TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

Lúc còn là U Thảo Phù Ngọc Thu rất hiếm khi biến hình, trừ khi đối phó với những người rơi xuống Văn U Cốc y mới miễn cưỡng biến thành người để che giấu thân phận U Thảo của mình, tránh bị kẻ khác đào lên ăn.

Sau khi rời khỏi Văn U Cốc, y theo Phượng Bắc Hà đến phàm thế nhìn thấy vô số nhân loại trên thế giới bao la mới dần buông xuống lòng cảnh giác.

...... Sau đó bị hình người của Phượng Bắc Hà lừa gạt hồn bay phách tán.

Sau khi sống lại, Phù Ngọc Thu đã hạ quyết tâm dù mình có chết hay phải hót mua vui cho Diêm La sống cả ngày lẫn đêm cũng quyết không biến thành người.

Nhưng tỉnh lại sau giấc ngủ y lập tức choáng váng.

Thân thể không còn là quả cầu lông xù của chim trắng nữa, Phù Ngọc Thu giãy giụa ngồi dậy, vô tình đè lên mái tóc trắng xõa đầy giường làm y đau đến mức "chíp?" một tiếng.

Toàn thân nhức mỏi xụi lơ, sau khi khó nhọc ngồi vững Phù Ngọc Thu mới phát hiện trên người mình khoác áo bào trắng tinh thêu hoa văn chìm không biết của ai, mền gấm mỏng manh đang quấn lỏng lẻo quanh hai chân y.

Phù Ngọc Thu vừa tỉnh lại nên đầu óc chưa kịp vận hành, mờ mịt cựa quậy "móng chim".

Mền gấm bị động tác của y làm tuột ra để lộ hai chân trắng như men sứ.

Chân......

Chân...... chân người!?

Phù Ngọc Thu lập tức bừng tỉnh.

Rễ cỏ của y đâu rồi?!

À không, móng chim của y đâu?!

Chẳng phải y là chim trắng à, sao đang yên đang lành lại biến thành người thế này?

Ai đã lén lút hãm hại y?!

Phù Ngọc Thu gần như sụp đổ thét lên chói tai rồi liều mạng lui ra sau, như thể chỉ cần y lùi đủ xa là có thể rời khỏi thân thể này.

Vân Thu vội vã chạy vào trấn an y: "Bạch...... tiểu điện hạ, hình người là chuyện tốt, chuyện tốt mà, chứng tỏ ngươi đã kết được linh đan rồi đấy!"

Trong cơn hoảng loạn, năm ngón tay thon dài của Phù Ngọc Thu vớ lấy gối mây ném tới.

"Tránh ra!"

Y mới tỉnh lại nên vẫn còn rất yếu, gối mây chưa ném tới trước mặt Vân Thu đã nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Giá nến bên cạnh đổ ập xuống gối, bề mặt nhẵn bóng mơ hồ phản chiếu gương mặt Phù Ngọc Thu giống mặt U Thảo y như đúc.

Chỉ là mái tóc đen trước kia đã biến thành trắng tuyết, lộ ra vẻ yêu diễm băng giá.

Phù Ngọc Thu lại hét to: "Cái gì mà gớm thế này!?"

Vân Thu: "???"

Long tộc thích nhất là những bảo vật lấp lánh, cũng yêu mỹ nhân mảnh mai xinh đẹp, có mấy ác long còn nuôi nhốt những thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp để thỏa mãn niềm đam mê đáng sợ của mình.

Với vẻ ngoài lộng lẫy ngay cả thiên đạo cũng nâng niu trong lòng bàn tay và nuôi dưỡng ở điện ngọc như Phù Ngọc Thu, nếu bị ác long nhìn trúng nhất định sẽ nổi thú tính tha đi mất.

Ngay cả Vân Thu luôn chướng mắt chim trắng giờ cũng mất khống chế âm thầm ngắm y, thậm chí theo bản năng còn muốn đem bảo vật mình quý nhất tặng cho y.

Gương mặt diễm lệ đến thế mà Phù Ngọc Thu lại nói......

Xấu ư?

Vân Thu hoài nghi đầu óc chim trắng này bị lửa độc thiêu hỏng rồi.

Phù Ngọc Thu bị thiêu hỏng đầu gặp đả kích không nhẹ, còn đang nghẹn ngào lẩm bẩm "gớm ghiếc", "quá xấu", "ghê tởm, thật ghê tởm", Vân Thu có dỗ thế nào cũng vô ích.

Linh đan trong người bị tinh thần y kích động, "bốp" một tiếng nổ tung trong hư không.

Chỉ giây lát sau toàn bộ rèm che bao quanh giường như một góc trời riêng đột ngột xuất hiện những giọt nước xanh thẫm lơ lửng trên không trung.

Nước giăng kín rèm giường và bao vây Phù Ngọc Thu đang ôm đầu gối co ro.

"Hu hu, ta không ghét chim nữa......" Đôi môi Phù Ngọc Thu trắng bệch run rẩy, "Ta muốn biến về lại, ta muốn chíp chíp chíp......"

Gương mặt này quá xấu xí, tóc còn trắng xóa đáng sợ nữa chứ.

Nếu là màu xanh lá thì còn tạm được.

Tiên tôn ngồi bên ngoài đang định gảy đàn hạc thì nghe thấy động tĩnh trong phòng, tuy ngoài mặt vẫn thờ ơ nhưng hơn nửa ngày không đàn được âm nào.

Minh Nam còn đang tự hỏi rốt cuộc đồ xấu xí kia xấu đến mức nào mà than trời trách đất ầm ĩ như vậy, không khỏi có chút đắc ý.

Y đang hả hê thì chợt cảm nhận được dường như tiên tôn âm thầm thở dài.

Thở dài?

Minh Nam ngẩng đầu lên.

Chí tôn vô thượng quyền thế ngập trời mà cũng thở dài sao?

Vẻ mặt tiên tôn vẫn lạnh nhạt, rốt cuộc hắn không cố gảy đàn nữa mà nhẹ nhàng đứng dậy vén rèm đi vào trong.

Minh Nam định đứng đó ngoan ngoãn chờ, nhưng nghĩ một hồi vẫn lén lút đi theo để xem quái nhân kia xấu xí đến mức nào?

Béo ú như chim trắng?

Hay mặt mũi méo xệch?

Nội điện được trang trí xa hoa lộng lẫy, mây mù bảng lảng.

Tiên tôn còn chưa tới gần thì đã thấy một vật bay vút ra khỏi rèm.

Vân Thu đang vò đầu bứt tai ngoài rèm giật nảy mình, vội vàng muốn chụp lại nhưng đã thấy tiên tôn hờ hững phất tay, giá nến lơ lửng giữa không trung.

"Lui xuống đi."

Vân Thu đang không biết dỗ Phù Ngọc Thu thế nào, nghe vậy thì cắm đầu chạy đi.

Thoáng thấy Minh Nam như muốn xem kịch hay, Vân Thu cười nhạo một tiếng nhưng cũng không đuổi y.

Muốn xem kịch thì cứ ở đó mà xem cho đủ đi.

Phù Ngọc Thu đã hoàn toàn chấp nhận sự thật mình biến thành "đồ gớm ghiếc", ôm chặt đầu gối co ro trong góc giường, vô số giọt nước lơ lửng trên đầu tỏa ra từng tia linh lực Thủy Liên Thanh.

"Quá gớm ghiếc!"

Nếu Phù Ngọc Thu yếu ớt hơn chút nữa thì nhất định đã bị cú sốc lớn này đả kích ngất xỉu.

Y tức giận cắn ống tay áo, vành mắt ửng đỏ.

Nhưng áo bào trên người chẳng biết may bằng chất liệu gì mà y tức tối cắn xé nửa ngày cũng không rách, trái lại đôi môi tái nhợt vì bệnh bị ma sát đỏ bừng.

Phù Ngọc Thu càng tức hơn.

Ngày thường ở Văn U Cốc chỉ cần chút chuyện không vừa ý cũng đủ làm y nổi cáu, giờ biến thành người tức giận mà không làm gì được, nhìn cái áo cũng cảm thấy nó đang bắt nạt mình nên nổi giận đùng đùng muốn cởi ra ném đi.

Nhưng vừa run rẩy cởi được đai lưng gấm trắng thêu hình Phượng Hoàng rộng cỡ hai ngón tay thì y mới phát hiện ngoại trừ áo bào đáng ghét này thì bên trong không một mảnh vải.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu đành ủy khuất buộc lại đai lưng.

Vô cùng thức thời.

Lúc này rèm mây đột nhiên bị ai đó nhẹ nhàng vén lên.

Phù Ngọc Thu suýt xù lông, vội vàng túm lấy mền gấm bị xé rách tơi tả bên cạnh đắp lên chân mình. Mỗi khi gặp nguy hiểm U Thảo hay cắm rễ giả chết, giờ không có rễ nên đành che chắn hai chân mình lại.

Y chưa hoàn hồn ngẩng đầu lên thấy Diêm La sống một tay vén rèm trắng, tay áo rộng phất phơ, từ trên cao nhìn xuống y.

Phù Ngọc Thu mờ mịt.

Giờ y mới nhận ra hình như mình...... đang nằm trên giường Diêm La sống.

Con ngươi Phù Ngọc Thu hoảng hốt co lại, lồm cồm bò vào trong góc, chỉ sợ mình bị bắt đi thả pháo hoa.

Tiên tôn thản nhiên nói: "Không ầm ĩ nữa à?"

Uy lực vô hình của Phượng Hoàng làm vô số giọt nước treo trên rèm giật mình rơi xuống, giường vừa dọn dẹp sạch sẽ chưa bao lâu lại bị ướt đẫm.

Phù Ngọc Thu bị nước xối ướt người, nắm chặt cổ chân cảnh giác nhìn hắn.

Hệt như một chú chim non bé nhỏ rơi xuống nước ướt sũng đang cố gồng mình chống lại kẻ thù tới gần.

Nhất thời Phù Ngọc Thu chẳng biết nói chuyện thế nào với Diêm La sống nên cố nhớ lại cách giao tiếp khi còn là chim trắng, ngơ ngẩn nửa ngày rồi đột nhiên thốt ra: "Chíp chíp chíp?"

Tiên tôn: "......"

Phù Ngọc Thu: "......"

Sau khi lấy lại tinh thần Phù Ngọc Thu cúi thấp đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng như không thể tin nổi mình lại chíp, cắn chặt răng cũng không kìm được xấu hổ giận dữ.

Đều tại Diêm La sống cứ bắt mình hót hoài.

Chíp? Chíp cái bíp!

Tiên tôn hơi nhếch môi nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Thiên điện đã thu xếp xong rồi, cần gì cứ nói với Vân Thu. Khi nào ngươi điều khiển được linh đan và linh lực thì sẽ biến lại nguyên hình thôi."

Vừa nghe có thể biến lại nguyên hình, Phù Ngọc Thu lập tức quên sạch sành sanh xấu hổ, dồn hết sức lực điều khiển linh lực muốn biến lại thành chim trắng.

Nhưng Thủy Liên Thanh không giống linh đan bình thường nên y hoàn toàn không điều khiển được, đầu óc vừa động thì trong không khí xuất hiện một luồng nước đổ ào xuống đầu y.

Phù Ngọc Thu: "......"

Hình như tiên tôn lại cười.

Rốt cuộc Phù Ngọc Thu không chịu nổi bị mất thể diện liên tiếp trước mặt Diêm La sống nên vội vàng leo xuống giường, định tới thiên điện rồi tính tiếp.

Hình như Diêm La sống cũng không có ý định đem y đi bắn pháo hoa mà còn chuẩn bị thiên điện cho y nữa. Tuy chưa biết hắn có ý đồ quỷ quái gì nhưng Phù Ngọc Thu hết sức mừng rỡ vì không phải ở chung một phòng với hắn.

Ghét chết đi được.

Tiên tôn cũng không nhiều lời mà buông rèm xuống rồi quay người đối diện với Minh Nam đang đứng ở cửa.

Minh Nam vội vàng thu lại ánh mắt xem kịch vui rồi cung kính cúi đầu.

Tiên tôn cũng không thèm để ý, đang định ra ngoài để tiếp tục nghe tin tức về "người chuyển kiếp" thì vừa cất bước đã nghe thấy sau rèm vang lên một tiếng "bịch" trầm đục.

Giống như có người ngã xuống giường.

Tiên tôn: "............"

Nửa người Phù Ngọc Thu nhào ra khỏi rèm, tóc trắng như tuyết trải dài trên mặt đất như nước chảy, thân hình mảnh khảnh hơi run lên.

Nỗi xấu hổ cực điểm khi chật vật ngã xuống giường làm y tức gần chết, Phù Ngọc Thu nằm dưới đất chỉ hận không thể vùi mặt vào đệm mây, sợi tóc lòa xòa bên tai lấp lánh nước.

Quá, quá mất mặt rồi.

Tự nổ linh đan quách cho xong.

Nhưng y chỉ mới sống lại được mấy ngày, nếu cộng thêm bảy ngày bị giam trong sa giới thì chưa đến nửa tháng mà sao không thể đi đứng trong hình người được chứ?

Cứ như đã ngủ quá lâu nên xúc giác hai chân đều trở nên lạ lẫm.

"Khoan đã."

Phù Ngọc Thu đột nhiên kịp phản ứng, "Từ khi mình tự nổ linh đan đến giờ đã bao lâu rồi?"

Hơn nữa uy lực khi tự nổ linh đan rất mạnh, dù Phượng Bắc Hà có tránh được vết thương trí mạng thì cũng đâu thể nhảy nhót tưng bừng sau nửa tháng ngắn ngủi này được?

Y chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì bên tai đã vang lên tiếng bước chân tới gần.

Phù Ngọc Thu giật mình, cố tỏ vẻ hung dữ quát nạt: "Tránh ra!"

Bước chân tiên tôn khựng lại.

Minh Nam đứng cạnh suýt ngừng thở.

Dám phát cáu với tiên tôn, chim trắng này...... thật sự chán sống rồi sao?

Tiên tôn lẽ ra phải giận tím mặt lại không cảm thấy mạo phạm mà rũ mắt hỏi: "Tự đứng dậy được không?"

Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi xong thì Phù Ngọc Thu lập tức cảm thấy mất sạch tôn nghiêm, cúi đầu ngậm cổ áo ra sức cắn để trút giận, tránh để mình khóc vì tức quá.

Thấy Diêm La sống vẫn chưa đi, Phù Ngọc Thu tưởng hắn muốn xem trò cười của mình nên vò mẻ không sợ nứt, ngẩng đầu hung dữ nguýt hắn một cái: "Ngươi đi ra đi, không cần ngươi...... Chíp, ta tự đi được."

Phi, còn chíp nữa à.

Tiên tôn nở nụ cười.

Cuối cùng đã thấy lại bóng dáng chim trắng xù lông như chè trôi nước mới nấu rồi.

Nhưng nụ cười này trong mắt Phù Ngọc Thu lại là: "Hắn đang cười nhạo mình đấy à!?"

Phù Ngọc Thu cảm thấy mặt mũi đều bị ném hết đến Văn U Cốc, hốc mắt nóng bừng như sắp trào nước, y cố kìm lại những giọt nước mắt vô dụng nhưng hàng mi dài rậm vẫn ướt nhòe.

Nước mắt tức giận sao có thể kìm lại được, Phù Ngọc Thu thấy mình lại sắp mất mặt nên vội vàng xoay người lẩn ra sau rèm.

Y không muốn ở trên giường Diêm La sống nhưng giờ chưa đi đâu được nên tạm thời chỉ có thể ẩn mình sau bức rèm trắng như tuyết.

Lỡ tức quá khóc thành tiếng thì Phù Ngọc Thu nhất định sẽ đập đầu chết.

Tiên tôn không ở lại nữa mà quay người đi ra ngoài.

Minh Nam vốn đang xem kịch vui đột nhiên sững sờ, gần như sợ hãi nhìn Phù Ngọc Thu quấn mình trong rèm che đang hùng hổ lầm bầm gì đó.

Lúc nãy khi thiếu niên tóc trắng tức giận ngẩng đầu trừng mắt, khuôn mặt được thiên đạo ưu ái kia đã lọt vào mắt Minh Nam.

Hơi thở của y bất giác ngừng lại.

Tộc Uyên Sồ, thậm chí cả tam giới đều ca tụng Minh Nam dung mạo vô song.

Tuy linh căn và linh cảm của y đều vô dụng nhưng những kẻ không ưa y mỗi khi mắng y là phế vật đều thêm hai chữ "mỹ nhân" phía sau.

Bao năm nay dung mạo diễm lệ gần như là công cụ sinh tồn của y, bảo vệ y gian nan sống sót trong dòng tộc như hổ sói đầy răng nanh sắc nhọn.

Tư tôn chỉ là chức danh bù nhìn, huống chi ân tình huynh trưởng cứu mạng tiên tôn giờ đã không còn nữa.

Minh Nam vốn chỉ muốn an phận làm một bình hoa xinh đẹp để tiên tôn luôn đối xử đặc biệt với y.

Nhưng bây giờ......

Dù kiêu căng tự đại như Minh Nam cũng phải thừa nhận gương mặt chim trắng quá mức diễm lệ.

Sao lại có người mang vẻ đẹp xuất chúng đến thế?!

Lúc nãy chim trắng kia nói gì nhỉ......

Đồ gớm ghiếc?

Nếu gương mặt này là "gớm ghiếc" thì chắc những kẻ tự xưng mình là mỹ nhân tam giới sẽ tự sát vì xấu hổ mất thôi.

Hay là chim trắng này biết y đứng ngoài nên cố ý nói vậy để sỉ nhục y?!

Sắc mặt Minh Nam trắng như giấy, dường như sự kiêu ngạo đã bị nghiền nát.

Y thẫn thờ đờ đẫn đi theo tiên tôn ra ngoài.

"Ban nãy ngươi nói người chuyển kiếp đang ở đâu?"

Đến khi tiên tôn mở miệng, Minh Nam mới giật mình sực tỉnh.

Dường như nhận ra y đang mất hồn mất vía, tiên tôn hờ hững gảy đàn hạc: "Ta đã nói rồi, không lấy lại chức tư tôn đã cho ngươi đâu."

Minh Nam khẽ giật mình, nhận ra tiên tôn đã nhìn thấu tâm tư y nên vội vàng cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Người chuyển kiếp ở......"

Minh Nam chưa bao giờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ, câu nói của Phượng Bắc Hà bất giác quanh quẩn bên tai......

"Ngươi cũng đâu muốn bị xem như đồ chơi......"

Nếu được lựa chọn thì chẳng ai muốn bị xem như đồ chơi cả.

Suy nghĩ của Minh Nam như đám chỉ đen quấn chặt vào nhau, y cắn chặt răng trầm mặc nửa ngày mới thấp giọng nói.

"Người chuyển kiếp ở phàm thế, có lẽ ở Phượng Hoàng Khư đấy ạ."

Tiên tôn không hề kích động như dự đoán của Minh Nam, thậm chí còn nghiêm túc chỉnh dây đàn rồi lơ đãng "ừ" một tiếng.

Minh Nam nhất thời không đoán được thái độ của hắn đối với người chuyển kiếp.

Hồi lâu không nghe trả lời, tiên tôn thờ ơ hỏi: "Rồi sao nữa? Ngươi thấy người kia rồi à?"

"Vâng."

Dường như tiên tôn cảm thấy rất thú vị nên mỉm cười giơ tay lên, đám mây bưng một mảnh gương vỡ nhẹ nhàng bay đến trước mặt Minh Nam.

"Đây là mảnh gương huynh trưởng ngươi để lại." Tiên tôn thản nhiên nói, "Chắc bị hỏng rồi, bên trong chỉ thấy nửa bên mặt mờ mờ thôi."

Minh Nam đưa tay cầm lấy.

Trong mảnh gương vỡ dính máu có nửa bên mặt không rõ dung nhan, phía sau là cát vàng mênh mông vô bờ.

Vẻ mặt Minh Nam trở nên khó coi.

Tuy y và thiếu tộc chủ Uyên Sồ là song sinh nhưng một người là thiên tài xuất chúng còn người kia là mỹ nhân phế vật, từ nhỏ đã rất ít khi gặp nhau.

Trước đây Minh Nam từng dự đoán chuyện của tiên tôn, trong gương nước hiện ra một nam nhân cao ngạo mặc áo trắng như tuyết bị vây giữa pháp trận rườm rà, tuy mê man nhưng vẫn nắm chặt mảnh gương này.

Máu Phượng Hoàng đỏ vàng chảy đầy tay cũng không chịu buông ra.

Lúc đó y cứ tưởng người trong gương là huynh trưởng mình......

Không đúng, cả bốn tộc đều nghĩ người chuyển kiếp mà tiên tôn nhớ nhung chờ đợi là thiếu tộc chủ Uyên Sồ.

Giờ xem ra người chuyển kiếp này lại là người khác.

Tiên tôn hỏi: "Là hắn à?"

Minh Nam lúng túng nửa ngày mới đáp: "Ta vẫn chưa thấy hình dáng hắn."

Tiên tôn hứng thú nói: "Vậy ngươi thấy gì?"

Minh Nam mím môi, vết thương trên trán lại đau âm ỉ.

Y ngẩng đầu lên, như đã hạ quyết tâm nên hít sâu một hơi rồi nói: "Ta thấy...... người chuyển kiếp ít lâu nữa sẽ bị ba tộc truy sát ở Phượng Hoàng Khư, hắn bị thương nặng không thể sống lâu nữa."

Phượng Bắc Hà muốn y dẫn dụ tiên tôn xuống trần gian, quả thực Minh Nam đã làm như vậy.

Nhưng tiên tôn hạ phàm thì ba tộc cũng đừng hòng yên ổn.

Đấu đá đi, tốt nhất là ngươi chết ta sống.

Nhưng bất ngờ là khi nghe người chuyển kiếp không sống được lâu, tiên tôn chẳng hề biến sắc mà thậm chí còn thong dong đàn một bài hát dân gian vui tươi.

Đàn xong tiên tôn mới quay đầu, tựa như vừa nghe thấy một chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao: "Ừ, biết rồi."

Minh Nam ngạc nhiên: "Ngài...... ngài không hạ phàm sao ạ?"

Tiên tôn có vẻ cảm thấy câu hỏi này cực kỳ nực cười: "Sao ta lại phải hạ phàm?"

"Ngài không muốn cứu...... hắn sao?"

Nếu là người bình thường khi biết "người trong lòng" chuyển kiếp sẽ gặp nguy hiểm thì chẳng phải nên sớm tìm người đó rồi bảo vệ thật chu toàn sao?

Minh Nam luôn cho rằng tiên tôn xử sự hơi kỳ lạ nhưng thật ra rất dễ đoán, giờ mới cảm thấy người này hoàn toàn nhìn không thấu.

Gương nước trong giếng cổ của tộc Uyên Sồ cho thấy tiên tôn yêu người kia đến tận xương tủy.

Nhưng khi nghe hắn gặp nguy hiểm thì lại thờ ơ lạnh nhạt như vậy.

"Ừm......" Tiên tôn thuận miệng nói, "Sinh tử vinh nhục đều do thiên đạo an bài chứ đâu theo ý người."

Minh Nam: "???"

Đúng là kẻ điên.

Có lẽ tiên tôn không muốn nghe về người chuyển kiếp nữa nên hờ hững vung tay lên: "Về đi."

Minh Nam nghiến răng một cái rồi cung kính hành lễ cáo từ.

Rõ ràng là tư tôn nhưng y chỉ được ở điện Minh Cừ cách Cửu Trọng Thiên cực xa.

Còn chim trắng kia...... lại được ở thiên điện của tiên tôn.

Minh Nam quay đầu nhìn tẩm điện một cái rồi sầm mặt rời đi.

Vân Quy xuất quỷ nhập thần đi vào cau mày nói: "Tôn thượng, có lẽ y cố ý dẫn dụ ngài xuống hạ giới đấy ạ."

Tiên tôn: "Ừ."

Vân Quy thấy tâm trạng tiên tôn rất tốt nên nói thêm vài câu: "Đến ngài còn không biết bộ dạng người kia thế nào, Minh Nam chỉ cả gan liếc qua một cái làm sao dám chắc người chuyển kiếp chính là hắn được......"

Tiên tôn cũng không có ý định hạ phàm, hơn nữa giờ hắn có việc thú vị hơn phải làm.

Hắn đứng dậy đi vào nội điện, thoáng thấy sau bức rèm lúc nãy chim trắng ẩn nấp đã trống không.

Tiên tôn nhíu mày chậm rãi đi tới vén rèm trắng lên.

Trên giường không có ai, chỉ có một vệt nước đứt quãng kéo dài đến song cửa sổ.

Phù Ngọc Thu...... đã nhảy qua cửa sổ chạy trốn.

Tiên tôn mơ hồ có một linh cảm không lành.

Đúng lúc này, Vân Thu vội vàng chạy tới hổn hển nói:"Tôn thượng, chim trắng kia quá càn quấy rồi ạ!"

Tiên tôn nhíu mày: "Gì thế?"

"Y cả gan làm loạn, khuyên thế nào cũng không nghe." Vân Thu tức điên, "Linh đan của y vẫn chưa ổn định, lúc thì biến thành chim trắng lúc lại biến thành người, hùng hổ lăn lê bò trườn tới điện Phượng Hoàng rồi ạ!"

Tiên tôn: "......."

Điện Phượng Hoàng là cấm địa của Cửu Trọng Thiên nên cũng khó trách Vân Thu tức giận như vậy.

Vân Quy biết tiên tôn rất thích đóng vai Phượng Hoàng, dùng hai thân phận khác nhau để chơi đùa với chim trắng, thấy sắc mặt tiên tôn trầm xuống thì cả gan hỏi thay tôn thượng: "Tiểu điện hạ đến điện Phượng Hoàng chưa?"

Vân Thu: "Chưa, nhưng sắp leo lên thềm rồi."

Hắn vừa dứt lời thì thân hình tiên tôn bỗng hóa thành một làn sương mù biến mất tăm.

Vân Quy: "......"

Vân Thu: "????"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi