TRÙNG SINH ĐI TRA NAM!



Edit: Sa uyển nghi
Beta: Pi sà Nguyệt
Chung Duy Cảnh rất thông minh, anh là người thông minh nhất mà Cam Ninh từng gặp, cạnh đấy, ngài Chung không gì không làm được khá đần trên ‘một số’ chuyện, chẳng qua Cam Ninh rất hài lòng với cách anh thể hiện sự bất mãn.

Người kia sợ cô giận nên không trực tiếp hỏi cô, dù trong lòng anh rất khó chịu nhưng vẫn suy xét cảm nhận của cô.
Cho nên cuối cùng Chung Duy Cảnh vẫn không hỏi gì, không nói gì, nhưng Cam Ninh biết anh không vui, mà nguyên nhân không vui là người bạn học luôn chăm sóc cô.

Cô và người bạn đó không có cái gì cả, nhưng cô rất vui vì người đàn ông nội liễm chậm chạp kia lại có giác ngộ như thế.
Chung Duy Cảnh không thích cà rốt, hai bạn nhỏ cung đứng cùng chiến tuyến với ba mình mà không đòi hỏi cái gì.

Chung Duy Cảnh cứ tưởng những điều này là do Chung Diên giật dây cho Cam Điềm nói, nhưng kết quả lại là Cam Điềm ép buộc anh trai nói.

Chung Duy Cảnh chuyển tầm mắt từ tờ báo sang người Cam Điềm, con bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, trong ngực là chú gấu bông mà Cam Ninh mua cho con bé, con bé vừa ôm chặt gấu bông vừa nhìn chằm chằm màn hình TV, bộ phim trên TV là bộ phim kinh điển – Phim kháng Nhật.

“Mẹ bảo trưa nay chúng ta sẽ ăn cà rốt.” Chung Diên cầm sách ngồi cạnh anh nói mà không nhìn Chung Duy Cảnh, hôm nay cậu bé mặc bộ đồ Tây, rất đẹp trai, Cam Ninh thích con trai lớn mặc như thế.

Chung Duy Cảnh im lặng nhìn nhà bếp, người phụ nữ trong đấy đang vội vàng nấu đồ ăn, “Hừm, tốt lắm.”
Chậc chậc, lời này không đúng với lương tâm chút nào.

Nhưng hiển nhiên ngài Chung không cho là thế, đây là dạy con cái không được kiêng ăn, “Ăn cà rốt tốt cho sức khỏe.” Chung Duy Cảnh nghĩ một lát rồi nói câu mà Cam Ninh hay nói, “Ăn vào con mới cao được.” Thật ra, dạy con không phải là điểm mạnh của Chung Duy Cảnh, những việc này thường là do mẹ đứa nhỏ làm.
Bé Chung có vẻ ngoài giống ba tới 80% không thèm nhìn ba mình, tay đang cầm sách của cậu bé run run, lạnh lùng cười cợt.

Mà ba của cậu, ngài Chung lại bắt gặp cảnh anh, anh cảm thấy máu trên người anh đông cứng lại, “Ai dạy con đấy?” Muốn bị ăn đánh à? Đây là cảm nhận duy nhất của Chung Duy Cảnh.
Chung Diên liếc Chung Duy Cảnh một cái, thản nhiên nói, “Ba đấy!” Chung Duy Cảnh khó chịu, lạnh mặt bảo, “Nói bậy, ba không có dạy con —“ nói được nửa thì ngậm họng, ngài Chung đột nhiên nhớ đến cảnh Cam Ninh hôn má Chung Diên hôm qua, lúc đó anh đang đọc báo.

Cúi đầu nhìn thằng nhóc bên cạnh mình, nếu như quyển sách trên tay nó đổi thành tờ báo thì y như cảnh tái hiện thu nhỏ anh vậy, quá đáng sợ rồi.
Ông bố bị đả kích hồn bay phách lạc, không biết nên giải thích hành vi theo thói quen của mình thế nào, đây là lần đầu ngài Chung cố tìm từ để nói với con trai lớn nhà mình, còn thành tâm xin lỗi nữa, “Hừm, hôm qua ba làm thế là sai, cho nên sau này con đừng học theo.” Cho dù biết Chung Diên và những đứa nhỏ ‘bình thường’ không giống nhau, nhưng với Chung Duy Cảnh bây giờ, cậu nhóc chỉ là con trai của anh mà thôi.
Chung Diên lúc này mới cam lòng thả sách xuống, quay đầu nhìn ba cậu, bé Chung Diên hai tuổi đã nói chuyện rất lưu loát, “Nếu ba đã biết sai, vậy thì bỏ qua.” Sau khi nhẹ nhàng nói một câu như vậy, cậu nhóc nhảy xuống sofa, chạy vào trong nhà bếp, để lại Chung Duy Cảnh đang trợn mắt há mồm.

Bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, Cam Điềm tắt TV, cẩn thận bò trên thảm.

Cam Điềm rất sợ đau, mỗi lần đụng trúng cái gì hơi đau chút con bé sẽ khóc rối tinh rối mù, Chung Duy Cảnh không biết cái tính này của con gái giống ai, rõ ràng người phụ nữ kia và anh đều không thích khóc, hình như hồi bé anh còn chả thèm khóc đấy thì phải.
Ngay khi ngài Chung tưởng con bé bò về phía nhà bếp thì Cam Điềm dừng lại, quay đầu cười xán lạn, “Cam Điềm đáng yêu nhất.” Bé gái nuôi rất tốt, cười lên rất đáng yêu, quan trọng hơn Cam Điềm còn biết làm nũng, ngay cả ngài Chung tâm lý sắc đá cũng sẽ trả lời “Ừ” để công chúa nhỏ của anh hài lòng.
Bé con Cam Điềm “được khen” uốn éo cái mông, bước lên con đường của anh trai mình – vừa hát nhạc thiếu nhi vừa đi vào nhà bếp, Cam Ninh đang chiên thịt, hai đứa nhỏ rất thích món thịt chiên ớt.

Chung Duy Cảnh cũng thích, nhưng anh nói với hai đứa nhỏ, đồ chiên không tốt cho sức khỏe.
Chun gDuy Cảnh không phải không thích rau, chẳng qua anh thích ăn thịt hơn mà thôi.

Nhưng những điều này không thể nói cho hai đứa nhỏ khôn ranh nhà anh được.

Mặc dù hai đứa nhỏ mới hai tuổi nhưng lại không giống đứa nhóc hai tuổi chút nào.


Là một người bố, Chung Duy Cảnh muốn cho con cái của anh có hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất, muốn chúng nó có tương lai tốt nhất.
Trường học đang trong quá trình xây dựng, khoảng tháng ba là hoàn thành.

Nhưng đấy chỉ là cơ bản, Chung Duy Cảnh không muốn trường học chỉ có vẻ ngoài, anh muốn con mình sẽ học ở đấy trong tương lai nên tiêu chuẩn của trường đã bị nâng lên cao mấy phần.
Lúc trước anh đã bàn với Cam Ninh, tết năm nay ở nhà không đi đâu cả.

Hai đứa nhỏ ngày càng ồn ào, dĩ nhiên đây chỉ là em gái, anh trai Chung Diên vẫn yên tĩnh như trước.

Chung Duy Cảnh đứng ở cửa phòng bếp, anh đang nghĩ trước khi trường học xây xong, có phải anh nên để hai đứa nhóc đi nhà trẻ một khoảng thời gian không.
Buổi tối, sau khi hai đứa nhóc đi ngủ, lúc này Cam Ninh mới lên giường đi ngủ được, lúc cô đi vào thì thấy Chung Duy Cảnh đang đọc sách, thấy cô vào thì bảo, “Qua tết chúng ta cho hai đứa nhóc đi vườn trẻ Tiểu Ban đi.” Mặc dù biết tuổi hai đứa nhỏ chỉ có thể đi nhà trẻ, nhưng ngài Chung không thấy đấy là vấn đề gì cả.
Cam Ninh nhìn Chung Duy Cảnh chằm chằm một lát, lúc này mới nghi ngờ hỏi, “Tại sao lại quyết định vậy?” Cam Ninh cởi áo khoác, vén chăn nằm cạnh anh, rất ấm áp.

Chung Duy Cảnh buông sách, tìm bàn tay cô trong chăn, cầm chặt, nhướn mày bảo, “Bọn nhỏ có thể ngủ một mình.” Cam Ninh sợ lạnh, vào mùa đông, dù có bật máy sưởi cỡ nào thì tay chân của cô vẫn lạnh lẽo như trước.
“Bọn nhỏ vẫn còn nhỏ.” Cam Ninh cãi lại, là một người mẹ lại không thể ở cạnh con thường xuyên, cô đã rất áy náy rồi, sao có thể không dỗ đứa nhỏ đi ngủ được chứ? Hơn nữa, cô thấy hạnh phúc khi làm thế.
Bàn tay lớn đang cầm tay cô đột nhiên nắm chặt lại, Cam Ninh lộ con mắt ra khỏi chăn, nhìn anh như muốn nói gì, cô cười đắc ý, “Nếu không anh đi kể chuyển cổ tích cho chúng nó đi.” Không thể trách cô cười nhạo Chung Duy Cảnh, bởi vì ngài Chung không có thiên phú nào ở phương diện kể chuyện cổ tích này cả.
Chung Duy Cảnh đột nhiên không cãi lại được, trong ký ức tuổi thơ của anh có rất nhiều sách, nhưng không có quyển nào liên quan đến truyện cổ tích cả, “Sau này buổi tối em cứ kể cho anh trước, anh sẽ đi dỗ chúng nó ngủ.” Tay của cô không non mềm, trên tay thậm chí còn có dấu thô ráp và nứt nẻ, không giống cô trước kia.

“Ừm.” Cam Ninh thật sự buồn ngủ, giọng nói mơ mơ màng màng, hôm nay cô bận cả ngày, lúc này vừa lên giường ấm đã buồn ngủ.

Phòng ngủ an tĩnh chỉ có tiếng hít thở của cô, Chung Duy Cảnh cẩn thận lấy tuýp thuốc từ hộc tủ đầu giường, bôi vào mu bàn tay một lát rồi thả nó lại chỗ cũ.
Người phụ nữ này không ngại cái gì cả, ví dụ như nứt da rất khó chịu nhưng cô chưa từng bôi thuốc mỡ, Chung Duy Cảnh không thích cô như vậy, nhưng định mở miệng thì phát hiện anh không có lập trường để chỉ trích cô.

Nội tâm của người phụ nữ này yếu đuối hơn anh tưởng tưởng rất nhiều, Chung Duy Cảnh không biết nếu họ tiếp tục phí thời gian trên vấn đề này thì kết quả cuối cùng kia có xuất hiện lại nữa hay không.
Thuốc mỡ bôi lên da nứt sẽ cảm thấy hơi lành lạnh, Cam Ninh nhíu mày, Chung Duy Cảnh cứng người không dám nhúc nhích, lát sau xác nhận cô đã ngủ mới tiếp tục bôi thuốc.

Anh cố ý nhờ bác sĩ lấy thuốc mùi nhạt nhất, hi vọng cô không ngửi thấy mùi gì.
Lúc đấy anh thể hiện mặt tốt của mình theo thói quen, lúc nhìn thấy người hướng dẫn đằng sau cô, Chung Duy Cảnh gần như không do dự nghĩ đến trong túi mình còn tuýp thuốc chưa dùng hết, dưới cái nhìn của anh, mặc dù nó không phải là lòng tốt nhưng đấy lại là làm chuyện tốt.
Nhưng anh đánh giá cao sự thông minh của mình quá mức, đầu óc của Cam Ninh mặc dù không nhanh nhạy như anh, nhưng cô không phải là kẻ ngốc, thậm chí cô còn thấy Chung Duy Cảnh mà anh không thể thấy được.

Anh không quan tâm thuốc đấy có tác dụng không, chỉ là anh suy đoán anh có sai trong việc đấy không mỗi khi thấy cô kháng cự với thuốc bôi.
Mãi mới bôi thuốc xong, Chung Duy Cảnh lại không buồn ngủ, tay vô thức vuốt nhẹ mu bàn tay của cô, sau đó đưa tay ra ôm eo cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi