bàn trắng tinh bày trên bàn ăn, có hoa tươi các màu làm trang trí. Cố Nhược Ngu đi xuyên qua giữa, cầm lấy một cái bánh kem đáng yêu lên ăn, lúc này, Tưởng Trọng Lâm đi tới bên người cô, đưa cho cô một ly nước trái cây,

"Lát nữa bọn họ tới kính rượu, em uống cái này thay thế đi."

Cố Nhược Ngu biết nghe lời nhận lấy cái ly, "Bọn họ kết hôn xong cũng định cứ thế gạt tiếp sao? Chỗ ba anh ấy?"

Tưởng Trọng Lâm dường như không muốn nhắc tới đề tài này, "Không biết, đi một bước xem một bước đi." Trong giọng anh đều là bất đắc dĩ sâu kín.

Nghe được câu trả lời như vậy, Cố Nhược Ngu ghé mắt, "Nha? Đây cũng loại lời mà anh sẽ nói."

"Anh sẽ nói loại lời nói nào?"

"Lên kế hoạch tựa như chơi cờ, lúc ngươi hạ một bước này nên đoán trước đến mười bước phía sau của đối thủ." Cố Nhược Ngu cố ý hạ thấp thanh âm, kéo dài mặt, học theo dáng vẻ này thường của Tưởng Trọng Lâm.

Tưởng Trọng Lâm bị điệu bộ này của cô chọc cười, đây là lời lúc trước anh ở nhà gọi điện thoại xử lý công việc anh đã nói, không nghĩ tới bị Cố Nhược Ngu nhớ rõ, còn học ra hình ra dáng.

Đang lúc nói giỡn, Tưởng Thúc Dương đưa Tân Nghệ Viện hướng tới bên này, ở trước mặt hai người đứng yên, Tưởng Thúc Dương hiếm khi bày ra vẻ mặt như vậy, cảm giác đã thành thục không ít.

"Ca, tẩu tẩu, em và Nghệ Viện kính hai người, cảm ơn lần này hai người đã trợ giúp." Nói xong, hắn lập tức uống sạch ly champagne, Tân Nghệ Viện cũng cười kính bọn họ.

Số lần đối chọi gay gắt với Tưởng Thúc Dương quá nhiều, cho nên Cố Nhược Ngu đều không nhớ rõ lúc bọn họ hòa ái nói chuyện đã là chuyện từ bao giờ. Nhưng hắn cũng đã làm được đến như vậy, mặc kệ là thiệt tình hay là giả ý, Cố Nhược Ngu đều nên cấp mặt mũi.

"Chúc hai người bạc đầu giai lão, cuộc sống hạnh phúc." Cố Nhược Ngu cũng mỉm cười cùng Tưởng Trọng Lâm nâng chén chúc bọn họ.

"Chuyện trước kia hy vọng cô đừng so đo, cùng với ca ca mỗi ngày hạnh phúc..." Lúc chuẩn bị xoay người đi, Tưởng Thúc Dương nói như vậy với Cố Nhược Ngu.

Cố Nhược Ngu mỉm cười.

......

Hôm nay thời tiết thật sự là không tệ, Cố Nhược Ngu ăn vài thứ rồi muốn tản bộ chung quanh, ai biết vừa mới đi đến bên cạnh lùm cây, lại nhìn thấy một nam nhân mặc áo khoác đen đang lén lút làm gì đó. Cố Nhược Ngu nổi lên lòng nghi ngờ, chậm rãi đi qua đi, túm lấy bả vai nam nhân kia, lạnh lùng hỏi,

"Ê, anh là ai? Ở đây làm gì?"

Nam nhân kia bị Cố Nhược Ngu làm hoảng sợ, phản xạ xoay người, đem đồ vật trong tay giấu ra phía sau lưng, Cố Nhược Ngu lẹ mắt thấy đó là một bộ camera!

"Anh là phóng viên? Hay là đội paparazzi? Hay là trợ thủ ai gọi tới? Mau đem thẻ nhớ ra đây, bằng không tôi kêu người tới." Lòng Cố Nhược Ngu lập tức căng thẳng, nếu chuyện này mà bị truyền thông lôi ra ngoài, không chỉ Tưởng phụ giận tím mặt mà mặt mũi Tưởng thị cũng sẽ mất hết.

Nam nhân kia thấy rõ là Cố Nhược Ngu thì ngược lại nhẹ nhàng thở phào, chỉ là một thai phụ bụng to mà thôi, không cần lo lắng. Cất xong những thứ vừa chụp được, chuẩn bị rời đi. Phải biết rằng người thuê hắn chính là trả một giá rất cao, không làm tốt chuyện này, có lẽ sẽ đập bát cơm của hắn, hắn còn có vợ bé con thơ phải nuôi.

Cố Nhược Ngu thấy hắn muốn chạy, một bước tiến lên túm chặt tay áo hắn,

"Muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy, để camera lại!" Cố Nhược Ngu lớn tiếng nói, hy vọng gọi được mọi người ở bên trong tới.

Nam nhân có lẽ cũng phát hiện ra mục đích của cô, sợ bị nhiều người nhìn thấy hành tung của mình, dùng sức hất tay Cố Nhược Ngu đang kéo tay áo hắn, uy hiếp nói, "Mau buông ra, bằng ngươi biết tay."

Cố Nhược Ngu vừa nghe xong máu vọt tới đầu, "Anh cho rằng anh là ai dám uy hiếp tôi?" Sau đó, Cố Nhược Ngu xoay sang phía đông người, la lớn, "Mau tới a, bên này xảy ra chuyện!"

Cô kêu xong, đột ngột đá một phát vào đầu gối nam nhân kia, nhân lúc hắn bị đau thì nháy mắt chuẩn bị bắt camera trong tay hắn. Ai biết phản ứng của gã cũng rất nhanh, kéo chặt lấy camera.

Mọi người nghe tiếng chạy lại đây thì thấy một màn như vậy, hai người đều giữ chặt camera không chịu buông tay, nam nhân kia vội đến mức mồ hôi đầy đầu, mắt thấy càng ngày càng nhiều người, sợ là bản thân trốn không xong, gã cắn răng một cái nói,

"Tôi cũng không phải là cố ý muốn như vậy, đây là cô ép tôi." Sau đó bỗng nhiên thả lỏng tay, Cố Nhược Ngu bị buông tay như vậy, cứ thế ngã ra đằn sau. Nam nhân kia thừa dịp cô vấp ngã, cướp lấy camera bỏ trốn mất dạng.

Tưởng Trọng Lâm suýt bị một màn phát sinh trước mặt này làm cho hồn phi phách tán, vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Nhược Ngu, run rẩy đưa tay chuẩn bị nâng cô dậy,

"A Ngu, sao rồi? Em có chỗ nào không ổn?" Ngay cả giọng nói của anh cũng không còn sự trấn định như xưa.

Cố Nhược Ngu ngã một cú này rất mạnh, toàn thân đau không chịu được, lời cũng không nói nên câu, nhưng ngay giây tiếp theo cô lại cảm thấy có thứ gì chậm rãi chảy ra từ phía dưới. Tay cô thuận thế sờ một cái, không phải máu! Đó chính là......

"Mau, đi bệnh viện, hình như nước ối vỡ rồi." từng chữ từng chữ từ trong miệng đi ra.

Tưởng Trọng Lâm giờ phút này đang hoang mang lo sợ, nghe thấy Cố Nhược Ngu nói mới cúi đầu nhìn, quả nhiên trên váy cô có một mảng ướt át. Bên cạnh có người lập tức gọi điện thoại, an ủi, "Xe cứu thương sẽ tới ngay, đừng lo lắng."

Sao có thể không lo lắng!? Tưởng Trọng Lâm chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế, ngay cả lúc trước biết Tưởng thị có khả năng giữ được cũng không có tâm trạng như vậy. Như thể chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ vụn.

"Tìm người đi tra nam nhân vừa rồi, trong tay hắn có ảnh chụp..." Cố Nhược Ngu dần dần phục hồi tinh thần lại lôi kéo tay sao Tưởng Trọng Lâm, thấp giọng nói, "Có khả năng hắn sẽ đem chuyện hôm nay tuồn ra ngoài."

Nhưng mà hiện tại Tưởng Trọng Lâm làm gì có tâm trạng nghe những lời này, đầy tim đầy mắt đều là dáng vẻ cô ổn hay không.

Nhìn mắt Tưởng Trọng Lâm hơi phiếm hồng, Cố Nhược Ngu lại kéo ra chút tươi cười,

"Trước nay còn chưa từng thấy anh khóc đâu, rớt một giọt nước mắt xem nào." cô nói nhẹ nhàng, như thể hoàn toàn không có chuyện gì. Nhưng lời này lại chọc giận Tưởng Trọng Lâm cảm xúc vốn dĩ đang không ổn định.

"Nói bậy gì đó! Nằm im đấy cho anh, xe sắp tới rồi."

Xe cứu thương không lâu thì đến, mọi người phối hợp với nhân viên y tế ba chân bốn cẳng đem Cố Nhược Ngu đưa lên xe, Tưởng Trọng Lâm cũng ngồi lên theo. Hộ lý đi cùng chỉ đơn giản kiểm tra một chút thân thể Cố Nhược Ngu, không phát hiện dấu hiệu xuất huyết nhiều, nhìn qua chỉ là nước ối vỡ, có lẽ muốn sinh ngay. Nhìn dáng vẻ Tưởng Trọng Lâm cau mày nôn nóng khó nhịn ngồi bên cạnh thì mở lời an ủi,

"Tiên sinh, thái thái là muốn sinh bảo bảo, tình huống hiện tại cũng không phải nghiêm trọng, ngài không cần lo lắng như vậy."

"Nhưng mà, cô ấy té ngã nên mới... Bây giờ còn không đến ngày sinh dự tính..." Quá mức khẩn trương làm Tưởng Trọng Lâm nói chuyện cũng lắp bắp. Hộ lý ở một bên nhìn mà buồn cười,

"Chúng tôi vừa mới làm kiểm tra cho cô ấy, không có vấn đề lớn, hiện tại chỉ cần nhanh chóng đến phòng sinh đưa bảo bảo ra ngoài, có thai phụ cũng sẽ sinh trước ngày sinh dự tính, sẽ không có ảnh hưởng gì xấu đối với bảo bảo đâu."

Nghe thấy lời nhân viên y tế nói, Tưởng Trọng Lâm xem như an tâm hơn một chút, nhưng lại nhìn gương mặt Cố Nhược Ngu hơi tái nhợt, anh vẫn không thể thả lỏng hoàn toàn, giữ chặt tay cô, luôn cùng cô nói chuyện, khiến cô đừng sợ.

Cố Nhược Ngu lúc này cũng không rảnh nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ nhảy ra trong đầu cô đều là lời vị đại tỷ ở lớp huấn luyện tiền sản, tuy rằng sinh thường khá tốt, nhưng mà ảnh hưởng đối với người mẹ cũng rất lớn, không cẩn thận một cái là thế này thế kia, nghĩ đến những lời đó, trong lòng Cố Nhược Ngu bắt đầu bồn chồn. Cô nắm lấy tay Tưởng Trọng Lâm, cầu xin,

"Em không muốn sinh thường, em muốn sinh mổ!"

Tưởng Trọng Lâm còn chưa có kịp trả lời, hộ lý liền cười rộ lên,

"Còn chưa sinh mà, sao cô đã biết là không thể sinh thường? Mẹ sinh thường đối với bảo bảo tương đối tốt nha."

"Tôi không cần!!!" Cố Nhược Ngu hiện tại đã bị sợ hãi bao phủ, nói cái gì cũng nghe không vào, cô sợ nhất là đau, nghe cái loại đau từng cơn này có thể khiến người ta chết ngất.

"Được được, chúng ta không sinh thường, sinh mổ." Tưởng Trọng Lâm đáp ứng vô điều kiện, anh nghĩ dù sao cũng là con trai, vẫn là nhường mẹ nó đi. Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Cố Nhược Ngu, anh cũng không đành lòng nói gì.

Hộ lý ngồi bên cạnh nghe hai người đối thoại có chút không nên lời, thật là cha mẹ không đáng tin cậy a, còn muốn mặc kệ hài tử?

Cố Nhược Ngu được thuận lợi đẩy vào phòng sinh, lưu lại Tưởng Trọng Lâm ở trên hành lang bệnh viện bồi hồi. Trong lúc đó anh gọi điện thoại cho cha Cố mẹ Cố, báo tình hình Cố Nhược Ngu để bọn họ trước đừng lo lắng. Sau đó gọi cho dì giúp việc phân phó tùy thời đợi mệnh, đồ ăn đồ dùng đều phải chuẩn bị thỏa đáng.

Dưới sự kiên trì của Cố Nhược Ngu, cuối cùng đã sinh mổ được một bé trai ba cân chín, giải phẫu cũng rất thuận lợi, Cố Nhược Ngu nỗ lực mở to mắt nhìn thoáng qua hài tử, nói một câu, "Thật xấu." Rồi ngủ luôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi