TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

Bề ngoài tiên tôn hiền hòa nhưng rất có tính áp bách, tựa như mây mù bao trùm dãy núi, mềm mại nhẹ nhàng sà xuống.

Con ngươi Phù Ngọc Thu tan rã, túm lông đỏ run lẩy bẩy.

Ngay cả y cũng không biết chuyện gì xảy ra, dường như bản năng của chim trắng này đã buộc y phải thần phục tiên tôn.

Phù Ngọc Thu không thích bị áp đảo nên liều mạng chống cự nỗi sợ hãi ăn sâu vào máu kia.

"Quả cầu tuyết" rung mạnh, có lẽ tiên tôn thấy thú vị nên hơi chồm tới trước.

"Ngươi sợ ta à?"

Theo bản năng Phù Ngọc Thu muốn nói "Không sợ!", nhưng khí thế mạnh mẽ như vực sâu núi thẳm kia vẫn áp đảo y làm bộ lông xù lên như sắp hóa thành bồ công anh bay đi.

Rốt cuộc tộc chủ Thương Loan  kia lấy đâu ra tự tin thùng cơm ăn hại ngay cả hình người cũng không biến được như y lại có thể giết Diêm La sống này chứ?

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái mỏ vàng nhạt này để mổ chết người hay sao?!

Phù Ngọc Thu bị khí thế này làm chóng mặt, trong lúc hoảng hốt y quay đầu dùng mỏ nhọn mổ mấy cái.

Chim trắng vẫn còn nhỏ nên mỏ rất mềm, lúc mổ chẳng khác gì lông vũ phất qua.

Phù Ngọc Thu mổ loạn xạ mấy cái rồi ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với một đôi mắt vàng ẩn chứa ý cười.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu mờ mịt nửa ngày, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Chỗ y vừa mổ......

Là ngón tay Diêm La sống!

Lần này Phù Ngọc Thu hoàn toàn đứng hình.

Vân Thu thấy thế thì háo hức liếm răng nanh chờ tiên tôn thưởng chim cho mình ăn.

Tiên tôn bị mổ hai cái hờ hững liếc hắn rồi hỏi: "Sao không tiếp tục đi?"

Ý hắn nói đến pháo hoa đột nhiên dừng lại, hoàng oanh đang thoi thóp nghe vậy lại cố bứt một chiếc lông vũ nhóm lửa thả lên.

Nhưng Phù Ngọc Thu sợ ngây người, tưởng hắn nói mình nên vội vàng mổ thêm mấy cái vào ngón tay tiên tôn.

Tích tích tích hệt như chim gõ kiến.

Tiên tôn: "......"

Vân Thu: "......"

Vân Thu trố mắt.

Chim trắng này rốt cuộc bị hỏng não hay gan lớn vậy?

Hắn chắc mẩm hoàng oanh thả xong pháo hoa sẽ tới lượt chim trắng.

Tiên tôn ngồi nghiêm trang trên ghế mây, bóng hắn phủ xuống đầu như lồng giam khiến chim trắng không biết phải trốn vào đâu.

Phù Ngọc Thu được nuông chiều từ bé, tình cảnh đáng sợ nhất từng gặp trong đời là nghe Phong Bắc Hà đòi lấy linh đan của mình ở sa giới.

Rõ ràng bây giờ tiên tôn kia chẳng nói một lời, thậm chí còn nhếch môi cười nhưng y lại run như cầy sấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Ngọc Thu tê rần, hồi hộp nín thở.

Tiên tôn ngước mắt vàng lên nói với hoàng oanh đang định châm pháo hoa: "Về đi."

Con ngươi tan rã của hoàng oanh sáng lên.

Hắn cứ tưởng lần này ám sát thất bại sẽ khó thoát khỏi cái chết, sau khi đốt pháo hoa đã tiêu hao gần hết sinh lực, nào ngờ lại tìm được đường sống, may mắn nhặt về một cái mạng từ tay "Diêm La" này.

Phù Ngọc Thu cũng âm thầm thở phào một hơi.

Hình như y cũng nhặt về một cái mạng rồi.

"Đa tạ...... Tôn thượng."

Hoàng oanh chật vật đứng dậy từ trong vũng máu rồi cố kìm cơn run rẩy giương cánh bay đi.

Vân Thu nhíu mày bất đắc dĩ nói: "Tôn thượng, cứ thế thả hắn đi sao ạ?"

Tiên tôn vừa nhìn "quả cầu tuyết" vừa hời hợt nói: "Ta chỉ nói cho hắn về, còn về được hay không phải xem bản lĩnh của hắn đã."

Lúc này Vân Thu mới kịp phản ứng.

Hắn cười khúc khích rồi hớn hở hóa thành một con rồng xanh khổng lồ giương nanh múa vuốt bay ra đại điện.

Phù Ngọc Thu: "......"

Vừa thở phào xong đã phải hít ngược vào.

Mắt y trợn tròn.

Nói thả đi rồi lại sai người giết?

Cho hy vọng rồi lại để người ta tuyệt vọng, đây là chuyện người bình thường có thể làm sao?

Quả nhiên là Diêm La sống!

Tiên tôn nhìn "quả cầu tuyết" run rẩy kia hỏi: "Hoa này là sao?"

Vân Quy không biết đã xuất hiện từ lúc nào, lời ít mà ý nhiều kể tội chim trắng.

"Hôm nay cỏ Kim Quang nở linh hoa, Tuyết Lộc Y chưa tới mà chim trắng này đã nuốt chửng linh hoa rồi ạ."

"Linh hoa kia có tác dụng dưỡng thần hồn, nếu trồng lại thì phải đợi thêm nửa năm nữa."

Tiên tôn trầm ngâm: "Nửa năm —— Vân Quy, ngươi nghĩ ta có thể sống thêm nửa năm không?"

Vân Quy: "Tiên tôn thọ cùng trời đất ạ."

Tiên tôn cười khen: "Thọ cùng trời đất, hay cho một câu thọ cùng trời đất."

Phù Ngọc Thu ở cạnh nghe lén thầm than xong đời rồi.

Chim trắng nuốt chửng cỏ cứu mạng tiên tôn mà không bị giết mới lạ.

Tiên tôn cười xong lại rũ mắt nhìn Phù Ngọc Thu.

Y lập tức hoảng sợ, chỉ hận không thể đào hố vùi đầu vào đất linh.

Nỗi sợ hãi trong máu thịt lại xuất hiện, theo bản năng xác chim trắng kêu gào "Mau trốn đi!" khiến Phù Ngọc Thu mơ màng nhảy ra khỏi đất linh mang đến cảm giác an toàn nhất.

Thấy y muốn chạy trốn, tiên tôn nhàn nhã chống cằm như đang xem kịch hay, có vẻ rất thích thú với cảnh con mồi giãy dụa tìm đường sống trước mặt mình.

Phù Ngọc Thu bay nhảy gần như lộn nhào, trong lòng còn nhủ thầm: Nếu hắn bắt mình thì mình sẽ tự nổ linh đan ngay!

Chẳng biết có phải vì bị Phong Bắc Hà tổn thương quá nặng hay không mà trong hiểm cảnh này Phù Ngọc Thu hoàn toàn không quan tâm làm sao để sống sót, trái lại chỉ nghĩ nếu chết thật thì phải kéo theo một hai kẻ lót lưng mới được.

Ngay khi y vừa lạng quạng xòe cánh ra, đôi mắt vàng của tiên tôn phút chốc tĩnh mịch lạnh lẽo.

Bỗng dưng mây mù bảng lảng trong điện như có ngàn vạn lệ quỷ gầm thét vặn vẹo rồi biến thành những chiếc lông vũ bén nhọn giống hệt mũi tên.

Vô số mũi tên như mọc mắt và sinh ra thần trí cùng chĩa vào thân hình tròn trịa của Phù Ngọc Thu.

Phút chốc đại điện Cửu Trọng Thiên đã biến thành địa ngục toàn lệ quỷ.

Vân Quy có vẻ đã quen với cảnh này nên cúi gằm mặt không dám nhìn.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không biết tiên tôn sắp lấy mạng chim của mình, y xòe đôi cánh nhỏ cố bay lên nhưng thân thể này quá béo nên bay không nổi.

Hơn nữa một ngọn cỏ quanh năm cắm rễ mới biến thành chim chưa bao lâu thì làm sao biết quạt cánh được.

Phù Ngọc Thu lảo đảo, chưa kịp hót tiếng nào đã lăn lông lốc từ mép bàn xuống đất vang lên một tiếng "bịch" như đá rơi.

"Chíp chíp ——"

Ánh mắt tiên tôn khẽ động.

Mũi tên dữ tợn lao vút khỏi dây cung chỉ còn cách tim chim trắng một tấc đột nhiên đông cứng lại.

Phù Ngọc Thu bị đụng đầu choáng váng, hai mắt nổi đom đóm.

Khi y mơ màng mở mắt ra thì phát hiện có một làn mây êm ái mơn trớn túm lông đỏ trên đầu mình.

Làn mây xoắn lại rồi biến mất.

Đúng lúc này một cái bóng phủ xuống làm Phù Ngọc Thu sợ hãi nhắm tịt mắt, suýt nữa đã tắt thở.

Sau đó một đôi tay nhẹ nhàng nâng y lên.

Khuôn mặt tiên tôn đẹp như vẽ, đôi mắt vàng long lanh xinh đẹp, mây mù nhẹ rơi trên vai hắn như thể sự tàn bạo lúc nãy muốn vạn tiễn xuyên tâm chim trắng chỉ là ảo giác.

Hắn đưa tay vuốt nhẹ đầu Phù Ngọc Thu rồi ấm giọng hỏi: "Ngươi muốn xem pháo hoa nữa không?"

Phù Ngọc Thu liều mạng lắc đầu.

Y chỉ sợ cẩu nam nhân này sẽ cho mình nổ thành pháo hoa.

Ai ngờ tiên tôn lại cười trìu mến như đang dung túng người yêu bướng bỉnh: "Ừ, vậy không xem nữa."

Phù Ngọc Thu sửng sốt, vẫn chưa phát giác mình vừa đi một vòng đến Quỷ Môn Quan.

Diêm La sống này......

Lại dễ tính vậy sao?

Vân Quy kinh ngạc ngẩng đầu, trên khuôn mặt lạnh lẽo hiện rõ vẻ khó tin: "Tôn thượng?"

Rõ ràng lúc nãy tiên tôn đã nổi sát tâm mà......

Tiên tôn còn đang dịu dàng vuốt quả cầu tuyết: "Ừm?"

"Cỏ Kim Quang kia......"

"Ăn thì ăn, bảo Tuyết Lộc Y trồng lại cũng được." Tiên tôn thản nhiên nói, "Chẳng lẽ ngươi định bắt nó phun ra hay sao?"

Vân Quy sợ hãi không thể tin được câu tha thứ này nói ra từ miệng tiên tôn.

Suýt nữa nàng còn tưởng tiên tôn bị đoạt xá.

Đúng lúc này rồng xanh cưỡi mây bay tới rồi đáp xuống đất hóa thành một thiếu niên.

Vân Thu liếm môi, tâm trạng vô cùng vui vẻ, thấy tiên tôn vuốt chim trắng thì vô tư hỏi: "Tôn thượng muốn đem chim trắng này làm thuốc sao ạ?"

Phù Ngọc Thu lại cứng đờ.

Tiên tôn cực kỳ thích bộ lông mềm mượt của chim trắng, say sưa vỗ về chơi đùa làm lông tơ toàn thân đều bị xù lên.

Hắn ngước mắt nhìn Vân Thu một cái.

Vân Thu nghẹn họng.

Hắn biết rõ ánh mắt này —— Mỗi lần làm sai hay nói nhầm tiên tôn đều nhìn hắn như vậy.

Vân Thu không biết mình sai chỗ nào nhưng vẫn nhanh nhẹn quỳ xuống thỉnh tội.

"Tôn thượng, ta biết lỗi rồi."

Tiên tôn không để ý tới hắn mà hỏi Vân Quy: "Nó biết hót không?"

Vân Quy ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chắc biết ạ, lúc nãy có kêu vài tiếng, cũng không biết Thương Loan dạy nó hót bài gì nữa."

"Dạy lại đi." Tiên tôn thả chim trắng xù lông vào lồng vàng, "Trưa nay dạy nó rồi ban đêm đưa tới tẩm điện."

Vân Thu bước lên phía trước cầm lồng chim ngu ngơ hỏi: "Dạy bài nào ạ?"

Tiên tôn lại nhìn hắn.

Vân Thu biết mình nói sai nữa rồi.

Vân Quy giẫm mạnh lên chân Vân Thu rồi tiếp lời: "Bài "Cá trong nước", ta nhớ rồi ạ."

Vân Thu nói sai hai lần nên không dám hó hé nữa mà ỉu xìu ôm lồng cáo lui.

Tiên tôn rũ mắt nhìn chậu ngọc —— Đất linh bằng phẳng lúc đầu bị đào ra hai dấu chân chim nho nhỏ, bên trên còn có mấy chiếc lông tơ trắng tinh.

Hắn vừa giơ tay thì mấy chiếc lông tơ nhẹ nhàng lượn vòng trên lòng bàn tay bạch ngọc.

Tiên tôn thờ ơ hỏi: "Muốn nói gì?"

"Chim trắng kia do tộc Thương Loan dâng đấy ạ." Vân Quy lạnh giọng nói, "Trên người nó có "Thủy Liên Thanh", e là sẽ gây hại cho tiên thể của tiên tôn......"

"Thủy Liên Thanh?" Tiên tôn cười, lông tơ trên ngón tay đột nhiên hóa thành một chiếc lông vàng bị hắn búng đến trước mặt Vân Quy, "Ta rất thích chim trắng này, thưởng cho Thương Loan một chiếc lông vàng đi."

"Tôn thượng! Chim trắng kia đến để giết ngài, cho nó thành pháo hoa là được rồi, sao còn phải......"

Tiên tôn lạnh lùng nhìn nàng.

Vân Quy đang nóng nảy đột nhiên thất kinh cúi đầu quỳ xuống đất.

Tiên tôn thuận miệng hỏi: "Bắc Hà đâu?"

"Bệnh cũ của thiếu tôn Bắc Hà tái phát nên Tuyết Lộc Y đã đến trị liệu, chắc một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn thôi ạ."

"Đã tra ra năm đó hắn bị ai làm trọng thương chưa?"

Vân Quy mím môi: "Từ khi ngài nói muốn chọn người ưu tú nhất trong ba vị thiếu tôn để kế thừa chức tiên tôn thì ba tộc Thương Loan, Đồng Hạc, Khổng Tước tranh nhau sứt đầu mẻ trán, ngươi giết ta ta giết ngươi, ai biết hắn bị ám hại lúc nào chứ —— Chưa tra rõ nhưng chắc là thiếu tôn Thương Loan đấy ạ."

Tiên tôn chậm rãi nói: "Thương Loan quá kém cỏi, nếu hắn có thể làm Bắc Hà bị thương ra nông nỗi này thì đâu ngu xuẩn đến mức sai một con chim trắng tới giết ta."

Vân Quy lẩm bẩm: "Rõ ràng ngài biết tất cả mọi chuyện......"

"Bắc Hà tỉnh táo tàn độc, biết ba tộc tranh giành đến cuối cùng nhất định sẽ lưỡng bại câu thương nên dứt khoát tới giết ta." Tiên tôn lại bắn ra một chiếc lông vàng, "—— Thưởng cho Bắc Hà đi."

Vân Quy: "......"

Lại còn thưởng nữa à?!

Long tộc xem trọng vũ lực, đánh thắng được thì liều móng vuốt, đánh thua thì liều mạng, đơn giản mà thô bạo, thực sự không thể nào hiểu được tiên tôn, rõ ràng tới giết hắn mà vẫn ung dung mỉm cười ban thưởng.

Nhưng nàng không dám nhúng tay vào quyết định của tiên tôn nên chỉ có thể gật đầu vâng dạ rồi ngậm lông vàng hóa thành một con rồng đen cưỡi mây bay đi.

Đại điện không còn ai, tiên tôn rũ mắt nhìn một đám mây bay tới ngoan ngoãn sà vào lòng bàn tay hắn như chim trắng lúc nãy.

Hắn nói khẽ: "Nên mưa rồi."

Đám mây kia như có thần trí, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu rồi bay vào bầu trời.

Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, khắp Cửu Trọng Thiên đổ mưa tầm tã.

Đại điện hoa lệ cũng đang mưa, tiên tôn để mặc mưa rơi xuống người, nước đọng trên mi trên tóc như hoa tuyết.

Hắn ngẩng mặt lên khẽ thì thầm.

"Thủy Liên Thanh......"

***

Ngoài đại điện, Vân Thu xách lồng vàng khó tin nhìn chim trắng vẫn còn nguyên vẹn không rụng sợi lông nào.

"Sao ngươi thoát được tay tiên tôn hay thế?!"

Phù Ngọc Thu cũng mờ mịt, bối rối nói: "Chíp chíp?"

Phi! Sao lại chíp nữa rồi?!

"Ê, ngươi hót hay thật đấy."

Tiên tôn luôn vui buồn thất thường nên Vân Thu cũng lười hỏi thêm: "Chờ chút ta sẽ dạy ngươi hót tiểu khúc, ngươi phải học thật nhanh để ban đêm hót cho tiên tôn nghe nhé. Nếu làm tiên tôn vui thì tộc Thương Loan các ngươi sẽ được hưởng phúc đấy."

Không còn bị khí thế của tiên tôn đáng sợ kia áp đảo nên Phù Ngọc Thu thấy mình lại mạnh mẽ lên.

Y mặc kệ sống chết của tộc Thương Loan nào đó, lạnh lùng quay đầu nghĩ thầm.

"Muốn ta hót à, nằm mơ đi. Có chết ta cũng không làm linh sủng mua vui cho người khác đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi