TRÙNG SINH THÀNH TIÊN TÔN ĐÍCH CHƯỞNG TRUNG THU

"Xoẹt......"

Một ngọn lửa phút chốc bùng lên lơ lửng trước mặt Phượng Ương, nhìn xa tựa như hình vẽ trên mi tâm.

Hắn hóa thành người đáp xuống bãi đá nóng, chỉ trong khoảnh khắc lửa Phượng Hoàng cháy hừng hực đã làm bãi đá mấy ngàn năm tuổi chen nhau dạt sang hai bên chừa ra một lối đi ở giữa.

Dung nham cuồn cuộn tạo thành bức tường cao mấy chục trượng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống.

Một mình Phượng Ương nhàn nhã dạo chơi giữa vùng đất khô cằn rộng lớn, chẳng buồn nhìn bức tường dung nham chực chờ hai bên.

Lửa Phượng Hoàng có thể thiêu rụi vạn vật trên đời trải rộng khắp áo bào trắng như tuyết.

Phượng Ương ung dung tiến lên, một tia lửa vô hình âm thầm tìm kiếm Kim Ô trong biển lửa khổng lồ.

Cũng khó tìm ra ngay được.

Nhạc Thánh lướt gió bay đến đứng trên vách đá chót vót nhìn Viêm Hải sôi sục rồi khẽ tặc lưỡi.

Ngay cả tộc Đồng Hạc cũng không thể tới gần nơi dung nham sôi trào quanh năm này.

Cả tam giới chắc chỉ có Phượng Hoàng và Kim Ô mới có thể ngang nhiên đi lại giữa biển dung nham như vậy.

Âm Đằng mắng: "Ta không hầu hạ nữa! Có quăng ta ra ta cũng không đi...... Á ——!!"

Còn chưa mắng xong thì Nhạc Thánh đã nhảy thẳng xuống vách đá, một luồng khí nóng có thể đốt cháy người thổi tóc dài và áo bào của hắn bay phấp phới.

Lớp hộ thân bao trùm cả người, Nhạc Thánh thản nhiên vọt tới con đường khô cằn mà đá nóng chưa kịp lấp kín sau lưng Phượng Ương.

Âm Đằng suýt nữa thì ngất xỉu, hét ầm lên: "Dung nham! Nướng chết ta rồi nướng chết ta rồi! Mẹ nó ngươi đang nướng mía đấy à?!"

Nhạc Thánh: "......"

Nhạc Thánh đành phải đưa tay làm kết giới hộ thân cho dây leo, lúc này Âm Đằng mới hết la lối.

Nghe thấy động tĩnh sau lưng, Phượng Ương hơi quay đầu lại.

Nhạc Thánh đi tới nói: "Tôn thượng."

Phượng Ương liếc nhìn Âm Đằng trên cổ tay Nhạc Thánh.

Âm Đằng đang lải nhải thì chợt cảm thấy sọ não như bị ai nện mạnh một gậy làm y lập tức bất tỉnh.

Phượng Ương chậm rãi thu lại ngón tay rồi thản nhiên nói: "Ngươi không cần tới đâu."

Nhạc Thánh chỉ cười chứ không nói gì.

Phượng Ương cũng biết nhiều lời vô ích nên tiếp tục đi lên phía trước.

Mặc dù Viêm Hải được gọi là biển nhưng cũng không lớn như tưởng tượng, Phượng Ương vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn kết giới đã đóng kín rồi hỏi: "Người Ma tộc làm đấy à?"

"Chắc vậy." Nhạc Thánh đáp, "Xưa nay Ma tộc không thích sống ở đây, nhưng với bản tính của bọn chúng một khi lọt vào tam giới nhất định sẽ đại loạn, có lẽ hôm nay Thánh nữ Ma tộc...... định để mọi người chôn chung ngay tại đây."

Phượng Ương cười: "Kết giới kia có mở ra được không?"

"Khó lắm."

Phượng Ương không hỏi nữa, bởi vì đám lửa hắn phóng ra dường như đụng vào kết giới bị dội ngược trở về.

Hắn giơ tay lên, tay áo rộng trượt xuống để lộ xương cổ tay gầy gò, lòng bàn tay ngửa ra sau, lửa từ đằng xa bỗng nhiên bay tới tay hắn rồi ngoan ngoãn chui vào kinh mạch nằm yên.

Phượng Ương nói: "Tìm được rồi."

Tìm được chỗ ẩn nấp của Kim Ô, tâm tình Phượng Ương có vẻ tốt hơn, hắn giơ tay lên rồi nhìn chằm chằm ngọn lửa như con rồng khổng lồ bay ra khỏi kinh mạch.

Ầm vang một tiếng, lửa Phượng Hoàng giương nanh múa vuốt phá vỡ tường dung nham trước mặt rồi bay xa mấy trăm trượng.

Nhạc Thánh phóng ra linh lực ngăn chặn đá vụn rơi xuống từ vách núi rồi nhíu mày hỏi: "Nó đâu?"

Phượng Ương thuận miệng đáp lại rồi dậm nhẹ mũi chân, chỉ trong nháy mắt đã đến trước kết giới.

Kết giới hơi mờ tựa như bát pha lê úp ngược, phía trên còn có lửa Kim Ô bay lơ lửng.

Nhạc Thánh đưa tay ấn nhẹ, chỉ nghe "xèo" một tiếng, lửa trên kết giới như có sinh mệnh bỗng nhiên ngưng tụ thành hình rắn rồi hung ác khè lửa vào lòng bàn tay Nhạc Thánh.

Tay Nhạc Thánh lập tức đỏ bừng, nếu không có lớp hộ thân e là đã bị nướng chín.

"Ồ." Nhạc Thánh tỏ vẻ hứng thú rút tay về rồi nhìn quanh một vòng, "Lửa Kim Ô có cùng nguồn gốc với mưa lửa? Xem ra đúng là ở đây rồi."

Phượng Ương nói: "Lùi lại đi."

Nhạc Thánh chẳng chút do dự lui ra sau mấy bước.

Phượng Ương hoàn toàn không nói thêm lời nào nữa, cũng không nhìn xem Nhạc Thánh lui đến đâu mà duỗi hai ngón tay ấn lên kết giới rồi rót linh lực cuồn cuộn vào đó.

Ngọn lửa định há miệng táp Phượng Ương nhưng sau khi phát giác được linh lực thì lập tức gào thét tan ra bốn phía.

Kết giới trong nháy mắt trở thành một lớp băng mỏng.

Bị ánh mắt trừng trừng của Phượng Ương làm chấn động mạnh, kết giới Kim Ô cứ thế vỡ toang.

Một loạt tiếng răng rắc vang lên.

Ánh sáng vàng rực từ kết giới vỡ vụn từ từ ngưng tụ thành một chiếc lông quạ vàng phất phơ rơi xuống.

Phượng Ương xòe năm ngón tay thon dài hứng lấy chiếc lông vũ kia, con ngươi co rụt lại, chẳng biết nghĩ gì mà cẩn thận cất lông vũ vào tay áo.

Nhạc Thánh suýt bị lửa văng tung tóe thiêu cháy, thấy động tác này của Phượng Ương thì cau mày hỏi: "Lông vũ này có bí mật gì à? Hay là có công dụng lớn?"

Phượng Ương thản nhiên nói: "Ừm, đem bắn pháo hoa chắc sẽ đẹp lắm."

Nhạc Thánh: "......"

Nói thật thì hắn vẫn không hiểu Phượng Ương cho lắm.

Phượng Ương chưa bao giờ bắn pháo hoa bằng lông quạ vàng, màu sắc rực rỡ thế này nhất định Phù Ngọc Thu sẽ rất thích.

Sau kết giới là một hang núi do đá lửa tạo thành.

Kim Ô đang ẩn nấp trong đó.

Phượng Ương đang định đi tới thì chợt cảm nhận trong tim có một lực kéo quen thuộc.

Phù Ngọc Thu lại ngủ nữa.

Phượng Ương nhận ra có gì đó không ổn.

Hình như từ khi Phù Ngọc Thu trở về Văn U Cốc, càng ngày y càng thích ngủ.

Chỉ mới nửa ngày mà đã ngủ hai ba lần.

Phượng Ương đoán có lẽ là liên quan đến linh đan, tuy thần hồn Phù Ngọc Thu đã nhập vào xác chim trắng nhưng linh đan được Phượng Bắc Hà tu bổ vẫn còn sót lại thần hồn vụn vặt.

Nếu bị Kim Ô nuốt chửng thì rất có thể thần hồn Phù Ngọc Thu sẽ bị trọng thương lần nữa.

Phượng Ương đè tay lên ngực quyết tâm không trả lời mà đi nhanh vào chỗ Kim Ô ẩn nấp.

Nhạc Thánh cũng cất bước theo sau.

Nhưng chưa kịp đến gần thì đã thấy nam nhân cao lớn trước mặt đột nhiên ảo não dừng lại.

Nhạc Thánh khó hiểu: "Tôn thượng?"

Phượng Ương nhắm mắt thở dài rồi đưa tay bứt nửa sợi tóc dài, lửa Phượng Hoàng dấy lên hóa thành một sợi chỉ chui vào tim.

Làm xong hắn mới mở mắt ra, con ngươi lạnh lẽo nhìn về phía Kim Ô hệt như "bánh bao lửa" đằng kia.

Thật phiền phức.

Phượng Ương nghĩ thầm: "Phải tốc chiến tốc thắng mới được."

Hắn bảo Nhạc Thánh: "Lùi lại."

Nói xong không đợi Nhạc Thánh kịp phản ứng, lửa Phượng Hoàng quanh mình Phượng Ương đã bùng lên bao trùm cả trời đất, khí thế như chẻ tre đốt tới chỗ Kim Ô.

Nhạc Thánh: "............"

Nhạc Thánh suýt bị nướng chín, đưa tay dùng linh lực dập lửa bén vào tay áo, tính tình hắn vốn đã không tốt, nhẫn nhịn nửa ngày rốt cuộc nổi quạu trừng Phượng Ương một cái.

Âm Đằng trên cổ tay hắn cũng bị đốt tỉnh lại, gào ầm lên: "Gì đây? Ngươi nướng chín ta à?!"

Miệng lưỡi độc địa của Nhạc Thánh rốt cuộc cũng có chỗ phát huy: "Nướng gì mà nướng, ngươi đâu phải mía, nướng lên cũng chẳng có nước, bộ ta rảnh quá hay sao mà nướng ngươi hả?"

Âm Đằng: "......"

Âm Đằng bị vặc lại thì trợn mắt há hốc mồm nửa ngày mới nổi giận đùng đùng phản kích: "Ngươi......"

"Ầm ——"

Dung nham chung quanh lập tức sôi trào, thậm chí lửa Phượng Hoàng còn đốt ra tiếng gió vù vù.

"Cái quỷ gì thế?!" Chung quanh toàn lửa Phượng Hoàng làm Âm Đằng sắp phát điên, "Đây là đâu?! Ta muốn đi!"

Nhạc Thánh lướt gió muốn tránh xa Phượng Ương, chỉ là lửa Phượng Hoàng kia quả thực lan tràn khắp nơi, khó khăn lắm hắn mới bay lên giữa không trung để tránh bị thiêu rụi.

Viêm Hải bên dưới đã trở thành luyện ngục, bóng dáng sừng sững của Phượng Ương chậm rãi bước qua biển lửa, vạt áo bị lửa lớn thiêu đốt.

Hắn đưa tay gạt đi lớp dung nham đốt cháy mặt đất để lộ ra một con quạ vàng ba chân thoi thóp bên trong.

Thân mình Kim Ô hơi mờ, hẳn là đang ở trạng thái thần hồn, thân thể nhỏ ôm chặt một viên linh đan sáng lóng lánh.

Đó là linh đan U Thảo giáng linh của Phù Ngọc Thu.

Vừa thấy Kim Ô, con ngươi Nhạc Thánh co lại, chẳng màng gì đến lửa Phượng Hoàng nóng rực bên dưới mà vội vã hạ xuống đất.

Âm Đằng vội cản hắn: "Ngươi làm gì vậy?! Coi chừng bị thiêu chết đó!"

Nhạc Thánh chẳng còn nghe được y nói gì nữa.

Khi thấy con quạ vàng ba chân kia, trong lòng hắn chợt trống rỗng, thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ kỳ quái "may mà nó vẫn còn sống".

May mà......

May mà năm đó còn sót lại một con quạ vàng, nếu không nỗi đau suốt trăm năm của hắn biết trút vào đâu đây?

Hắn phải tìm ai để báo mối thù giết vợ đây?

Nhạc Thánh đứng trong lửa Phượng Hoàng, trên mặt không hề lộ ra vẻ điên cuồng khi gặp kẻ thù mà bình tĩnh lạ thường.

Lửa Phượng Hoàng không còn cháy mà đứng yên như san hô chĩa lên trời.

Tốc độ Phượng Ương cực nhanh, khi thấy Kim Ô thì phản ứng đầu tiên là cướp lấy viên linh đan kia.

Lửa Phượng Hoàng và linh lực mạnh mẽ của Nhạc Thánh không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Kim Ô.

Tiếng gió xé rách màng nhĩ.

Dường như Âm Đằng nhìn thấy gì đó nên đột nhiên hét lên.

"Đừng đụng vào nó ——"

Phút chốc Kim Ô đang thoi thóp đột ngột mở mắt ra để lộ hai con ngươi thẳng đứng đỏ rực như lửa.

Cùng lúc đó, mưa lửa dày đặc trên đỉnh đầu thi nhau trút xuống mà không hề báo trước.

Trong nháy mắt Viêm Hải vốn bị lửa Phượng Hoàng áp chế lao nhanh đến chỗ bốn người như sóng thần.

Ầm một tiếng.

Dung nham bọc lấy mưa lửa lập tức nhấn chìm Phượng Ương và Nhạc Thánh.

Trong mộng cảnh.

Phù Ngọc Thu ngờ vực ngẩng đầu lên, cảm thấy dưới chân hơi rung rinh.

Trong mơ chẳng có lý lẽ gì, y cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục dạo chơi ở Văn U Cốc trong mộng.

Vốn dĩ Phù Ngọc Thu không muốn gọi Phượng Hoàng nhưng đầu óc đâu chịu sự khống chế của y, dù đã cố kìm nén nhưng trong đầu chỉ toàn nhớ đến kẻ xấu xí.

Phù Ngọc Thu đang âm thầm ảo não thì chợt cảm nhận được một khí tức quen thuộc ập vào mặt.

Y mừng rỡ vội vàng ngẩng đầu nhìn.

Một ngọn lửa đột ngột xuất hiện trong không khí yếu ớt rơi xuống chỗ y.

Phù Ngọc Thu băn khoăn chìa tay ra hứng đám lửa Phượng Hoàng quen thuộc kia.

Ngọn lửa tung tăng nhảy nhót trên lòng bàn tay như đang cố làm y vui vẻ.

Phù Ngọc Thu bậm môi rồi bất giác nở nụ cười.

Y không còn sợ lửa mà đưa tay sờ nó một cái.

Chẳng mấy chốc ngọn lửa như được sờ dễ chịu nên "chíp" một tiếng, đám lửa bé nhỏ kia ra sức hít mấy ngụm không khí, sau một tiếng "bịch" trầm đục là khói trắng bốc lên.

Phù Ngọc Thu xua tay cho khói tan đi.

Sau khi khói bay hết, một bé Phượng Hoàng tròn vo yên lặng đứng trên lòng bàn tay y.

Phù Ngọc Thu sửng sốt.

Bé Phượng Hoàng này chỉ là nửa cái lông vũ của Phượng Ương nên không có thần trí mà chỉ hành động theo bản năng.

Nó cũng giống như chim trắng mập đến nỗi không có cổ nhưng bộ lông vẫn cực kỳ xinh đẹp, phía sau còn có lông đuôi thật dài như xâu mứt mận chỉ còn một quả.

Bé Phượng Hoàng cọ cọ ngón tay Phù Ngọc Thu rồi hớn hở xòe đôi cánh ngắn cũn ra đòi y ôm một cái.

"Chíp chíp!"

Phù Ngọc Thu: "???"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi