Edit by Hạ Vi Lam
Thẩm Họa sống ở tại Mai Lan Các, cách Tố Tâm của Thẩm Kiều một khoảng cách rất gần, đi qua phòng đàn, chính là nơi ở của nàng ta.
Nàng ta yêu thích yêu nhất là hoa, trong viện một năm bốn mùa đều phồn hoa như gấm.
Thẩm Kiều chưa kịp bước vào Tố Tâm, đã ngửi thấy tràn ngập hương hoa, tiếp theo hương hoa truyền đến, còn nghe thấy tiếng nghị luận của bọn nha hoàn, người bị nghị luận lại chính là nàng.
"Tam cô nương sẽ không thật sự là một cái khắc tinh a? Hại chết phu nhân còn chưa tính, lần này lại làm nhị cô nương té gãy chân, liền khiến chúng ta cũng bị liên lụy theo."
"Ngươi còn sung sướng chán, may mắn cho chúng ta là người của nhị cô nương, người của nàng ta mới thật sự là gặp nạn, mấy người đều bị đánh gậy, nghe nói Bạch Thược là người bị phạt tàn nhẫn nhất, người đều ngất đi, nói không chừng nàng ấy cũng chết rồi."
Bán Hạ nghe nói như thế, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lúc đang muốn tiến lên lý luận, lại bị Thẩm Kiều nắm lấy cổ tay.
Thẩm Kiều nhìn nàng mà lắc đầu.
Ở kiếp trước không thể nghe hoàn chỉnh toàn bộ lời nói, bây giờ lại nghe thêm một lần, Thẩm Kiều đương nhiên muốn nghe cho thật rõ ràng, nàng muốn tự tai nghe xem người bên cạnh tỷ tỷ là như thế nào lan truyền biến nàng thành khắc tinh, sao chổi, truyền khắp toàn bộ phủ An quốc công.
Bán Hạ không dám tránh tay của nàng.
Tiếng bọn nha hoàn đang nghị luận, lại tiếp tục truyền tới.
"Hầu hạ của nàng ta quả thật đúng là không có kết cục tốt, ngược lại chính nàng ta lại có mạng lớn thật đấy, một cái bào thai khó khăn mãi mới sinh ra được, mà vẫn ốm yếu sống tiếp được, quả thật chiếm khí vận người xung quanh đi."
"Lão thái thái cùng lão gia nhìn thấy nàng ta đều cảm thấy xúi quẩy, vậy mà chủ tử của chúng ta còn coi nàng ta như bảo bối."
Thẩm Kiều lúc sinh ra đời đúng là nghịch sinh, phần lớn thai nhi nghịch sinh căn bản không sống nổi, nàng có thể không chút tổn hại mà sống sót, có thể nói kỳ tích, theo lý thuyết phải là việc vui.
Tổ mẫu nàng lại cảm thấy nghịch sinh là điềm xấu, cũng không thích đứa cháu nội là nàng này.
Bởi vì nàng là nghịch sinh, lúc mẫu thân sinh nàng, thân thể bị hao tổn, miễn cưỡng chống đỡ được một năm, liền qua đời, tình cảm cha mẹ của nàng thâm hậu, lúc mẫu thân qua đời, đối với phụ thân quả là một đả kích rất lớn.
Phụ thân nhìn thấy nàng, tự nhiên cũng cảm thấy xúi quẩy, việc này trong phủ, cũng không phải là bí mật gì, chỉ có ngoại nhân mới đi hâm mộ phủ An quốc công có một cặp song sinh dung nhan diễm lệ, cảm thấy cha nàng có phúc khí.
Trước kia, Thẩm Kiều cũng cho rằng là tỷ tỷ coi nàng như bảo bối, đáng tiếc, giả chung quy vẫn là giả, cũng không phải là nàng giả câm vờ điếc, liền có thể lừa gạt chính mình.
Ở kiếp trước, nàng cuối cùng ngốc đến tự cõng rắn lên người, nghe lời này, không phải đi lên trách cứ nha hoàn, ngăn chặn lời nói hàm hồ đó, cũng không phải đi mách trưởng bối vì mình chủ trì công đạo, mà là thất hồn lạc phách đứng hồi lâu, nàng thậm chí cho là mình thật sự khác người, mẫu thân là bởi vì nàng mà chết, tỷ tỷ cũng bị gãy chân là bởi vì nàng.
Căn bản không hề nghĩ rằng, chính tỷ tỷ ruột thịt của nàng, lại để cho người ta truyền khắp nơi, mục đích chính là muốn hủy đi thanh danh của nàng.
Nàng ghé vào bên tai Bán Hạ, thấp giọng bàn giao vài câu.
Bán Hạ trợn to mắt, đáy mắt tràn đầy chấn kinh, sau khi kịp phản ứng, thần sắc nàng hơi có vẻ chần chờ, muốn mở miệng hỏi thăm mấy cái, lúc đối đầu với cặp mắt hơi có vẻ bi ai kia của nàng, nàng nao núng, mơ hồ trong đó minh bạch cái gì, cái mũi nàng bỗng nhiên chua chua, trùng điệp nhẹ gật đầu, nhanh chóng làm việc.
Mãi đến khi bọn nha hoàn nghị luận xong, Thẩm Kiều mới đi ra khỏi đó, thản nhiên nói: "Nguyên lai ta lại có bản lãnh như vậy, còn có thể khắc cái chân tỷ tỷ."
Ngày thường nàng mềm như cái bánh bao, ai cũng có thể bắt nạt, vốn cũng không có nửa phần uy nghiêm, bởi vì không có kinh nghiệm giáo huấn người khác, giọng cũng mềm nhũn, cho dù là giáo huấn người, cũng không có vẻ kiêu ngạo gì.
Nha hoàn nhìn thấy nàng, vẻn vẹn chỉ luống cuống một chút, liền bình tĩnh lại, trong đó còn cười nói:
"Tam cô nương chẳng lẽ nghe nhầm rồi sao, đang êm đẹp nô tỳ sao có thể nói ngài khắc người? Ai mà không rõ ràng, cô nương nhà chúng ta che chở nhất chính là ngài nha, nô tỳ nếu thực có can đảm nghị luận ngài phía sau, chỉ sợ chủ tử sớm đem chúng ta bán ra rồi."
Tốt cho một cái miệng đổi trắng thay đen, ngược lại thành lỗi của nàng, Thẩm Kiều lẳng lặng nhìn qua các nàng, không lên tiếng.
Nàng có một đôi mắt to cực kỳ xinh đẹp, đen nhánh trong vắt, tựa như một vũng nước ngày xuân thanh tuyền, sạch sẽ tươi đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Lúc đối đầu với đôi mắt này của nàng, bọn nha hoàn lại cảm thấy có chút xấu hổ, không khỏi mở ra cái ánh mắt khác.
Thẩm Kiều không ngờ tới các nàng cũng biết lòng xấu hổ, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng, lúc này mới nói: "Nói xấu chủ tử sau lưng, nha hoàn các ngươi bị bắt mà còn dám giảo biện, là nên bị bán ra, ta liền báo tỷ tỷ, bảo nàng ta mau chóng xử trí."
Bọn nha hoàn nghe nói như thế, toàn thân không khỏi rùng mình một cái, từng người đều quỳ xuống, cuống quít dập đầu, "Là nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh, mới hồ ngôn loạn ngữ, cầu chủ tử tha cho nô tỳ một lần."
Các nàng liên tiếp dập đầu mấy cái, cái trán đều bị thương, Thẩm Kiều lại chỉ thản nhiên nói:
"Hồ ngôn loạn ngữ? Lời này may mà là ta nghe được, nếu như đổi thành người bên ngoài, nói không chừng liền cho rằng tỷ tỷ vì muội muội này mà gãy chân, các ngươi gan quả thực rất lớn mới dám nói năng như thế, cứ vậy mà làm xấu thanh danh của ta."
Nha hoàn nghe vậy, đều không dám lớn tiếng thở, bọn nha hoàn bắt đầu chủ động vả miệng, khóc ròng nói: "Là nô tỳ sai, cầu chủ tử tha cho bọn tiểu tỳ một lần."
Động tĩnh bên ngoài có chút lớn, đã quấy rầy người ở trong viện, đại nha hoàn Cầm Nhi của Thẩm Họa liền ra nhìn một chút.
Nàng ta vừa lúc nghe thấy Thẩm Kiều nói, sắc mặt không khỏi biến đổi, làm sao cũng không ngờ tới mấy cái này, nói xấu người khác lại bị Thẩm Kiều nghe thấy.
Giọng nàng lạnh lùng nói: "Tam cô nương là tâm can bảo bối của chủ tử chúng ta, ngược lại các ngươi lại dám làm xấu thanh danh của nàng, có ai không, đem mấy cái đứa tiện tỳ này kéo ra ngoài trực tiếp bán đi!"
Cầm Nhi dự định Thẩm Kiều sẽ không làm lớn chuyện, nếu như thật sự đem toàn bộ mấy người kia bán ra, người mà chủ tử có thể sử dụng liền thiếu đi mấy người, nói không chừng sẽ cho người ta ấn tượng xấu.
Nàng chắc chắn Thẩm Kiều sẽ cầu tình giúp họ, dù sao người trong phủ ai cũng biết, tam cô nương rất mềm lòng, mọi thứ luôn luôn dàn xếp ổn thỏa, có Thẩm Họa bảo bọc, nàng ta đều không dám nhắc tới bất kỳ yêu cầu gì, lúc này sẽ không trơ mắt nhìn nhiều nha hoàn như vậy bị bán ra.
Ai ngờ, Thẩm Kiều chỉ nhìn nàng một chút, nhẹ nhàng nói một câu, làm phiền Cầm Nhi phí tâm, sau đó liền trực tiếp tiến vào trong viện.
Để lại Cầm Nhi trừng trừng mắt, lời đã nói ra khỏi miệng,muốn nuốt lại cũng không thể.
Mấy cái đứa nha hoàn này cũng ngây dại, khóc trời khóc đất, đập đất muốn xin tha.
Nghĩ đến Trương ma ma còn ở trong phòng, nếu như bị lão thái thái biết được việc này, chủ tử tất nhiên sẽ bất lợi, Cầm Nhi vội vàng để cho người ta che miệng của chúng lại, trực tiếp đem người kéo xuống.
*
Thẩm Kiều vòng qua bức trướng, đi vào trong phòng, không có gì bất ngờ xảy ra khi nàng nhìn thấy Trương ma ma bên người tổ mẫu được yêu thích nhất.
Lão thái thái tuổi tác cao, đi đứng cũng không còn lưu loát, lại lo lắng cho cháu nội bảo bối Thẩm Họa này, liền để Trương ma ma đi tới nơi này.
Mấy người tỷ muội trong phủ cũng đều tới.
Phủ An quốc công tổng cộng có tam phòng, ngoại trừ Thẩm Kiều và Thẩm Họa, còn có ba cô nương nữa, đại cô nương Thẩm Tịnh là thứ nữ đích tôn, năm nay vừa mới cập kê, tứ cô nương Thẩm Xu năm nay mười bốn tuổi, là đích nữ tam phòng, ngũ cô nương Thẩm Trinh mười ba tuổi, là thứ nữ nhị phòng.
Bây giờ Thẩm Tịnh, Thẩm Xu, Thẩm Trinh đều ngồi ở trước giường của Thẩm Họa, rõ ràng tự mình luôn luôn đấu đến đấu đi, lúc này nhìn qua cũng hỏi han ân cần, một bộ dáng tỷ muội tình thâm.
Thẩm Họa tựa người vào đầu giường, chân trái bị tấm ván gỗ cố định lên, vẻ mặt nàng ta lạnh nhạt, hiển nhiên là đã thành thạo điêu luyện cách đối phó đám tỷ muội.
Ngày thường nàng ta cực đẹp, ngũ quan với Thẩm Kiều giống nhau đến bảy tám phần, điểm khác biệt lớn nhất chính là cặp mắt kia, con mắt của Thẩm Kiều tròn căng, sạch sẽ sáng tỏ, cực kỳ giống nai con trong rừng, mang theo chút không rành thế sự, con mắt của nàng ta thì hơi có vẻ hẹp dài, đuôi mắt có chút hất lên, mang theo phong tình khác.
Thẩm Kiều chậm rãi đi tới.
Ở kiếp trước, từ khi biết được tỷ tỷ không chỉ một lần lợi dụng nàng, lại không quan tâm nàng sau khi nàng đi gả thay, Thẩm Kiều liền rất ít khi trở về phủ, nàng không dám gặp nàng ta, thậm chí không dám chất vấn nàng ta vì sao lại đối xử với nàng như vậy, chỉ có thể không có tiền đồ trốn ở trong chăn vụng trộm khóc nhè.
Có khi, nàng thậm chí còn tưởng rằng mình quá đần, mới chọc tỷ tỷ đến phiền chán, nàng đem hết thảy sai lầm đều đổ lên người mìn.
Bán Hạ chết rồi, Bạch Thược cũng đã chết, người che chở nàng, đều chết ngay trước mắt nàng.
Giờ khắc này thực sự đứng trước mặt Thẩm Họa, Thẩm Kiều mới phát hiện, gặp mặt nàng ta cũng không phải đáng sợ lắm, tầm mắt nàng cụp xuống, che khuất sự chán ghét cùng căm hận trong mắt nàng.
Nhìn thấy nàng, khóe môi Thẩm Họa giương lên, hướng nàng ngoắc ngón tay, "Kiều Kiều tỉnh rồi? Chỗ nào khó chịu không, mau tới đây để tỷ tỷ nhìn một cái."
Nếu là lúc trước Thẩm Kiều đã sớm hoảng loạn mà nhào tới trước gót chân nàng ta, khẩn trương xem xét thương thế của nàng ta, nói không chừng còn muốn khóc lóc, nghẹn ngào ngay cả nói cũng không nên lời.
Hôm nay, nàng lại chỉ khéo léo đi tới trước mặt Thẩm Họa, "Ta nghe Bán Hạ nói tỷ tỷ ngã bị thương ở chân, đều là muội muội không tốt, hại tỷ tỷ bị liên lụy."
Lúc trước Thẩm Họa rất phản cảm bộ dáng nhát gan của nàng, đã từng trách nàng sẽ không được phụ thân yêu thương, không thể giúp nàng ta làm cái gì, bây giờ thấy nàng cử chỉ quy củ, hành vi vừa vặn, nàng ta lại nhăn mi một chút khó có thể nhận ra.
Thẩm Họa đè xuống cái cảm giác quái dị trong lòng kia, đưa tay búng trán của nàng một cái, nửa thật nửa giả sẵng giọng: "Nha đầu ngốc, việc này sao có thể trách ngươi, con ngựa đột nhiên phát cuồng, là ai cũng không ngờ tới việc đó."
Thẩm Họa dừng lại một chút rồi chần chờ nói: "Nhắc tới cũng kỳ, con ngựa này rõ ràng là ta xin của biểu ca, để hắn tỉ mỉ chọn lựa, tính tình cực kì ôn hòa, rất thích hợp với người mới học cưỡi ngựa.
Như thế nào lại đột nhiên phát cuồng?"
Mi mắt Thẩm Kiều khẽ nhúc nhích, phụ họa nói: "Chẳng lẽ lại có người động tay chân?"
Thẩm Họa sờ lên đầu của nàng, ánh mắt hơi có chút lạnh, "Nếu như thực sự có người hại ngươi, tỷ tỷ cho dù mất cái mạng này, cũng sẽ không tha cho nàng."
Nàng ta nghiễm nhiên bày ra một bộ dạng tỷ tỷ yêu thương muội muội.
Ở kiếp trước, lúc nghe nói như thế, lòng Thẩm Kiều trong mềm thành một mảnh, vừa nhìn thấy tấm ván gỗ cố định ở trụ chân trái tỷ tỷ, liền không nhịn được mà vụng trộm lau nước mắt, hận chính mình liên lụy tỷ tỷ, dù là về sau, đại tỷ tỷ nói cho nàng, đây hết thảy đều là tỷ tỷ tự biên tự diễn, nàng cũng không chịu tin.
Kết quả thanh danh của mình bị hư mất, mà tỷ tỷ lại vạn phần được ca tụng, nói rằng nàng ta xả thân cứu muội,tâm hồn lương thiện.
Thẩm Kiều cong môi, dựng thẳng lên ngón tay trắng nõn, ngăn trên môi Thẩm Họa, "Tỷ tỷ chớ có lo lắng.
Giấy không gói được lửa, người xấu làm chuyện xấu, chắc chắn nhận báo ứng, nếu là không có báo, nhất định là thời điểm chưa tới."
Giọng nàng rất dễ nghe, câu nói sau cùng lại thấp giọng, không hiểu sao có chút dọa người, trong nháy mắt đó, Thẩm Họa chỉ cảm thấy ngón tay đặt ở trên môi kia, lực đạo có chút lớn, làm nàng ta không thể thở nổi, sau một khắc, Thẩm Kiều liền thu tay về, xong nàng ngại ngùng cười một tiếng.
Lúc này Thẩm Họa mới khó khăn lắm mà hoàn hồn.
Làm nha hoàn trong phủ đều là người có mắt nhìn, Trương ma ma lại ở bên người lão thái thái phục thị mấy chục năm,đương nhiên đã nhìn rõ những sự tình bẩn thỉu.
Trương ma ma nói: "Tam cô nương nói đúng, giấy không thể gói được lửa, chân tướng tóm lại sẽ rõ ràng, nhị cô nương cứ dưỡng thương đi, việc này lão thái thái đã phát giác không đúng, đã phái người đi tra xét, nếu có người âm thầm giở trò, ta tin tưởng lão thái thái tất nhiên sẽ vì cô nương mà làm chủ."
Nghe xong lời Trương ma ma nói, trong lòng đại cô nương Thẩm Tịnh không hiểu sao mà nắm thật chặt, càng thêm chút dự cảm không tốt, những năm này, nàng cùng Thẩm Họa so tài không ít chiêu, không may, chính nàng đã từng nếm qua không ít thua thiệt.
Lúc con ngựa đột nhiên phát cuồng, nàng ta liền phát giác không ổn, cảm thấy Thẩm Họa lại có âm mưu gì đó, nghĩ đến nha hoàn cũng không ở trong phòng tìm ra cái đồ vật kì quái gì, trong lòng nàng ta mới hơi bình tĩnh lại.
Lúc này, một cái nha hoàn lại vội vàng đi đến, nói: "Nhị cô nương, Trương ma ma, lang trung đã cẩn thận nhìn qua con ngựa, nói con ngựa này đã ăn một loại dược thảo, mới điên cuồng đến đi mất khống chế."
Trương ma ma nói: "Vậy thì nhanh đi thăm dò! Điều tra xem gần đây ai đi ra phủ, ai lại đi mua sắm loại dược thảo này."
Nha hoàn lên tiếng, lúc đang muốn lui xuống, nha hoàn của ngũ cô nương Thẩm Trinh, lại đột nhiên quỳ xuống, "Nhị cô nương, có câu nói nô tỳ không biết có nên nói không."
Nàng ta nói xong, liền nhanh chóng liếc mắt nhìn Thẩm Tịnh, trong mắt dường như mang theo e ngại.
Thẩm Họa nhìn vòng ngọc trên cổ tay một chút, nói: "Ngươi nhìn đại tỷ tỷ làm gì? Có lời cứ nói, đại tỷ tỷ còn có thể ăn ngươi?"
Đôi mắt của Thẩm Kiều thì thõng xuống, trò hay rốt cục sắp lên sàn.
~ Chương sau lật mặt Thẩm Họa nha ~.