TRÙNG SINH MEO MEO MEO

Bùi Khuyết dường như sắp điên rồi.

Bàn tay nhỏ bé nắm lấy nơi đó, cảm giác sung sướng chưa bao giờ y cảm nhận được, nhưng mà….. y thở hổn hển một hơi, khàn giọng nói: “Oản Oản, mau buông tay ra”. Cứ tiếp tục như thế, y không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Y biết rằng mình muốn, nhưng không thể.

Cảm nhận được nó càng lúc càng lớn, khuôn mặt Ninh Oản cũng nóng lên, nhưng đâm lao thì phải theo lao, nếu nàng thẹn thùng, A Khuyết chắc chắn sẽ cười nhạo nàng. Ninh Oản vẫn giữ nguyên tư thế không thay đổi, sau đó ngẩng đầu hôn cằm y, cố ý nói: “Tiên sinh khó chịu sao?”

Chắc chắn là khó chịu rồi – nàng thấy cả trán y đều là mồ hôi mà.

Nếu y càng khó chịu, trong lòng nàng lại càng vui vẻ đó.

Bùi Khuyết biết tính nàng xưa nay bướng bỉnh, nhưng không ngờ lại có thể náo loạn đến mức này, y biết nàng tin y sẽ không thương tổn nàng, cho nên mới lớn gan đến thế, nhưng loại chuyện này, dù y là thánh nhân cũng không khống chế được. Nhân lúc nàng sững sờ, Bùi Khuyết kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên ngực, sau đó nghiêng người ôm nàng trong khuỷu tay, không cho…. không cho nàng chạm vào nơi đó.

”Bùi Khuyết”. Ninh Oản tức giận, quai hàm bành ra, mắt trừng thật to.

Cả người Bùi Khuyết đều nóng hừng hực, nhìn thấy bộ dạng tức giận yếu ớt của nàng lại càng động tình, nhưng vẫn phải cố gắng vững vàng, nhìn mặt nàng rồi nói: “Muội muốn cắn muốn đánh huynh thế nào cũng được, nhưng …. không được như vậy, hiểu chưa?”

Ninh Oản bất mãn mím môi, lông mi dài chớp chớp, bĩu môi nói: “Ai muốn cắn huynh”.

Bùi Khuyết cong môi cười, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, cực kì dịu nhẹ: “Việc lần này cứ như vậy cho qua nhé. Về sau…. về sau huynh không bao giờ chọc giận muội nữa, đừng không vui, được không?”

Y ăn nói nhũn nhặn như vậy, nếu giờ nàng vẫn cứ cố chấp đùa giớn, thì đúng là cố tình gây sự. Ninh Oản cúi đầu, khuôn mặt tức giận giờ lại hiện lên vẻ cô đơn, vừa vô tội là uất ức, “Muội còn nghĩ… huynh không thích muội nữa”.

Y không đến nói chuyện với nàng, thậm chí… không đến nhìn nàng, nàng thực sự đã nghĩ, Bùi Khuyết không cần mình nữa.

Đời trước cả đời Bùi Khuyết đối với nàng chung tình không đổi, có lẽ là vì hai người vẫn duy trì khoảng cách, nhưng giờ khuyết điểm của nàng y đều biết hết, nàng mới lo lần này Bùi Khuyết sẽ không thích nàng lâu như vậy.

Bùi Khuyết không ngờ nàng lại nghĩ như vậy, mềm lòng đến rối tinh rối mù, y thoáng cúi người chạm vào môi nàng, sau đó dời đi nhưng vẫn rất gần: “Huynh không biết nên làm thế nào để muội không giận nữa. Huynh…. không nên đánh muội”.

Y vừa đánh xong đã hối hận rồi, thấy nàng khóc thì ruột cũng đen.

Lời này làm cho lòng Ninh Oản thoải mái phần nào, khóe miệng không kiềm chế được nâng lên, nhưng vẫn tỏ vẻ bất mãn nói: “Ai bảo huynh là tiên sinh, muội là đệ tử, muội thiếu bài thì đương nhiên là nên phạt rồi”. Hơn nữa…. muốn bị đánh cũng là nàng mà, chẳng qua nàng không nghĩ tới… y thực sự ra tay.

Bùi Khuyết giật giật môi một cái, ôm lấy nàng chặt hơn, tư thế cực kì thân mật, y nói: “Phụ hoàng huynh tìm muội, vì sao muội không nói cho huynh biết?” Nếu không phải Dư Thù, y có lẽ còn không biết đâu.

Y biết rồi.

Ninh Oản dừng một chút, sau đó mím môi hấp háy nói: “Muội….. A Khuyết”. Nàng vươn người qua hôn lên cằm y một cái, đôi mắt không hề chớp nhìn y, “Huynh tính làm sao đây?” Nghe Minh Nguyên đế nói, chuyện này đã định vậy rồi, tuy y thương A Khuyết nhưng dù sao cũng là đế vương.

Bùi Khuyết cười khẽ, thanh âm rất nhẹ lại khiến cho Ninh Oản an tâm, “yên tâm đi, dù sao huynh từ chối không phải một hai lần, phụ hoàng huynh phải thỏa hiệp thôi”. Y nhìn nàng, chân thành: “Về sau gặp phải chuyện như vậy nhất định phải nói cho huynh biết trước, nhớ chưa?”

Cái này Ninh Oản rất ngoan, gật gật đầu ừ một tiếng. Có y ở đây, nàng cái gì cũng không cần lo lắng nữa.

Chỉ là vừa rồi….

Ninh Oản còn cảm nhận được thân thể y cực nóng, lại nhớ đến nơi nàng vừa chạm vào, nghĩ thầm: rõ ràng là động tình, sao còn bình tĩnh vậy chứ?

”A Khuyết, huynh còn khó chịu sao?” Ninh Oản nhỏ giọng hỏi, cơ thể xích lại gần một chút, bụng lại chạm vào nơi hùng dũng kia.

Cái này….. Ninh Oản đỏ mặt nhớ tới hình ảnh trong diễm bản, vậy trước cứ gọi nó là Tiểu Bùi Bùi đi.

Ôi…. thẹn thùng mà, Tiểu Bùi Bùi.

”Đừng nói”. Nàng không hỏi còn tốt, giờ vừa hỏi Bùi Khuyết liền không kiềm chế nổi.

Xem ra thực sự rất khó chịu nha, ngay cả giọng cũng khàn rồi. Trong lòng Ninh Oản hơi đau lòng, do dự một lát rồi lặng lẽ đưa tay xuống, cầm lấy Tiểu Bùi Bùi kia.

”Oản Oản”.

”Muội, muội …. muội muốn giúp huynh mà”. Nàng không dám ngước mắt nhìn y, vật nóng rực trên tay như khoai lang muốn phỏng.

Thực ra nàng cũng hoảng…. cũng sợ mà.

Giúp y?

Bùi Khuyết ngẩn ra, nàng phải giúp y thế nào, giờ phút này đương nhiên y hiểu, chỉ là…. y sao có thể để nàng làm chuyện này vì mình. Nhưng mà nàng cứ nắm như vậy, trong tiềm thức, y chỉ muốn nàng động ….

Ninh Oản thấy Bùi Khuyết không nói gì, tưởng y da mặt mỏng nên không dám nói, nhân lúc y còn đang sững sờ cứ thể cứ động. Nàng xem không ít diễm bản, trong đó viết không nhất định phải cùng nhau, lấy tay hoặc là…. hoặc là miệng đều được, A Khuyết dễ e lệ như vậy, mình dùng tay giúp y cũng khó, chứ đừng nói là miệng.

Nhưng nàng muốn y được thoải mái mà.

Tiểu Bùi Bùi à, thoải mái không?

…..

Nghe được Bùi Khuyết rầu rĩ hử một tiếng, Ninh Oản cảm nhận được nóng rực càng lúc càng dâng lên, đỉnh đầu nàng run run, cũng hoảng sợ. Dù nàng cố hết sức, làm càng nhanh. Nàng đoán chắc là y thẹn thùng, cho nên không nói thêm gì nữa.

Bọn họ đã làm chuyện thân mật đến vậy, nếu cứ theo tính tình Bùi Khuyết về sau chắc sẽ không bao giờ…. y đẩy ra nữa. Ninh Oản vui vẻ dựa vào ngực y, đôi môi cong lên mỉm cười, đầy thỏa mãn.

”Oản Oản”. Hồi lâu, Bùi Khuyết mới gọi nàng một tiếng.

”Dạ”.Ninh Oản nghe vậy ngẩng đầu, cười ngốc.

Bùi Khuyết nhìn vào mắt nàng, tự nhiên không hề cảm thấy xấu hổ nữa, y cúi đầu hôn môi nàng, hai cánh qua như cảm nhận được sự mềm mại của da thịt, y nói: “Về sau không được làm vậy, biết không”. Trước khi thành thân, y sẽ không chạm vào nàng, cũng không bắt nàng vì mình mà làm những chuyện như vậy.

Sau khi thân mật thường xuyên hơn, giờ còn hơn cả trước, y càng không biết phải làm gì nữa.

Ninh Oản không vui, suy nghĩ rồi nói: “Huynh không vui sao?” Nàng vội bật người dậy, “Vừa rồi huynh cũng thoải mái mà”.

”Oản Oản”. Tai y càng đỏ hơn, tưởng tượng đến hành động vừa rồi, y lại có cảm giác….

”Không phải…. không phải vì thích hay không, Oản Oản, muội không nên làm thế, chỉ cần ngoan ngoãn, một năm thôi, chúng ta thành thân rồi… lại làm việc này”. Y đương nhiên không phải không thích.

Lúc này nghe xong lời Bùi Khuyết nói, nàng mới biết là mình cố tình gây sự, vốn định trả lời là nàng nguyện ý, nhưng giờ ở nơi này, nàng biết A Khuyết chiều nàng, nhưng có một số việc không phải nàng có thể tùy ý náo loạn, “Vâng”.

Bùi Khuyết khẽ cười.

Chợt nhớ tới một chuyện, Ninh Oản cẩn thận hỏi: “Vậy, … nếu huynh muốn thì sao?”

Mặt Bùi Khuyết đỏ lên, “Sẽ không đâu”. Y sẽ không cầm thú đến thế đâu.

Ninh Oản nhỏ giọng lầm bầm, đưa tay đánh một cái vào ngực y, “Để nói sau đi”.

Bùi Khuyết: “….” Y sẽ không cầm thú như thế…. đâu?

*

Ninh Oản nhìn Bùi Khuyết áo mũ chỉnh tề trước mặt, nhịn không được lại nhìn thêm vài lần, nghĩ đến chuyện thân mật vừa rồi trên giường, giờ này hai má nàng vẫn còn nóng. Nàng thấy Bùi Khuyết đang sửa thắt lưng, nên đi đến giúp, nhưng mà nàng cũng chỉ biết mở, chưa mang bao giờ, lúc này giúp đỡ đúng là càng làm càng rối.

Trên đỉnh đầu có tiếng cười rất khẽ, Ninh Oản liếc y một cái: “Không cho cười muội, giờ không biết sau này luyện nhiều một chút là được mà”.Nàng cười trừng mắt nhìn y, “Có phải không Bùi tiên sinh?”

Nghe nàng trêu chọc mình, Bùi Khuyết khẽ cười, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, “Ham học thế à, nhớ tập viết cho tốt biết không?”

Ninh Oản ghét bỏ nhíu mày, rồi hỏi: “Nếu đệ tử không nghe lời, tiên sinh có phải vẫn muốn trách phạt đệ tử không?”

Bùi khuyết đột nhiên bật cười, nắm lấy hai tay nàng, nhìn lòng bàn tay sưng đỏ đã tiêu đi:”Sẽ không, huynh sẽ đốc thúc muội, chứ không phạt nữa”.

Ninh Oản cực kì vừa lòng, mặt cười như trăng non, sau đó đưa tay đến trước mặt y, tội nghiệp nói: “Tiên sinh hôn một cái được không?”

Nhìn bàn tay nhỏ bé trắng noãn trước mắt, Bùi Khuyết nhẹ cầm, rồi hôn lên lòng bàn tay nàng.

Tiên sinh của nàng, ngoan thật.

*

Hôm sau

Hòa Nguyệt thấy mặt mày Ninh Oản rạng rỡ, biết ngay hoàng huynh đã dỗ được rồi. Nhưng mà… đại hoàng huynh tặng nhiều diễm bản như thế, mà Oản Oản lại xinh như vậy, không biết hôm qua có lau súng cướp cò không.

Nhưng nghĩ đến chuyện hoàng huynh lớn rồi vẫn cứ như tiên nhân vậy, nên chuyện này chắc không có khả năng đâu.

Ninh Oản tâm tình tốt, vết thương ở tay cũng lành, cười hề hề đến nói với Hòa Nguyệt: “Có bản mới không?Ta xem xong rồi”.

”Xem xong rồi?” Hòa Nguyệt kinh ngạc nói, mắt mở to, hơn mười bản đó.

Ninh Oản có vẻ kì quái, mờ mịt. Nhiều ngày vậy, nàng đương nhiên là xem xong rồi, bình thường mà, sao Hòa Nguyệt lại có biểu tình thế.Nàng hỏi: “Làm sao vậy?”

”Đều xem xong rồi?” Hòa Nguyệt không tin nổi, hỏi thêm lần nữa.

Ninh Oản nhíu mày, “Đúng vậy”. Sau đó lại tiếp tục, “Ta thích chuyện sư phụ và đồ nhi nhất”.Lúc xem xong… có phần đồng cảm. Lời này đương nhiên nàng không thể nói.

Hòa Nguyệt làm sao đoán ra được tâm tư của nàng, vừa định nói đã thấy Bùi Khuyết trong bộ áo trắng tuấn tú thanh quý đi vào.

Đại hoàng huynh nhà nàng đúng là lúc nào cũng tuấn tú mê người như vậy. Hòa Nguyệt thở dài. Trong lòng lại nhớ đến Đại tướng quân uy phong kia.

Nghĩ một lát, nàng liền nhìn sang Ninh Oản bên cạnh, giờ này nàng ta đang nhìn chằm chằm đại hoàng huynh của nàng, một chút rụt rè cũng không có.

Một buổi tối xem hơn mười bản, cũng không biết đại hoàng huynh ăn tiêu không nữa, Hòa Nguyệt lại bắt đầu lo lắng và…..bổ não

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi