TRÙNG SINH NÔNG PHU

Trương Thanh Thạch cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng dù thế nào cũng không nhớ nổi, cảm giác quen tai vừa rồi tựa như tia lửa nhỏ đột nhiên xuất hiện, chợt lóe rồi lại tắt. Trương Thanh Thạch cũng không nghĩ nhiều, nghĩ có lẽ là đời trước trong lúc vô tình nghe người ta đề cập tới tên đứa cháu này của Cổ Đại Thành, dù sao hắn là cháu Cổ Đại Thành, được người nói tới cũng không phải là chuyện ly kỳ gì, hắn trong lúc vô tình nghe được cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.

Cổ Khánh Minh thỉnh Trương Thanh Thạch trước mang theo Hoa Thế Vinh đi vào thôn tìm lang trung, hắn phải đi tìm những bằng hữu khác, bọn họ sẽ đuổi theo sau.

Trương Thanh Thạch đáp ứng, mang theo Hoa Thế Vinh và tùy tòng của hắn ta đi về thôn, hắn đem Hổ Tử cũng gọi theo, nghĩ tới để cho hắn ta (HT) giúp đỡ chạy chân một chút, mặc kệ tiểu tử này tương lai có thể thành con rể của mình hay không, vì phần thông minh nhiệt tình này của hắn cũng đáng lôi kéo một phen, tương lai nếu hắn (TTT) làm ăn phát triển cũng sẽ cần nhân thủ, Hổ Tử hiện tại tuổi còn nhỏ, nhưng đến lúc đó sẽ phù hợp.

Hoa Thế Vinh ngồi xe ngựa đến, nên hắn ta tự nhiên cũng muốn ngồi xe ngựa đi thôn Tiểu Pha.

"Trương đại ca, ngươi cùng ngồi xe ngựa với ta đi, ta ăn cơm của ngươi, làm hại ngươi không có cơm ăn, hiện tại chắc không còn khí lực rồi? Mau ngồi xe ngựa nghỉ ngơi một chút đi! Người kia, ngươi tên là Hổ Tử phải không? Ngươi cũng leo lên ngồi đi."

"Ta không cần ngồi, ta ở bên cạnh đi bộ là được, ta đi rất mau!" Hổ Tử nói, hắn ta nhìn xe ngựa to, trong lòng kỳ thật rất muốn ngồi, nhưng là sợ ô uế xe ngựa nhà người ta, hài của hắn ta toàn là đất. Hắn ta nhìn Trương Thanh Thạch, nghĩ đến ông trước đó không lâu mới vừa bị thương lại còn ngã bệnh, "Thanh Thạch thúc ngồi đi, Thạch thúc trước đó không lâu bị thương lại còn bệnh, thân thể không tốt, để ông ngồi đi."

Cuối cùng Trương Thanh Thạch ngồi lên xe ngựa, hắn thấy nội thất của xe ngựa này, nghĩ Hoa Thế Vinh thật biết hưởng thụ, so với xe ngựa tốt nhất đời trước hắn ngồi qua cũng không kém là bao nhiêu.

Hoa Thế Vinh thấy Trương Thanh Thạch chỉ đánh giá vài lần xe ngựa này, không có vẻ không thích ứng, nghĩ thầm người này thực bảo trì bình thản a, một chút cũng không như một nông phu nông thôn.

Hổ Tử và Tiểu Nhị tử đi bên cạnh xe ngựa vừa đi vừa nói chuyện, nói là chuyện lang trung trong thôn, Hổ Tử khen lang trung thật tốt một phen, Tiểu nhị tử nghĩ thầm nông thôn này có thể có cái lang trung tốt gì, nếu như thực là y thuật tốt đã không còn sớm ở tiểu thôn này ngây người? Có điều hắn ta cũng không cần có thần y gì đó ở đây, có thể băng bó tay thiếu gia nhà hắn ta một chút là được.

Người trong thôn thấy Hổ Tử đi bên cạnh xe ngựa lớn, vừa nói vừa cười với gã sai vặt nhà giàu xiêm y mới tinh, sáng rõ, đều hết sức hâm mộ, nghĩ Hổ Tử thật là có bản lĩnh a, chờ bọn họ thấy được Trương Thanh Thạch ngồi ở trong xe ngựa thì kinh ngạc há to miệng, Trương Thanh Thạch này đến cùng làm cái gì? Thế nhưng có thể ngồi trong xe ngựa cùng vị thiếu gia trắng trẻo mập mạp mặc áo lụa đỏ thẫm kia a?!

Lan Tâm cũng nhìn thấy, nàng ta nhếch môi, muốn chạy tới nói chuyện với Hổ Tử, nhưng thấy mấy đầy tớ vênh váo tự đắc, nàng ta lại không dám.

"Lan Tâm! Nhị thúc ngươi ngồi trong xe ngựa to a! Này có phải hay không đi nhà ngươi? Mai Hương tỷ tỷ làm mai với người giàu có, có phải hay không thân thích người nhà này?"

"Lan Tâm, ngươi thế nào không đi lên hỏi một câu? Đây chính là nhị thúc ngươi, ngươi đi chào hỏi đi!"

"Lan Tâm, ngươi trước kia không phải là nhìn thấy Hổ Tử sẽ bắt chuyện sao? Tại sao hôm nay không qua a?"

Mọi người bảy miệng tám lời nói chuyện với Lan Tâm, muốn nàng ta đi dò thám hàm ý, cũng muốn để cho bọn họ sớm biết được là sao thế này.

Lan Tâm không để ý đến bọn họ, cầm lấy rổ nhỏ từ bên cạnh một con đường chạy như một làn khói trở về nhà.

Trương Thanh Thạch trực tiếp để cho người đem xe ngựa chạy tới cửa nhà Phượng lang trung.

Phượng lang trung nghe Trương Thanh Thạch nói, xem một chút cái tay băng bó đơn giản của Hoa Thế Vinh, thì cho bọn họ vào sân nhỏ, thỉnh Hoa Thế Vinh ngồi trên cái đôn gần bàn đá dưới đại thụ trong sân nhỏ. Hắn ta vào nhà lấy y rương đi ra.

Hoa Thế Vinh bị thương chỉ là bị thương ngoài da, rất nhanh được Phượng lang trung xử lý tốt.

Viên Ngọc nương bưng nước cho bọn họ, ngay cả những hạ nhân kia cũng không quên, không kiêu không nịnh vô cùng là hào phóng vừa vặn.

Hoa Thế Vinh nghĩ thật sự là vật họp theo loài a, Trương Thanh Thạch không giống nông phu bình thường, vợ chồng Phượng lang trung này cũng tự nhiên thanh thản như vậy, căn bản là không giống dã lang trung ở nông thôn.

Lúc này Lý chính đến, hắn ta cũng biết hôm nay có người cưỡi ngựa ngồi xe đi Dã Tây dốc, hắn ta cũng có tâm đi xem một chút là ai, nhưng đến cùng không có mặt mũi đi xem, đang do dự ở nhà thì nghe vợ hắn chạy về nhà nói với hắn ta có xe ngựa to đến trong thôn, Hổ Tử đi cùng bên cạnh xe ngựa, Trương Thanh Thạch còn ngồi ở trong xe ngựa! Hắn ta vừa nghe mấy người này đều đến trong thôn, còn đi cùng với Trương Thanh Thạch, vậy hắn ta nên đi xem một chút đi, dù sao hắn ta và Trương Thanh Thạch quan hệ cũng không tệ lắm, đi xem xem hắn (TTT) đã xảy ra chuyện gì.

Trương Thanh Thạch vừa thấy Lý chính đến đây lập tức đứng lên, giới thiệu Hoa Thế Vinh cho Lý chính, nói mấy người Hoa Thế Vinh chuẩn bị ở trong thôn ăn cơm.

"Lý chính thúc, tay nghề nấu cơm của ta có thể có mấy thứ lấy ra được, nhưng nhà của ta thật sự là không tiện, không biết có thể mượn sân nhỏ nhà ngài dùng một chút hay không, đến lúc đó ta bảo đảm thu thập sạch sẽ cho ngài."

Trương Thanh Thạch vừa nhìn bộ dáng kia của Lý chính cũng biết hắn ta khẳng định muốn chung đụng với bọn Hoa Thế Vinh, cho nên liền nhân cơ hội đề ra cái yêu cầu này, đây cũng là cho Lý chính một bậc thang.

Lý chính quả nhiên cao hứng đáp ứng, "Được a, đến nhà của ta đi! Bàn ghế, khay chén, chén muỗng gì gì đó ngươi đều không cần phải để ý đến, chỉ đem sốt thịt mà ngươi nói làm được là được. Thanh Thạch a, ta thật không nghĩ tới ngươi lại còn biết làm cơm, ngay cả Hoa thiếu gia đều khen không dứt miệng, thật sự là không nghĩ tới!"

Nam nhân sẽ không làm cơm, đó là ở nhà, nhưng nếu như có thể làm ăn buôn bán, trở thành một món tay nghề, có thể kiếm tiền, vậy ở trong mắt người nông thôn chính là bản lãnh, cho nên Lý chính vừa nghe Trương Thanh Thạch làm được cái ăn ngay cả đại thiếu gia họ Hoa đều khen không dứt miệng, trong lòng hắn ta đã nhìn Trương Thanh Thạch bằng con mắt khác.

Trương Thanh Thạch vội vàng nói bản thân cũng không tinh thông tài nấu nướng, chỉ là biết làm mấy thứ nước sốt và điểm tâm, nói là mới học được, người trong nhà còn chưa được hưởng qua, hôm nay người trong nhà không có ở đây, hắn muốn thử làm một lần, cũng miễn cho làm không tốt khiến cho nương tử xót nguyên liệu thức ăn, còn hài tử cười hắn tay nghề kém, kết quả không nghĩ tới làm được cũng không tệ lắm.

Hoa Thế Vinh vừa nghe trừng to mắt nói: "Vậy ta chẳng phải là người được ăn trước tiên? Ha ha ha, ta quả nhiên là người có lộc ăn a! Ha ha ha!"

Lý chính cũng cười nói hôm nay chính mình cũng được thơm lây.

Viên Ngọc nương lặng lẽ nói với Phượng lang trung để hắn ta lát nữa nhắc nhở Trương Thanh Thạch một chút, nếu hắn biết làm cái ăn ăn ngon như vậy, nói không chừng là có chút bí quyết, bảo hắn đi về nhà làm, nếu làm ở nhà người ta cũng nên cẩn thận chút ít, đừng để cho người khác học được. Viên Ngọc nương đầu óc linh hoạt, thoáng cái đã nghĩ đến Trương Thanh Thạch có thể dựa vào cái này kiếm tiền. Nghĩ đến Tuyết nương và Đại Hoa ba nữ hài tử kia, nàng đương nhiên hy vọng Trương Thanh Thạch kiếm tiền nhiều hơn, như vậy Tuyết nương các nàng mới có thể trải qua ngày tốt lành. Phượng lang trung gật đầu, lập tức liền tìm cớ gọi Trương Thanh Thạch vào nói những lời này.

Trương Thanh Thạch trong lòng cảm kích, nói sẽ cẩn thận.

Chờ Hoa Thế Vinh băng bó vết thương xong, nhóm người Cổ Khánh Minh cũng đến, lại là mười mấy hai mươi người, có người ngồi xe ngựa có người cưỡi ngựa, này vừa đến bụi đất tung bay, thanh thế to lớn, phàm là người nghe được động tĩnh đều chạy đến nhìn, cũng biết đây là những người đi du ngoạn Dã Tây dốc đến trong thôn của họ.

Trương Thanh Thạch thấy Cổ Khánh Minh cùng đi tới với một người được mọi người vây quanh, trong lòng hắn lập tức dâng lên kích động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi