TRÙNG SINH LẠI LÀM ĐỘC PHỤ

trên sông Tần hoài, thuyền hoa nhấp nhô, tiếng cười đùa trêu ghẹo, mái chèo khua mặt nước.

Ở một địa phương ồn ào náo động như vậy, lại có một người đang ngồi một mình câu cá trên mũi thuyền, sau lưng hắn có hai người đang quỳ, một nữ tử kiều diễm lả lướt cùng một nam tử ủ rũ.

"Tương tri tương niệm vĩnh bất khí, nhất sinh nhất đại nhất song nhân, thì ra là như vậy, cuối cùng vẫn chỉ là một nha đầu ngốc trong mắt không chứa được hạt cát nào."

Nữ tử im lặng cong môi cười lạnh.

Nam tử giật mình buồn bã.

"Chủ tử, Tiểu Mạn chết rồi."

"Đúng vậy, chết, người đều sẽ chết, có cái chết nhẹ tựa lông hồng, có nặng như thái sơn, mà Tiểu Mạn chết chính là nặng như thái sơn, nàng là vì giang sơn nghiệp lớn mà chết, các ngươi nói xem có đúng hay không?"

Nam tử cùng nữ tử đều không lên tiếng, nam tử ngồi ở mũi thuyền câu cá cười khẽ, "Hai người các ngươi so ra không đơn thuần như Tiểu Mạn, ta vẫn là thích tử sĩ như Tiểu Mạn hơn, ta chán ghét các ngươi, các ngươi lúc nào cũng tồn tại quá nhiều tâm tư suy tính."

Mà có quá nhiều suy tính thì không dễ khống chế.

Nữ tử lại cười lạnh, nam tử ngẩn người.

"Lục Cửu, Trung quân Đô đốc thiêm sự, con cưng của Trường Ninh Hầu Lục Bỉnh, Cẩm y vệ Thiên hộ, hắn hữu dụng hơn ngươi nhiều."

Nam tử khinh thường phát ra một tiếng hừ lạnh.

"Chủ tử muốn lôi kéo hắn à?" Nữ tử nói.

"Chỉ có ta muốn thì không thể được, còn phải xem duyên phận, đâu phải ai ta cũng kéo hết lên thuyền đâu, phải cẩn thận thì thuyền mới dùng được vạn năm."

- -

Trong ngõ hẻm tăm tối dơ bẩn, Lục Cửu dựa vào cửa nhà Lục Mạo mà ngồi, uống từng ngụm từng ngụm rượu, bên kia cửa Ninh Tú Ngọc sống chết không chịu mở cửa cho hắn, lúc này đang khoác xiêm y ngồi cùng.

Lục Mạo xách đèn lồng trở lại, lúc đi qua vũng nước tù suýt chút thì giẫm trúng, hắn xúi quẩy "hừ" một tiếng.

Từ công tử Hầu phủ thành ca kỹ ở tại ngõ Bắc, chỉ một thời gian ngắn ngủi mà hắn đã hoàn toàn không còn khí độ của một công tử thế gia.

Nghe thấy tiếng động, Lục Cửu đứng phắt dậy, "Lục Mạo?"

Giọng nói này thực quen.

"Ngươi là ai?"

"Ta là đại gia ngươi." Lục Cửu xông lên vung ra một đấm, đánh Lục Mạo sưng một con mắt, đèn lồng rơi trên mặt đất.

"Lục Cửu!"

"Phải, chính là ta." Lục Cửu tặng cho Lục Mạo một trận quyền đấm cước đá.

"Ngươi mẹ nó vì sao lại đánh ta, ta thảm đến vậy rồi mà chẳng lẽ các ngươi còn chưa chịu bỏ qua nữa à?" Lục Mạo bị đánh không còn sức đánh trả, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm đầu gầm lên.

Lục Cửu gục lên lưng Lục Mạo khóc rống lên, "Lục Mạo, ta hối hận đã cưới nàng ta, ta không nên cưới nàng ta, nàng ta đã đánh chết Tiểu Mạn của ta, ta cũng chưa làm gì hết mà, ta muốn chạm cũng không dám chạm vào Tiểu Mạn."

Nghe những lời lúc say của Lục Cửu, trong lòng Lục Mạo cảm thấy sung sướng, lại chợt có cảm giác đồng bệnh tương liên, "Ngươi đừng đè lên người ta, ta sẽ bị ngươi đè chết mất, ngươi đứng lên vào trong nhà đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."

"Nhị đệ, ta có lỗi với ngươi." Lục Cửu lảo đảo đứng lên, Lục Mạo cũng đứng lên, túm lấy tay áo Lục Cửu kéo vào trong nhà.

Lúc này Ninh Tú Ngọc mới mở cửa, cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước.

Lục Mạo nói: "Nàng đi vào phòng ngủ đi, con ma men này để ta ứng phó."

"Quẳng hắn ngoài cửa đi, chàng xem hắn đánh chàng ra nông nỗi này." Đèn lồng chiếu lên một con mắt bị thâm của Lục Mạo, Ninh Tú Ngọc tức giận nói.

"Nàng không cần quan tâm, đi ngủ đi." Lục Mạo không kiên nhẫn đẩy Ninh Tú Ngọc đi, đoạt lấy đèn lồng trong tay nàng.

Ninh Tú Ngọc không dám chọc giận hắn, chỉ đành giận dữ quay về phòng.

Lục Mạo treo đèn lồng lên trên nhánh cây, ánh sáng soi lên bộ bàn ghế đá dưới tàng cây, lúc này Lục Cửu đang ngồi ở trên bàn.

" Tương tri tương niệm vĩnh bất khí, nhất sinh nhất đại nhất song nhân, nếu ta nhớ không sai thì là lúc ngươi mười mấy tuổi đã viết câu thơ này, một bài thành danh, khiến cho vô số danh môn quý nữ càng thêm sùng bái ngươi."

Lục Mạo lại ngây ngẩn “ừ" một tiếng.

Lục Cửu liếc qua Lục Mạo, ghen ghét đến mức méo miệng, "Lúc ta đứng xa xa ngắm tiểu phượng hoàng, trong lòng ta nàng chính là thiên nữ, ta vì nàng trằn trọc không yên, nhớ thương khó ngủ, nhưng khi cuối cùng ta đoạt được nàng từ trong tay ngươi, cưới nàng về ta mới phát hiện, nàng cũng chỉ là người bình thường, ăn uống ngủ nghỉ cũng giống nữ nhân bình thường, a, không đúng, nàng không giống nữ nhân bình thường lắm, nàng ta vừa hung hãn vừa ghen vừa độc, những ngày ở cùng với nàng, ta đã nếm đủ đau khổ rồi."

nói xong hắn lại khóc lên, "Tiểu Mạn của ta, nàng chết thảm quá."

Lục Mạo nhìn Lục Cửu cười lạnh, "Đáng đời, báo ứng."

"Đúng, là ta đáng đời, là ta báo ứng." Lục Cửu ôm vai Lục Mạo, "Nhị đệ, ta có lỗi với ngươi, trong lòng của ta giấu một bí mật sắp muốn nghẹn chết rồi, đêm hôm đó ta phát hiện ngươi, ta phát hiện ngươi lén lút đi theo ta đến Liên Viên, nhưng ta cố ý để ngươi hiểu lầm, ta chính là cố ý, ta muốn mau mau cưới được tiểu phượng hoàng, ta muốn mau mau cưới được thiên nữ của ta, giờ ta đang rất hối hận, Nhị đệ, ta có lỗi với ngươi."

"Ngươi!" Lục Mạo giận dữ, đẩy mạnh Lục Cửu ra.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lục Cửu lại ôm chầm lấy Lục Mạo, "Ta hiện đang rất hối hận, ta thực hối hận."

Lục Mạo hít sâu một hơi, nhịn.

Ninh Tú Ngọc trốn ở phía sau cửa nghe lén bĩu môi một cái, sau đó xoay người lên giường đi ngủ.

"Ta tận mắt nhìn thấy Tiểu Mạn sống sờ sờ bị nàng ta đánh chết, lúc ấy trong lòng ta thật hận, chỉ muốn bóp chết nàng ta, ta quả đã làm vậy, nên nàng ta bỏ ta, ngươi nhìn đi, ngươi nhìn đi." Lục Cửu từ trong lồng ngực móc ra hưu thư cho Lục Mạo xem.

Lục Mạo vừa đọc xong, thấy phong hưu thư này giống y đúc phong hưu thư trước kia viết cho hắn, Lục Mạo bật cười ha hả, "Ngươi cũng bị bỏ, đáng đời, hơn nữa nàng ta thậm chí còn không muốn tốn công suy nghĩ viết ra một tờ hưu thư khác nữa, hưu thư này giống y hệt của ta."

"Cái gì?!" Lục Cửu hổn hển đoạt lấy hưu thư, lảo đảo đứng lên, "Ta đi tìm nàng ta, rốt cuộc nàng ta xem ta là gì chứ."

Lục Mạo cũng không cản hắn, nhưng Lục Cửu lại quay ngược về ôm Lục Mạo khóc, "Nàng ta nói, ta chỉ là cha của con nàng ta, đến bây giờ ta mới hiểu được nàng ta thành thân với ta chỉ vì muốn lợi dụng ta, nàng ta chỉ muốn mượn ta để có hạt giống, ai mượn ta lớn lên đẹp trai như vậy làm chi."

Nghe nói như thế, Lục Mạo chán ghét kinh khủng, đẩy Lục Cửu ra, "không biết xấu hổ."

Lục Mạo đưa mặt lại gần Lục Mạo, "nói thật với lòng mình đi, ta đẹp hơn ngươi phải không?"

Lục Mạo giận quá hóa cười, châm chọc nói: "Cho dù ngươi có dung mạo giống như Phan An Tống Ngọc, trong lòng nàng ta cũng chỉ yêu ta mà thôi, mà ngươi, như ngươi nói, nàng ta chỉ lợi dụng ngươi để sinh con trai."

"Ngươi!" Lục Cửu thẹn quá hoá giận, lại khóc, "Ta không chơi với ngươi nữa, ta đi tìm nàng ta, ta không phải vậy, hưu thư của ta cũng tuyệt đối không thể giống của ngươi, ta phải, phải bắt nàng ta viết lại một tờ khác lại cho ta."

nói xong, Lục Cửu lảo đảo rời đi.

Lục Cửu quả nhiên đi đến cửa Liên Viên gây chuyện, sợ ầm ĩ láng giềng, Lục Cửu bị lôi vào trong.

Đêm khuya, cảnh vật Liên Viên mờ ảo trong đám sương mù, vì lấy giả làm thật, nên Lục Cửu thực sự uống rất nhiều rượu, đi đường mà giống như đang bước trên mây, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đến tiểu phượng hoàng của hắn, nhi tử của hắn, chân rảo bước nhanh như bay, bay bay liền bay tới Liên Chử Bích Ba các, Ngọc Loan dẫn đường ngược lại bị bỏ lại xa xa ở phía sau.

Xuyên qua phòng khách tiến vào phòng ngủ, hắn đã nhìn thấy Mộ Khanh Hoàng mặc một thân quần áo trắng ở cửa chờ hắn. Nàng vừa thấy hắn đến liền cười, hắn cũng cười, ôm cổ Mộ Khanh Hoàng, "Tiểu phượng hoàng, ta đã về, nàng đang đợi ta đúng không?"

"Ừ, ta đợi chàng nãy giờ nên không ngủ được."

Mộ Khanh Hoàng đỡ hắn ngồi vào trên giường, "Uất ức cho chàng."

Lục Cửu lắc đầu, mượn rượu làm nũng với Mộ Khanh Hoàng, vỗ vỗ bắp đùi, "Tiểu phượng hoàng nàng ngồi đây thì ta liền không uất ức."

Mộ Khanh Hoàng bật cười, lại đau lòng hắn, nghĩ tới dù sao cũng đã cùng hắn sinh con trai thì có gì còn phải ngượng, liền ngồi lên.

Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng, mùi rượu phả lên mặt nàng, "Tiểu phượng hoàng nàng thật xấu, sao lại viết cho ta hưu thư y chang Lục Mạo, ta không phục, nàng viết lại lần nữa cho ta."

"Bởi vì lúc ta quyết định gả cho chàng, ta hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ hòa ly với chàng. Ta từng nghĩ đến khả năng xấu nhất, nếu như chàng thực thay lòng, thì chúng ta sẽ lạnh nhạt với nhau, ta nuôi nấng con cái sống qua ngày, chàng hưởng phúc mỹ nhân của chàng."

Lục Cửu nghe vậy không những không vui ngược lại còn rơi nước mắt, hắn lên án nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Nàng không yêu ta, nàng chắc chắn là không yêu ta, nàng chỉ là thương hại ta nên mới gả cho ta thôi."

Nước mắt rơi lên mặt nàng, nhìn bộ dáng bị tổn thương của hắn, trong lòng nàng đột nhiên đau đớn khôn cùng, đồng thời không hiểu sao lại cảm thấy rất tức giận, "Ta thưng hại nhiều người lắm, nhưng ta đâu có gả cho bọn họ, chàng đang suy nghĩ lung tung gì thế?"

Nàng lau nước mắt cho hắn, ngược lại càng lau càng nhiều, sốt ruột không biết phải làm sao để dỗ dành hắn, tâm hoảng ý loạn, cuối cùng đành phải kéo cổ hắn lại gần cắn cắn lên miệng hắn. Tên bám người này, còn bám hơn cả Minh Nhi nữa, cắn chết hắn luôn đi.

Bị kéo ngã lên chăn gấm, Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng lật người lại, đè nàng ở dưới thân, nghẹn ngào che miệng mình, buồn tủi nói: "Nàng còn cắn ta?"

Mộ Khanh Hoàng bật cười, "Mượn rượu nổi điên bắt nạt ta à, ta đã nhìn thấu lòng dạ nhỏ mọn này của chàng rồi, chàng không có say."

"Say say mà." Lục Cửu lắc đầu, u mê vô tội nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Ồ, khối thịt thơm này sao còn biết nói nữa thế, đói quá, ta gặm một miếng, một miếng thôi."

Trăng sáng sao thưa, hương hoa tràn ngập khắp Liên Viên, đom đóm chập chờn vờn quanh bụi cỏ, trông như vô số những hóa hoa phát sáng. Bên trong phòng, có hai kẻ đang quấn lấy nhau say đắm ngọt ngào, thâm tình triền miên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi