TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Trình Tân Hoa đây là có ý gì? Ông ta không chiếm được lợi, cho nên cũng không để mình chiếm được sao, hai người đều là người của Đinh Ái Quốc, nếu như vậy, hội nghị thường vụ huyện Lê e là phải thay đổi rồi.

Nghĩ đến đây, Triệu Vệ Hồng cũng thản nhiên nói:

- Lời của Bí thư Trình tôi không đồng ý lắm. Đồng chí Hoàng Thư Dũng có kinh nghiêm, có năng lực, là không phải giả. Tuy nhiên, dù sao cũng là dựa vào ưu thế của thị trấn. Trong điểm này, năng lực của đồng chí Hoàng Thư Dũng vẫn là phải đánh một cái chiết khấu. Ngoài ra, lần này, đặc biệt tăng thêm ủy viên thường vụ, mục đích chính là để phát triển xây dựng kinh tế huyện Lê. Từ vấn đề này suy tính, vẫn là đồng chí Mạc Minh Vũ tương đối phù hợp.

Lúc này, Triệu Vệ Hồng cũng tránh nặng tìm nhẹ. Tính ra thì, Nhiếp Chấn Bang mới là nguyên nhân dẫn đến chuyện này, nếu thật sự chỉ vì một cái gậy tre mà lật đổ toàn bộ, sợ là cũng sẽ chọc giận Đinh Ái Quốc phản ngược lại. Bây giờ chỉ tăng thêm một cái danh ngạch tuyển chọn, nếu cũng để Đinh Ái Quốc chiếm trên đầu rồi, tin rằng Đinh Ái Quốc cũng sẽ không có ý kiến gì,

Giờ phút này, Bí thư Thành ủy Lưu Văn Thanh lại gõ gõ bàn, nhưng lần này là đập hẳn ra tiếng, cũng giống như Đinh Ái Quốc trước khi nói chuyện nhất định phải ho khan một tiếng, thói quen của Lưu Văn Thanh là gõ bàn.

Nhìn mọi người một lượt, chuyện đến mức này rồi, cái gọi là ông nói ông có đạo lý, bà nói bà có đạo lý, e là cho dù tranh luận một ngày cũng sẽ không có kết quả gì.

Huyện Lê không phải là phạm vi thế lực truyền thống của Lưu Văn Thanh. Ở huyện Lê, Lưu Văn Thanh chỉ có một thuộc hạ chính thống, đó chính là Phó Bí thư chuyên trách Huyện ủy huyện Lê, Trương Sở Bân. Đây là người mà Lưu Văn Thanh sắp xếp chuẩn bị tiếp nhận ban của Mạc Chí Hải, chỉ cần không liên quan gì đến Trương Sở Bân thì cái khác Lưu Văn Thanh sẽ không quan tâm.

Có thể nói, cán bộ huyện Lê ai vào ủy viên thường vụ, ai không vào, Lưu Văn Thanh đều là thái độ không sao cả. Vì vậy, thấy lại sắp tranh chấp, Lưu Văn Thanh liền đứng lên, chậm rãi nói:

- Không nhất thiết phải tranh luận, mấy đồng chí đó đều rất tốt. Tôi thấy, vẫn là giơ tay biểu quyết đi, đồng ý đồng chí Nhiếp Chấn Bang là ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lê, mời giơ tay.

Lời vừa nói xong, bên này Đinh Ái Quốc liền dẫn đầu giơ tay lên, tiếp đó Trình Tân Hoa cũng giơ tay lên, tay của Lưu Văn Thanh cũng giơ lên. Lúc này, Triệu Vệ Hồng có chút do dự, lại không giơ tay. Lúc này Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố, Phó Bí thư Thảnh ủy đều giơ tay. Những ủy viên thường vụ khác cũng hiểu rất rõ, việc tăng thêm Nhiếp Chấn Bang đã là chuyện ván đóng thuyền rồi. Chút nhân tình này vẫn là sẽ làm.

Nhiếp Chấn Bang với mười phiếu tán thành, một phiếu phản đối, chính thức trở thành ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lê. Tiếp đó, Lưu Văn Thanh lại nói:

- Đồng ý đồng chí Mạc Minh Vũ làm ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lê, mời giơ tay.

Lúc này Triệu Vệ Hồng đương nhiên dẫn đầu giơ tay, làm lãnh đạo, nếu chút biểu hiện này cũng không có thì sau này sẽ không có ai theo ông ta. Chút giác ngộ này Triệu Vệ Hồng vẫn là có.

Cùng lúc đó, Trưởng ban Tuyên truyền Lưu Tố Phương có quan hệ tương đối tốt với Triệu Vệ Hồng cũng giơ tay. Phương Cố Sơn lúc này đương nhiên là đi theo bước chân của Lưu Văn Thanh. Quan hệ của Phương Cố Sơn và Trình Tân Hoa ở bề ngoài vẫn là như gần như xa. Trong tình huống này, hơn nữa tình trạng của Nhiếp Chấn Bang, Phương Cố Sơn rất rõ, nếu Nhiếp Chấn Bang đã lên rồi thì lúc này Phương Cố Sơn đương nhiên không nhất định phải đắc tội với Triệu Vệ Hồng và Lưu Văn Thanh.

Chọn Mạc Minh Vũ, đây rõ ràng là người của Triệu Vệ Hồng. Đinh Ái Quốc, Trình Tân Hoa và Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Thiếp Mộc Ba Nhân cũng không giơ tay. Cộng thêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Lý Dũng và Chủ tịch Ủy ban mặt trận tổ quốc Ngọc Trân cũng bỏ phiếu phản đối, trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt của Triệu Vệ Hồng liền thay đổi có chút xấu hổ.

Mạc Minh Vũ bên này chỉ được năm phiếu, đến một nửa cũng không có. Trên thực tế, Mạc Minh Vũ xấu là xấu ở trên người ông chú Mạc Chí Hải của gã. Nếu như thăng một chức Phó Cục gì đó thì vận động thích đáng là không vấn đề. Nhưng việc vào ủy viên thường vụ thì lại không giống. Thảnh ủy không ít người đương nhiên là không muốn nhìn thấy hai chú cháu Mạc Chí Hải đều là ủy viên thường vụ, bỏ phiếu chống tự nhiên cũng là chuyện đương nhiên.

Cuối cùng, khi nói đến Hoàng Thư Dũng, Triệu Vệ Hồng đương nhiên là trực tiếp bỏ phiếu chống rồi, cộng thêm Lưu Tố Phương, mới chỉ hai phiếu phản đối. Lúc này, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Lý Dũng sau khi trầm tư một lát, lấy chất giọng khàn khàn độc đáo của ông ta chậm rãi nói:

- Đồng chí Hoàng Thư Dũng tôi rất hiểu. Trước kia khi công tác ở Ủy ban kỷ luật huyện Lê rất tốt, là một cán bộ khó có được. Tôi đồng ý để Hoàng Thư Dũng đảm nhiệm ủy viên thường vụ huyện Lê.

Lúc này kết quả đã có, Hoàng Thư Dũng bên này ngoài Triệu Vệ Hồng, Lưu Tố Phương và Chủ nhiệm Ủy ban chính trị và pháp luật Lý Dũng ba người phản đối ra, Tư lệnh quân khu Từ Tương bỏ phiếu trống , tổng cộng bảy phiếu ủng hộ, hơn Mạc Minh Vũ hai phiếu, hơn nữa, coi như là đại đa số đồng ý.

Tất cả đã xác định, Lưu Văn Thanh lúc này cũng đứng lên nói:

- Được rồi, đã xác định rồi, vậy Cố Sơn, Ban tổ chức chính thức phát công văn đi. Tan họp.

Nghị quyết của Thành ủy thành phố Bá Châu còn chưa chính thức gửi công văn đi xuống, tin tức sớm đã truyền đến huyện Lê rồi. Lúc này, trong nhà khách Huyện ủy huyện Lê

Tiền Tiến nhận điện thoại, cúp máy xong, trên mặt mang vẻ tươi cười nói:

- Tam ca, chúc mừng, vừa nhận được tin, hội nghị thường vụ Thành ủy Bá Châu vừa kết thúc, anh được chọn là ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lê.

Đối với chuyện mình được chọn, Nhiếp Chấn Bang lại không có phản ứng quá lớn. Chuyện này về cơ bản đã rõ ràng rồi. Đến chỗ Trình Tân Hoa, Nhiếp Chấn Bang liền biết mình được chọn là chắc chắn rồi, chỉ cần Triệu Vệ Hồng cũng đồng ý chọn, vậy thì vị trí của mình là chạy không thoát được. Trừ phi, lúc bắt đầu, Thành ủy thành phố Bá Châu phủ quyết đề nghị này của huyện Lê, bây giờ xem ra quả nhiên như vậy. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng cười nói:

- Những chuyện đó không cần nói. Côn tử, Mê Tiền, chúng ta thảo luận chuyện công ty nông nghiệp trước đi. Ý của tôi là, nhân lúc bây giờ còn một khoảng thời gian nữa là Tết, chúng ta làm kết cấu của công ty trước, đăng ký công ty xong đi, tài chính cần thiết thì cũng chuẩn bị sẵn luôn, chuyên gia cần có cũng đều đi thuê mướn cho xong luôn đi. Đến cuối năm, chúng ta chọn một ngày, trước tiên làm nghi thức đặt móng, đợi đến đầu xuân năm sau, đất bị hóa băng cũng tan rồi thì xây dựng trụ sở của công ty.

Nói đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng đùa:

- Đây là chính thức làm thực nghiệp, không phải là làm trò chơi tay không bắt giặc gì đó đâu, hai tiểu tử cậu đừng có nghĩ chuyện nổ súng rồi bỏ chạy.

Nghe thấy Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, Tiền Tiến dù sao cũng không quen thuộc, vừa rồi cũng mới làm quen với Nhiếp Chấn Bang, lại không tiện nói gì. Bên cạnh, Lưu Côn cười nói:

- Tam ca, anh yên tâm đi, từ nay về sau tôi cắm rễ luôn ở Tây Bắc rồi.

Một nghi thức đặt móng, cộng thêm số tiền đầu tư trong giai đoạn đầu, xây dựng trụ sở công ty, bên cạnh xây dựng nhà xưởng để gia công sâu và nhà kho, sắp xếp chuyên gia nghề chăn nuôi nông nghiệp, tổng cộng cũng sẽ không có cần quá nhiều vốn, nhiều nhất hai mươi triệu cũng coi như đủ rồi. Điều này đối với Lưu Côn đã từng theo Nhiếp Chấn Bang sang Liên Xô lăn lộn thời gian dài như vậy mà nói, hai mươi triệu chẳng qua là cọng lông trên người Lưu Côn mà thôi.

Tốc độ của Lưu Côn và Tiền Tiến rất nhanh, ngày hôm sau, số tiền hai mươi triệu dự liệu trước đã đến tài khoản trong Ngân hàng Nông nghiệp ở huyện Lê. Cùng với đó, có sự giúp đỡ của Nhiếp Chấn Bang, các bộ ban như địa chính, công thương, thuế vụ đương nhiên là đi dễ dàng.

Chỉ mất thời gian không đến ba ngày, Công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển nghề chăn nuôi nông nghiệp Mẫn Nông Tây Bắc chính thức thành lập ở huyện Lê, nơi đăng ký là huyện Lê. Cùng với đó, tài khoản riêng của công ty cũng lập xong. Ngoài ra, kết hợp với bên ngoại ô huyện Lê, Phòng địa chính huyện Lê đặc biệt quy hoạch một miếng đất một trăm mẫu cho Công ty Mẫn Nông, theo giá cả đất đai của huyện Lê hiện nay, một trăm mẫu cũng chỉ mất của Lưu Côn hai triệu mà thôi.

Mấy ngày này, Lưu Côn và Tiền Tiến đều bận rộn, nghi lễ chúc mừng long trọng cũng được trù bị, sau khi cơ cấu của công ty được dựng lên xong, Lưu Côn cũng bắt đầu điên cuồng mà đi đào nhân công từ các trường đại học nông nghiệp trong toàn quốc. Đồng thời, Lưu Côn còn ủy thác Dương An Na tìm các bạn học ở Châu Úc giúp lưu ý các loại cây cỏ có chất lượng tốt. Toàn bộ huyện Lê trong thời gian ngắn vì sự xuất hiện của công ty Mẫn Nông mà biến thành đi học rồi.

Trong phòng hội nghị lớn Ủy ban nhân dân huyện Lê.

Lúc này đã chín rưỡi tối.

Tuy nhiên, đèn vẫn sáng trưng, hệ thống sưởi ấm làm việc liên tục khiến trong phòng có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Lúc này, Ngô Chí Hải ngồi ở một bên, vị trí chủ tọa lại là Nhiếp Chấn Bang. Hiện tại, với vai trò là tổ trưởng tổ lãnh đạo công tác phát triển kinh tế huyện Lê, Nhiếp Chấn Bang liền việc nhân đức không nhường tay ai, đảm nhiệm luôn vai chính, Ngô Chí Hùng cũng cam tâm tình nguyện vui vẻ làm lá cây làm nền.

Tốc độ nhanh như vậy, dự án vô cùng quan trọng đầu tiên liền bắt đầu rồi, đây là điều mà Ngô Chí Hùng không ngờ được.

Đối diện với Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn, Tiền Tiến và mấy giám đốc chuyên ngành mà công ty Mẫn Nông mới tuyển dụng đều ngồi với nhau.

Thấy điều kiện Nhiếp Chấn Bang đưa ra, khóe miệng của Lưu Côn co giật một chút, trong lòng sớm đã có chuẩn bị rồi. Tuy nhiên, lúc này Lưu Côn vẫn là kinh hãi đối với việc ra tay tàn độc của Tam ca.

Bãi cỏ mười bảy triệu mẫu, ngoài việc đi phân phối cho nhân dân huyện Lê ra, cả huyện Lê còn có bảy triệu mẫu. Ủy ban nhân dân huyện Lê sẽ giao miễn phí bãi cỏ này cho công ty Mẫn Nông sử dụng bằng hình thức nhập cổ phần, theo đó, Ủy ban nhân dân huyện Lê chiếm 50% cổ phần trong công ty Mẫn Nông. Còn về nông dân chăn nuôi của huyện Lê, Ủy ban nhân dân huyện phụ trách giúp đỡ đàm phán, giá cả và điều kiện cụ thể vẫn là do công ty tự mình làm chủ.

Giá này thực sự là quá ác, hơn nữa, còn là dưới tất cả công tác giai đoạn trước, khóe miệng của Lưu Côn co giật một chút. Nói lý ra, trước mặt Nhiếp Chấn Bang thì có thể đùa giỡn vô lại một chút, nhưng trong trường hợp này, Lưu Côn vẫn là rất đứng đắn.

Nhỏ giọng trao đổi với Tiền Tiến ở bên cạnh một chút, Lưu Côn ngẩng đầu nói:

- Chủ tịch Ngô, Chủ tịch Nhiếp, về phương án mà quý huyện đưa ra, trên nguyên tắc thì chúng tôi đồng ý, chỉ là, về tỷ lệ cổ phần, ý của chúng tôi là, nhiều nhất ba mươi phần trăm.

Lời của Lưu Côn vừa dứt, Nhiếp Chấn Bang liền mỉm cười vỗ bàn nói:

- Được, quyết định theo tỷ lệ này đi.

Vừa nghe thấy lời nói này của Nhiếp Chấn Bang, Lưu Côn liền biết mình vẫn là bị Nhiếp Chấn Bang tính kế

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi