TRÙNG SINH THÀNH NHÓC ĐÁNG THƯƠNG NẰM THẮNG


Edit by Hạ Vi Lam
Thẩm Họa quả thực rất nhẫn tâm, ở kiếp trước vì muốn hủy đi thanh danh của Thẩm Kiều, nàng ta không tiếc giả bộ như bị gãy chân, thanh danh của Thẩm Kiều liền bị hủy, mỹ danh nàng ta xả thân cứu muội lại lan truyền ra ngoài.

Trong phủ có một cô nương khắc người, thanh danh các cô nương khác đương nhiên cũng bị liên lụy, vốn dĩ còn có không ít người muốn cầu cưới Thẩm Tịnh, sau khi thanh danh của Thẩm Kiều truyền đi, những người kia muốn cầu hôn đều lùi bước, cuối cùng hôn sự của Thẩm Tịnh đương nhiên là không được hoàn toàn như ý.

Chỉ có Thẩm Họa là bảo vệ được mỹ danh.

Đáng tiếc, nàng ta nghìn vạn lần lại không ngờ rằng hoàng thượng sẽ tứ hôn nàng ta với Lục Ngưng, nàng ta vậy mà cũng trở thành một quân cờ trong tay thánh thượng.

Bây giờ đối mặt với sự chỉ trích của tổ mẫu, nàng ta không chút hối cải mình đã sai, nàng ta chỉ là vì hạnh phúc của mình mà làm thôi, trong mắt người kia chỉ có muội muội, vậy thì nàng ta phải hủy đi thanh danh của muội muội thôi.

Thuở nhỏ nàng ta đã không có mẹ đẻ, mẹ kế đỗi đãi giả tạo khiêm tốn, phụ thân sẽ chỉ uống rượu, ai sẽ quan tâm việc hôn nhân của nàng, tổ mẫu coi như sủng nàng, cũng đã già rồi, nàng ta không vì mình mà tranh thủ, ai còn có thể giúp nàng?
Nàng ta chỉ hận Cầm Nhi phản bội mình, ánh mắt nhìn sang Cầm Nhi đầy là oán độc.

Từ trên cao nhìn xuống lão thái thái nhìn thấy rất kỹ nàng, thấy Thẩm Họa không có chút hối cải nào, cả người tức giận đến lảo đảo một chút, nếu không phải là Trương ma ma đỡ, bà đã ngã xuống.

Trương ma ma bị dọa cho phát sợ, thấy bà có chút thở không nổi, vội vàng bảo nha hoàn lấy dược hoàn cứu mạng, cho lão thái thái uống.

Nhìn thấy bộ dáng này của tổ mẫu, trong lòng Thẩm Họa cuối cùng cũng luống cuống, nàng ta cũng không ngu ngốc, đương nhiên rõ ràng, mình trong phủ có thể hô phong hoán vũ, không chỉ là dựa vào phụ thân, nếu như tổ mẫu bị nàng ta làm cho tức giận, lại nguy hiểm tính mạng, đối với nàng ta là không có tí lợi ích nào.

Nước mắt của nàng ta như mưa đổ rào rào rớt xuống, vội quỳ đi tới trước mặt tổ mẫu, khóc ròng nói: "Tôn nữ biết sai rồi, tôn nữ cũng không phải là cố ý hại muội muội, ta chỉ là nghe nha hoàn châm ngòi, mới làm như vậy, ta không dám tái phạm, cầu tổ mẫu tha cho tôn nữ lần này."

Nàng ta khóc đến nỗi như không thở nổi, nhìn qua quả thực rất đáng thương, nghĩ đến nàng ta tuổi còn nhỏ mà lại ngoan độc như vậy, trong lòng lão thái thái tràn đầy thất vọng.

Bàliền đẩy Thẩm Họa ra, mắng:
"Ta không có đứa tôn nữ ngoan độc như thế này, Thẩm Kiều có gì không tốt, cũng là đích nữ phủ Quốc công, ngươi đối với nó như vậy, làm xấu thanh danh của nó, ngươi đã từng vì phủ Quốc công cân nhắc qua chưa? Đã từng nghĩ mặt mũi của ta và phụ thân ngươi sẽ để đi đâu không? Lại để mặt mũi tỷ muội khác của ngươi ở đâu? Ngươi thật sự là bị mê muội đến hồ đồ rồi!"
Nàng ta hại Bạch Thược lão thái thái có thể chịu, nhưng làm xấu thanh danh của Thẩm Kiều lại làm lão thái thái không cách nào nhịn được, cũng không phải bà ta quan tâm Thẩm Kiều nhiều như vậy,chỉ là nếu thanh danh Thẩm Kiều bị hỏng, toàn bộ cô nương phủ Quốc công đều sẽ bị liên lụy.

Lão thái thái vốn không tin, nàng ta sẽ đối đãi với Thẩm Kiều như vậy.

Dù sao ngày bình thường nha đầu này luôn luôn đãi Thẩm Kiều rất tốt, chính lão thái thái không thích Thẩm Kiều, nhìn thấy nàng ta thân là tỷ tỷ, yêu chiều muội muội như thế,cũng thấy mình nên yêu thường nàng.

Trong lòng bà vẫn cho là sở dĩ Thẩm Họa làm bộ gãy chân, là vì muốn hố Thẩm Tịnh, là vì cái đứa thứ nữ Thẩm Tịnh này, ngày bình thường lđối với Vinh Thị ngoan ngoãn phục tùng, Thẩm Họa không thích nàng ấy cũng có thể hiểu, nàng ta cùng với Thẩm Tịnh tranh đấu, lão thái thái đều yên lặng dễ dàng tha thứ.

Ai ngờ, Thẩm Họa lại đúng như nha hoàn truyền lại, tâm tư lại muốn triệt để hủy hoại thanh danh của Thẩm Kiều, cũng may là nàng ta không thành công.

Lão thái thái lòng tràn đầy thất vọng, chỉ cảm thấy may mắn làm sao Thẩm Họa chưa cập kê, nếu sau khi xuất giá, mới phát hiện những việc này, mặt mũi của phủ Quốc công thật đều bị nàng ta vứt sạch!
Sau khi Thẩm Họa ngã trên mặt đất, nước mắt rơi xuống không ngừng, trong lòng nàng ta không khỏi sinh ra một ý nghĩ đáng sợ, liền ôm lấy chân của lão thái thái, khóc ròng nói: "Đều là tôn nữ sai, tôn nữ thật biết sai rồi, tổ mẫu biết được tâm ý của ta đối với hắn, tôn nữ một lòng chỉ muốn gả cho hắn, trong mắt của hắn lại chỉ có mình muội muội, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng không muốn tổn thương muội muội mà."
Nàng ta khóc đến cơ hồ khóc không thành tiếng, "Ta mỗi đêm đều gặp ác mộng, tổ mẫu, ta thật sự rất may mắn là không thành công, ta chỉ là xúc động nhất thời, mới bị Cầm Nhi xui khiến, ta đã sớm hối hận, ta để cho người ta hạ độc Bạch Thược, cũng là vì quá sợ, Bạch Thược quá thông minh, nàng ta tất nhiên sẽ hoài nghi việc này, nếu như nàng ta nói cho muội muội, ta thật không biết nên đối mặt với muội muội như thế nào!"
"Ta nhìn nàng ấy lớn lên, nàng ấy chính là mệnh của ta mà, tổ mẫu, ta thật sự đã sợ, ta sai rồi, ta thật hối hận, nếu như muội muội biết nàng ấy có cái đứa tỷ tỷ này, ta còn không bằng chết luôn đi.

Ta mà chết đi rồi, chết rồi, tổ mẫu liền sẽ không trách ta, muội muội cũng sẽ không thất vọng vì ta nữa."
Thẩm Họa nói xong, liền đứng lên, khóc chạy tới một bên vách tường, trực tiếp đụng vào.


Lão thái thái đầy kinh hãi, "Ngăn nó lại!"
Việc này lão thái thái vốn không muốn lộ ra, trong phòng chỉ có hai đứa nha hoàn, hai bà tử, đều là tâm phúc của bà, mấy người cũng bị kinh hãi, nghe vậy vội vàng đi cản, Thẩm Họa đã đụng bị thương ở trán, trong nháy mắt cái trán sưng phồng lên, màu da trắng nõn làm nổi bật, đập vào mắt có chút kinh hãi.

"Tạo nghiệp! Thật sự là tạo nghiệp!"
Lão thái thái đấm đấm vào lồng ngực của mình, cả đời bà thủ đoạn gì chưa thấy qua, làm sao lại nhìn không ra Thẩm Họa đang lấy lui làm tiến, cũng không biết nó vừa mới nói những lời kia, có nửa phần thực tâm hay không.

Chính vì vậy, bà mới càng thêm thất vọng, đứa nhỏ này làm sao lại nhẫn tâm như vậy? Đối với người khác hung ác, đối với mình lại cũng hung ác như vậy.

Mẫu thân quá cố của nó rõ ràng tính cách rất dịu dàng, lại ôn nhu, lại nhớ tới trưởng tử tính tình cố chấp, lão thái thái nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầy nghiệp.

Bởi vì nhìn Thẩm Họa lớn lên, lão thái thái cuối cùng không hạ được quyết định gì quá nặng nề nửa ngày gằn từng chữ: "Không cần phải đi tìm cái chết, đi Từ Đường quỳ đi, đối mặt với tổ tông nghiêm túc suy nghĩ cho kĩ đi, cấm túc ba tháng, chép phạt « nữ giới » một trăm lần, nếu không có mệnh lệnh của ta, người bên cạnh ngươi một người đều không được xuất phủ! Nếu có lần sau, đừng mong ta giúp ngươi thu thập cục diện rối rắm như này!"
Thẩm Họa đương nhiên nghe được ngụ ý của lão thái thái, bà ấy cuối cùng vẫn là thương nàng, chuyện hôm nay, sẽ không lộ ra ngoài.

Sau khi Thẩm Họa bị nha hoàn kéo ra ngoài, lão thái thái liền sai người đem Cầm Nhi bán ra ngoài.

Hôm nay mấy người trong phòng đều là người lão thái thái tin được, cho dù là như thế, nhưng lão thái thái cũng rất cẩn thận.

Sau khi ở trong phòng an tĩnh lại, ngực bà vẫn vô cùng đau đớn.

Thấy bà ý quả thật động tâm tư quá nhiều, Trương ma ma liền khuyên nhủ: "Nhị cô nương còn nhỏ tuổi, hẳn là bị nô tỳ xảo quyệt xui khiến mới làm chuyện như thế, lão thái thái không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, không tốt cho thân thể, mấy tháng này chú ý dạy bảo một chút, nhị cô nương nhất định có thể đặt được kỳ vọng của ngài."

Lão thái thái thở dài, hồi trước chỉ cảm thấy đứa cháu gái này rất thông tuệ, phảng phất có phong thái của bà năm ấy, ai ngờ lại...!
Lão thái thái không ngốc, đương nhiên rõ ràng chuyện hôm nay, rõ ràng không thể trùng hợp như vậy chứ? Cầm Nhi nói rằng bản thân đã khai hết mọi chuyện, nhưng lại không nhận việc muốn giết Tuệ Nhi, nếu không phải Tuệ Nhi khóc sướt mướt chạy tới cầu bà là đang bị uy hiếp, chuyện này, không chừng là không thể phát hiện ra.

Người đứng sau chuyện này, không chỉ vạch trần âm mưu Thẩm Họa tính kế, còn khiến bà không thể tha thứ nổi cho Thẩm Họa, quả nhiên là không thể khinh thường.

Lão thái thái dựa vào ghế, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm.

Thanh Tâm Đường dù chưa có tin tức khác truyền ra, nhưng tin Cầm Nhi bị bán ra, lại không thể che giấu.

Edit by Hạ Vi Lam
Bán Hạ căm giận nói: "Lão thái thái thật đúng là bất công, nhị cô nương hại cô nương như vậy, nửa điểm bê bối cũng không tiết lộ ra ngoài."
Thẩm Kiều sớm biết lão thái thái sẽ thay nàng ta che lấp, lúc này lại rất bình tĩnh.

Đây cũng là Thẩm Kiều không thực sự làm lớn chuyện, nếu bây giờ thật sự kéo xuống tấm màn che này, không chỉ có Thẩm Họa hận nàng, mà lão thái thái cùng Thẩm phụ cũng sẽ hận nàng, đến lúc đó, Thẩm Họa chưa bị phạt hẳn, nàng khẳng định sẽ bị gắn mác là tâm tư khó lường, hãm hại tỷ muội.

Có một số việc, Thẩm Họa có thể làm, nhưng nàng lại không thể làm.

Ai bảo Thẩm Họa trong lòng mọi người là xương là thịt, mà nàng lại chỉ là một nha đầu cha không thương mẹ không yêu, tùy thời đều có thể bị xem nhẹ bỏ qua.

Thẩm Kiều tính toàn giăng một màn như vậy, cũng không thể tính là không thu hoạch được gì, Thẩm Họa dù có thể trốn qua một kiếp này, người bên người nàng ta đương nhiên sẽ thay máu một lần, không còn người có thể dùng được, đối với Thẩm Họa mà nói thì sẽ một đòn trí mạng, lão thái thái tất nhiên cũng sẽ đối với nàng ta có chút thất vọng.

Chờ lão thái thái thất vọng triệt để, địa vị trong phủ của Thẩm Họa, tất nhiên sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thẩm Kiều biết rõ tính tình của Thẩm Họa, rõ ràng nàng ta tuyệt đối sẽ không an phận quá lâu, lần sau tiếp diễn, lão thái thái cũng không thể muốn che lấp liền có thể che lại tiếp.


Nàng chỉ nên kiên nhẫn chờ đợi, mà hiện tại, nàng chính là không thiếu kiên nhẫn.

Buổi tối Thẩm Kiều hiếm khi có một hôm không gặp ác mộng, Lục Ngưng lại lần nữa bị đánh thức.

Hắn bỗng nhiên ngồi dậy, sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng lên.

Hắn đưa tay nhìn một chút, ngón tay rất sạch sẽ, trong lòng bàn tay ngoại trừ có vết mồ hôi ẩm ướt, cũng không có máu, nhưng mà hắn lại cảm thấy lòng bàn tay dinh dính máu đến độ chân thực quá mức.

Hắn lần nữa mơ tới Linh Phượng Các, gặp phải tiểu cô nương kia, liên tiếp mơ tới hai đêm, trong mộng, nàng ngã trong vũng máu, trên người tất cả đều là máu, hắn đem người nàng ôm vào trong lòng, tay run rẩy, làm thế nào cũng không dám đụng vào mặt của nàng.

Nhớ tới khung cảnh này, hắn có chút khó thở, cuối cùng lại bị đánh thức.

Từ nhỏ đến lớn, Lục Ngưng không thiếu ác mộng, từ lúc phụ hoàng cùng mẫu hậu lần lượt chết trước người hắn, hắn không có đến một ngày nhẹ nhõm, khi còn bé, hắn thường gặp phải ác mộng.

Hai năm này, hắn mới dần dần thấy tốt hơn một chút, bây giờ không mơ tới phụ hoàng, cũng không mơ tới mẫu hậu, hắn lại mơ tới thiếu nữ chỉ gặp mặt có một lần.

Lục Ngưng mắt sắc tối nghĩa không rõ, khoác áo xuống giường.

Hắn đi tới trước cửa sổ, nhìn về phía bầu trời đêm, ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã có chút mưa phùn, nhánh cây ở giữa lay động, những trận gió lạnh đánh tới, nhưng mà ngực hắn vẫn ngạt thở ý vậy, đau đớn cũng không thể làm dịu xu thế, nếu không phải hắn xác định rõ mình không hề bị trúng độc, Lục Ngưng sẽ cho là nàng ở trên người hắn động tay chân gì đó.

Hắn đứng nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Đi thăm dò một chút xem ta ra ngoài hôm đó, tại Linh Phượng Các gặp phải cô nương nhà ai."
Giọng hắn vừa dứt, trong phòng đột nhiên có một thân ảnh màu đen, hắn ta quỳ xuống, cung kính xong, liền lách mình rời đi.

*.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi