TRÙNG SINH LÀM ẢNH HẬU MANG THAI CỦA GIỚI GIẢI TRÍ


Vương Thạch lúc này lẳng lặng dập điếu thuốc, thấp giọng nói: “Dạ Cô Tinh, người diễn vai nữ chính Tiêu Tinh trong ‘Over the City’.”
Tào Quân liền cảm thấy có chút ngại ngùng, lúc nãy ông ta còn có chút oán giận, vô tình cũng coi như là có chút coi thường cô gái chưa từng gặp mặt này.
Thế nhưng bây giờ đã khác! Tào Quân đối đãi chủ yếu là xem mặt, ai nói ông ta học lại học nghệ thuật thị giác chứ! Hết cách rồi, ông không hề có bất kỳ sự kháng cự nào với tất cả những gì đẹp đẽ trên thế giới này.
Dạ Cô Tinh không hề biết cô lại vừa có thêm một người hâm mộ.
Hmmm...!cứ coi như là một người hâm mộ đi.
Thế nhưng Thiết Sơn thì lại không dễ tính như thế.

Tuy rằng lúc Dạ Cô Tinh bước vào cửa, vẻ đẹp thanh xuân lấn át người khác khiến ông ta cũng có chút động lòng.

Thế nhưng chuyện đi muộn là thật, mà chuyện trốn họp buổi đầu tiên cũng là sự thật.

Chuyện này đối với một người coi trọng nguyên tắc như Thiết Sơn thì không thể chấp nhận được.
Chỉ thấy ông ta lạnh lùng hừ một cái: “Cô nhóc này, người mới thì vẫn nên khiêm tốn một chút.” Quả không hổ danh là người xuất thân từ ngành biên tập, nói lời nào lời nấy đều có học vấn.
“Cô nhóc” ở đây không phải là cách gọi thân mật, mà là đang mượn lời nhắc nhở Dạ Cô Tinh.

Ý nói, trong giới giải trí không thiếu gì tuấn nam mĩ nữ này, chút nhan sắc của cô vẫn còn kém xa lắm.
Lời nói này cũng không hề để ý Dạ Cô Tinh đang còn là một cô nữ sinh, có thể chịu đựng được hay không.

Có thể nói là không có một chút tình cảm nào.
Không ngờ Dạ Cô Tinh lại nhẹ nhàng mỉm cười, hơi đăm chiêu một chút, sau đó tiếp tục gật đầu: “Cảm ơn tiền bối Thiết Sơn chỉ bảo, tôi cũng sẽ coi như đây là một lời nhắc nhở.”
Thiết Sơn không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng này, ánh mắt đột nhiên ngẩn ra.

Trước đây mấy cô bé nhỏ đều bị lời này của ông ta dạy dỗ đến khóc luôn, sự ủy khuất đó khiến anh ta cảm thấy rất thoải mái.
Người không chịu được phê bình thì cũng không thể chịu được sự tâng bốc.
Thiết Sơn giương mắt nhìn vào đôi mắt trắng đen rõ ràng trong vắt kia.

Trong đó như chứa một lớp sương mù mỏng, không yếu ớt cũng không chậm chạp, chỉ có một hào quang rực rỡ.

Trong lòng âm thầm tán thưởng, nữ chính này của Vương Thạch chọn thật không tệ.

Từ ngoại hình đến khí chất đều có thể bắt mắt người nhìn trong nháy mắt.

Có điều cái thói đi muộn này…
Dạ Cô Tinh mỉm cười: “Xin lỗi, đã để các vị phải chờ rồi.

Vì nguyên nhân cá nhân của tôi mà làm lãng phí thời gian quý báu của mọi người.

Tôi vô cùng xin lỗi.

Mười ba phân cảnh của ngày hôm nay, còn một phân cảnh của đầu tiên của tôi chiều ngày hôm qua, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ nỗ lực quay xong.

Hy vọng có thể hợp tác vui vẻ.” Dứt lời cô duỗi tay về phía “Hãn Sơn” đang tức giận.
Thiết Sơn bĩu môi, cuối cùng vẫn nắm lấy: “Hy vọng diễn xuất của cô có thể giống như thái độ nhận lỗi của cô.”
Chỉ một câu có cả khen lẫn chê, không hổ danh là “biên kịch miệng lưỡi độc ác”.
Sau đó cô liền đi chào hỏi với từng người đám Tào Quân.
Vương Thạch gạt tàn thuốc, đứng dậy thấp giọng nói: “Bắt đầu quay đi.”
Từ đầu tới cuối, anh ta là người duy nhất không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh.

Đến cả năm phút cuối cùng cũng không gọi điện thoại thúc giục, đây có thể cũng coi là một loại tin tưởng?
Anh ta vẫn luôn tin rằng Dạ Cô Tinh có thể nói được làm được, cho nên mới không để ý đến sự mất kiên nhẫn của Tào Quân, sự bất mãn của Thiết Sơn, sự ngờ vực của Diệp Lưu Thanh.

Anh ta cứ mờ mịt như thế mà tin tưởng Dạ Cô Tinh sẽ không làm anh thất vọng!
Bởi vì Tiêu Mộ Lương chưa đến nên Vương Thạch quyết định sẽ quay bù phân cảnh đầu tiên ở ngoài trời.
“Mọi người vào vị trí, lần quay thứ nhất, action!”
Vương Thạch vừa ra lệnh một câu, bảng phim vang lên một tiếng, tất cả mọi người đã sẵn sàng chuẩn bị, cả trường phim nhất thời lặng ngắt như tờ.
Trong kịch bản, nam nữ chính cách nhau sáu tuổi.


Lúc này Tiêu Tinh vẫn còn là một cô gái mới thi vào trường cấp ba nữ sinh Da Hòa.

16 tuổi, vừa đúng độ tuổi tràn đầy sức xuân lại ngại ngùng, mà Viên Hi Thần thì đã 22 tuổi rồi, đang học đại học năm ba, sắp tốt nghiệp.
Mà bọn họ gặp gỡ dưới ánh nắng ấm áp tháng ba, tuy rằng chỉ có một bóng lưng nhưng lại khiến cho nam chính mãi khắc ghi vào trong lòng, rất lâu sau đó vẫn không thể quên được.

Ánh nắng ban mai màu cam rực rỡ nhuộm màu lên cả toàn bộ khuôn viên.

Ánh mặt trời xuyên qua những cành cây và dây leo trên mặt đất.

Những bức tường loang lổ sáng tối, tiếng chim hót líu lo, gió thổi mát mẻ, chồi non e ấp.
Sáng sớm, ánh nắng ban mai, tất cả đều đẹp đẽ đến mức không tả xiết.
Trường cấp ba nữ sinh Da Hòa lúc đó mở cổng hoan nghênh học sinh mới.

Bọn họ đều là học sinh mới tốt nghiệp trung học được tuyển vào năm nay.

Đang ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, nụ cười trên khuôn mặt xán lạn như hoa.
Gió khẽ thổi nhẹ tà váy siêu ngắn kẻ caro hồng đen xen kẽ của nữ sinh.

Bọn họ hoảng sợ lấy tay giữ lấy váy, mà các nam sinh thấy như thế thì lại cười phá lên, huýt sáo hết tiếng này đến tiếng khác.

Thời thiếu niên, 16 tuổi ngây ngô, giữa nam và nữ luôn có một khoảng cách chỉ mỏng như giấy.
Ống kính di chuyển, một cô gái cao gầy, thân hình đẹp như tranh.

Cô khoác lên một bộ đồng phục đi giữa những học sinh khác, bóng lưng thẳng tắp giống như một đóa hoa bạch ngọc lan tao nhã.
Mái tóc buộc đuôi ngựa sau đầu cứ lắc lư theo từng bước đi của cô.


Phần cổ trắng nõn nà dưới ánh sáng giống như sứ trắng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Mặc dù đều mặc đồng phục giống nhau, đi giữa dòng người, nhưng vẻ đẹp của cô gái này đã thu hút người ta ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Tình tiết được phát triển đến đây coi như đã hoàn hảo, Vương Thạch lập tức hô dừng.

Cảnh tiếp theo được chuyển thành cảnh Viên Hi Thần đang ngồi trong xe, thẫn thờ nhìn một lúc, liền nhớ mãi không quên.
Thế nhưng Vương Thạch lại không làm như thế, thời gian cứ kéo dài thêm một phút một giây, anh ta cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Tào Quân đang định mở miệng thì bị Thiết Sơn ngăn lại.

Ánh mắt của ông ta sáng rực lên, chỉ về phía Dạ Cô Tinh thấp giọng nói: “Anh xem.”
Tào Quân thuận thế quay qua nhìn, lại nhìn thấy một cảnh cực kỳ rung động.
Dưới ánh mặt trời, cô gái tùy tiện đi lại trong đám người, vóc dáng cao gầy khiến cô cực kỳ bắt mắt, nhưng vẫn chỉ là một học sinh cấp ba bình thường không hề có gì khác biệt.

Lúc này cô lại từ từ đi chậm lại, đón lấy ánh nắng màu cam từ phía đông, hơi nghiêng đầu.

Ánh nắng nhàn nhạt ấm áp bao quanh đường cong tinh tế ở cằm cô.

Góc nghiêng khuôn mặt trong ánh nắng lúc ẩn lúc hiện, khóe mắt hiện lên một sự thích thú đầy tao nhã, vô lo mà nở rộ.
Khác với những học sinh ngoan hiền chỉ muốn đi nhập danh vào trường càng sớm càng tốt, đây là một người tinh tế và đáng yêu! Cô ấy rất giỏi trong việc nắm bắt vẻ đẹp của cuộc sống, tận hưởng những món quà của thiên nhiên, rong chơi trong ngày xuân và buổi sáng.

Như một tinh linh có một đôi mắt đẹp và trái tim biết cảm nhận vẻ đẹp.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rực rỡ bắt mắt như thế, đây mới là học sinh cấp ba có thể khiến cho Viên Hi Thần nhất kiến chung tình.
Cô trông rất bình thường ư? Vừa thoạt nhìn thì trông có vẻ như là thế, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì vẻ đặc biệt của cô đã sớm hiện ra từ lâu.
Mà tất cả đều rơi vào trong con ngươi đen nháy trong vắt của người đàn ông ngồi trong xe.

Từ nay trở về sau, trái tim của anh đã không còn như trước, vẫn lạnh lùng thế nhưng lại chỉ vì một người mà biến thành dịu dàng.
“Cắt!” Vương Thạch phấn kích hô một tiếng, ánh mắt nhìn Dạ Cô Tinh giống như nhìn châu báu, vui vẻ khôn tả: “Rất tốt! Chính là cảm giác này, cảm giác…hòa mình vào thế giới nhưng lại rất thoát tục! Tiêu, Tiêu Tinh chính là như thế!”
Rõ ràng Vương Thạch đang phấn kích đến mức nói năng lộn xộn.
Mà Tào Quân thì sớm đã nhìn đến ngây cả người rồi, thật sự là đẹp quá đi! Ông ta muốn đi lấy máy ảnh của mình…
Trong mắt Diệp Lưu Thanh thoáng qua một chút ưu tư.


Nếu như anh ta nhớ không nhầm thì cô nhóc này không phải học chuyên ngành chính quy, đến cả khóa đào tạo chuyên nghiệp cũng chưa từng tham gia qua.

Vậy thì cô ấy có thể làm được chứ? Làm mò đấy à?
Chắc chắn không thể nào! Từ động tác trước ống kính, thần thái đến cách bước đi, góc độ, bước vào ống kính đổi cảnh cô đều rất thành thạo.

Giống như trước ống kính cô chính là nữ hoàng, khống chế tất cả!
Đương nhiên, bước đi, không chế ống kính là những thứ có thể luyện tập hoàn thiện hơn.

Nhưng sự thoải mái trước ống kính, nhẹ nhàng như đang đi chơi thế kia, thì không thể có được ở độ tuổi của cô được.

Đó đều là những gì mà những tay lão luyện mới có thể đúc kết ra được.
Anh ta đã từng làm quản lý, trong giới coi như cũng có tí tiếng tăm.

Hành nghề bao nhiêu năm như thế, anh ta cũng đã dẫn dắt không ít người.

Ví như hoa đán đang nổi tiếng Trương Thiến cũng là người từ tay anh ta dẫn dắt mà ra.
Không dám nói là đã duyệt qua vô số người, nhưng kinh nghiệm thì có thể nói là đầy mình.
Anh ta chưa từng gặp qua cô gái mới có 20 tuổi nào lại có năng lực cảm nhận và khống chế ống kính tốt như thế.

Thậm chí lúc nãy Vương Thạch phải ở dưới sự dẫn dắt của cô mới có thể tìm được “cảm giác đúng” của bản thân.
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng Vương Thạch để cho Dạ Cô Tinh diễn vai nữ chính là vì một vài lợi ích đặc biệt nào đó, nhưng tuyệt đối không phải vì một thân diễn xuất và năng lực của cô gái này.

Dù sao theo anh ta thấy bên ngoài thì có vẻ như là Vương Thạch là người làm chủ, nhưng thực chất người nắm giữ toàn cục lại là Dạ Cô Tinh.
Đến cả vị trí phó đạo diễn của anh ta ngày hôm nay cũng phải có cái gật đầu đồng ý của Dạ Cô Tinh mới được.
Anh cứ nghĩ bản thân mình là người nhìn thấy được toàn cục, thế nhưng hóa ra bản thân lại chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm.

Diệp Lưu Thanh cười bất đắc dĩ.
So với Diệp Lưu Thanh đang đấu tranh nội tâm và ưu tư, Thiết Sơn lại thẳng thắn hơn rất nhiều.

Mắt ông ta sáng rực nhìn Dạ Cô Tinh, hoàn toàn không có sự ghét bỏ như lúc đầu.
Ngoài danh hiệu “Hãn Sơn” với tính cách nóng nảy thì ông ta cũng nổi tiếng là người quý trọng nhân tài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi