TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

- Mày dám đánh tao?

Chu Thần còn đang ngẩn người lập tức đã tỉnh lại mà vọt lên. Chu Thần chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ. Đi tới chỗ nào mà gã không được nâng như nâng trứng, nịnh bợ bơm bít. Chính điều này cũng đã tạo thành tính cách tự cao tự đại của gã. Trước đây Chu Thần con người này cũng rất thông minh, bản thân gã còn chưa bao giờ dám động đến con em gia tộc quyền thế lớn hơn so với gia tộc gã. Lần này Chu Thần thật không ngờ đứa con riêng kia lại dám lớn mật như thế.

Theo như suy nghĩ của Chu Thần, một người chưa từng gặp qua tầng lớp phía trên, trong suy nghĩ của loại người này, có khi một Chủ tịch Huyện cũng đủ đáng sợ rồi, cho dù hiện tại cũng có thể coi là con em nhà cách mạng, nhưng muốn thích ứng cũng cần có thời gian. Chu Thần chính là muốn mượn cơ hội này, dựa vào việc nhục nhã Nhiếp Chấn Bang để tạo uy danh cho gã ở trong hội. Thanh danh, thanh danh, cái này cũng không phải tự nhiên từ trên trời rơi xuống, mà phải tự mình đi tranh giành mới có được, nói cách khác, là phải giẫm đạp lên người khác, chèn ép người khác mới lấy được.

Lần trước giao chiến, Chu Thần cho rằng người ra tay không phải là mình nên Nhiếp Chấn Bang mới dám làm càn như vậy, cho nên lần này Chu Thần quyết định đích thân ra tay. Gã cho rằng, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không dám động thủ. Một đứa con riêng đến gia tộc cũng không thèm thừa nhận, làm sao dám động đến mình.

Đáng tiếc là, kiếp trước Chu Thần có thể thành công, nhưng kiếp này gã lại tính sai rồi, Nhiếp Chấn Bang cũng không còn là cái kẻ tàn tật bỏ đi hay một tên con cháu của một gia tộc suy bại như ở kiếp trước nữa.

Chu Thần đánh lộn cũng có chút bản lĩnh con nhà binh, nếu đổi thủ chỉ là người bình thường thì chưa chắc đã thắng được Chu Thần, nhưng thân thủ của Nhiếp Chấn Bang – một thân Hình Ý Quyền tuy rằng còn chưa đạt đến trình độ kình lực của nội gia, nhưng cũng không phải cái loại trình độ như của Chu Thần có thể so sánh được.

Hình Ý Quyền coi trọng chính là tấn công thẳng thắn, dứt khoát, giao đấu trực diện, là loại quyền pháp vô cùng hung hãn mãnh liệt. Một đòn tay chém ngang, Nhiếp Chấn Bang đã phá được thế tấn công của Chu Thần, ngay sau đó, một thế hổ hình đơn giản giáng thẳng vào ngực Chu Thần lập tức đã đánh văng Chu Thần ra xa, ngồi co quắp tê liệt dưới đất.

- Này, các cậu là ai, đây là chỗ để các cậu đánh nhau sao? Đây là khách sạn Thủ Đô, rất nhiều khách nước ngoài ra vào, mau rời khỏi đây.

Bảo vệ bên cạnh nghe thấy có lộn xộn liền chạy đến can ngăn.

Thời khắc này, Dương An Bang vẻ mặt ý vị sâu xa ngắm nhìn thân hình cao ngất của Nhiếp Chấn Bang, lạnh nhạt nói với bảo vệ:

- Đây không phải việc của các người. Không phải chỉ là khách nước ngoài thôi sao? Thế nào mà trên lãnh thổ đất nước chúng ta còn phải hầu hạ bọn họ như dưới triều nhà Thanh? Nếu không muốn rước họa vào thân thì biết điều mà đứng gọn một bên, chuyện này không phải chuyện các người có thể quản được, cho dù là Lưu Kiện cũng không quản được.

Bảo vệ biết điều liền ngậm miệng lại, Lưu Kiện là ai y còn không rõ sao, chính là Giám đốc điều hành khách sạn Thủ Đô, trong thành Tứ Cửu này cũng có thể coi là một nhân vật lớn. Vậy mà người này khẩu khí lại lớn như vậy, thân phận liền bộc lộ rõ ràng là không tầm thường rồi.

Nhiếp Chấn Bang đến nhìn cũng không thèm nhìn Chu Thần, lại nhìn sang tên tay chân vừa mắng người bên cạnh, nói:

- Vừa rồi là mày mắng chửi à. Cho mày một cơ hội, tự vả miệng mình, vả tới khi chảy máu mới thôi. Nếu không mày cứ chuẩn bị tinh thần gọi người nhà đến nhặt xác đi.

Tên tay chân lúc này nhũn như con chi chi. Vốn dĩ chỉ muốn biểu hiện một chút trung thành trước mặt Chu Thần, nhưng lại không nghĩ tới sẽ đem đến cho mình phiền toái lớn như thế. Người có thể không hề kiêng kị mà đánh Chu Thần, lai lịch chỉ sợ không tầm thường. Hai vị bên cạnh kia, thần thái ung dung thoải mái, cũng không phải nhân vật bình thường. Chỉ là ông già nhà mình – chức vụ Giám đốc sở nhỏ bé, muốn thăng lên chức Thứ trưởng còn phải dựa cả vào Chu gia. Tên tay chân này cũng coi như là thức thời, lập tức quỳ trên đất, tự tay bạt tai mình.

Nhiếp Gia Dân nhìn bộ dạng Chu Thần, cũng cười khẽ, nói:

- Chu tiểu xà, trận hôm nay nếu mày muốn tiếp tục thì cứ đến tìm, tao lúc nào cũng sẵn sàng tiếp đón.

- Dương nhị ca, đi thôi. Hôm nay mời anh ăn cơm, kết cục lại khiến anh chê cười rồi. Đừng để bọn rác rưởi này làm mất hứng. Nhị ca, mời!

Nhiếp Chấn Bang quay đầu cười nói với Dương An Bang.

Tĩnh như đồng nam, động như thỏ chạy, từ tức giận mắng mỏ chuyển sang cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, thần sắc biến ảo tự nhiên như thế, Nhiếp Chấn Bang giờ phút này trong lòng Dương An Bang, địa vị đã cao hơn một bậc. Dương An Bang lập tức cũng ha hả cười nói:

- Chấn Bang, cậu khách khí quá rồi. Chúng ta sau này đều là người một nhà, ai trước ai sau cũng như nhau cả!

- Vây cá vàng, Canh tổ yến, Thịt kho tàu Đàm gia, Tôm to La Hán, những món đặc sắc này, mang lên mỗi người một phần. Những món khác Dương nhị ca, nhị tỷ, Gia Dân, mọi người muốn ăn món nào, tùy ý gọi nhé!

Trong phòng, Nhiếp Chấn Bang tùy tiện gọi ra bốn món nổi tiếng nhất của nhà hàng Đàm gia, sau đó đưa menu cho mọi người tự ý gọi.

Trong tòa nhà bảy tầng của nhà hàng Thủ Đô, phòng Đàm gia, phục vụ xa hoa, trang hoàng xa hoa, cửa sổ bán nguyệt phối với nội thất được bài trí tao nhã mà tráng lệ. Đây tuyệt đối là một nơi để khoe khoang, đương nhiên cũng trở thành nơi mà những người trong hội thích đến nhất. Chỉ cần là muốn ăn món ăn Trung thì nơi này tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.

Tiếu Nhã Lệ nhìn lướt qua một cái, lập tức gọi:

- Mang thêm một Thịt hươu xiên, Trứng tôm xào măng, Thịt ốc biển băm và Cá quế tẩm dầu. Món tráng miệng sau khi ăn thì … một chút chè hạch đào là được rồi. Dương lão nhị, uống rượu gì thì cậu làm chủ đi, dù sao tôi cũng không uống rượu.

Nhiếp Chấn Bang cười trộm, hai người này tính tình chẳng khác gì nhau, thật là có chút cảm giác kẻ cắp gặp bà già, nếu thực sự có thể thành đôi, đối với Tiếu gia mà nói, đây chắc chắn là một việc vô cùng tốt đẹp, tuy nhiên Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không đi làm cái chuyện mai mối ấy, tất cả đều trông chờ vào duyên phận của bọn họ mà phát triển.

Dương An Bang trong lòng rất buồn bực, làm sao lại gặp phải Tiếu Nhã Lệ, dứt khoát không thèm nhìn menu, lạnh nhạt nói:

- Ăn hải sản uống rượu trắng hoặc rượu nho trắng là ngon nhất, nếu đã như vậy thì đem rượu Mao Đài lên đi, quốc tửu mà, tôi chính là thích mùi hương giống như nước tương của loại này.

Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên đủ, Nhiếp Chấn Bang cùng Nhiếp Gia Dân, Dương An Bang sau khi uống hết một lượt, Nhiếp Chấn Bang lập tức buông chén xuống, nói với người phục vụ luôn đứng sẵn sàng ở bên cạnh:

- Cô này, phiền cô một chút. Chúng tôi có chuyện cần nói, cô ra ngoài trước đi.

Dương An Bang lại cười ha ha:

- Chấn Bang, thần bí như vậy, không phải là chơi cái trò gì mà người khác không nhìn được đấy chứ?

Nhiếp Gia Dân cũng có chút nghi hoặc:

- Lão Tam, chú hôm nay ba hoa khoác lác vài câu, ca ca anh đây liền lấy trộm hết tiền mẹ anh cất giấu bao lâu nay mang đến, nếu chú không nói rõ căn nguyên, anh trở về mông nở đầy hoa, tiểu tử chú cũng chạy không thoát đâu.

Một câu nói liền khiến Nhiếp Chấn Bang có cảm giác sụp đổ, cha nội này thật là … cái gì cũng nói ra, lập tức cười xấu hổ, nói:

- A ha ha…, cái kia…không phải là mới tới sao? Kinh tế có chút khó khăn, của Gia Dân cũng là của tôi. Mọi người đừng khách khí.

Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang liền nghiêm mặt nói:

- Nhị ca, đừng lạc đề. Hôm nay tìm anh muốn cùng anh góp vốn đầu tư mở công ty, có hứng thú không?

Những lời này khiến cho Dương An Bang sửng sốt. Tam tiểu tử nhà Nhiếp gia này đúng là con nhà thế gia trời sinh, vừa mới chân ướt chân giáo trở về vị trí của mình đã có thể như cá gặp nước, một chút lạ lẫm cũng không có. Loại khả năng thích ứng này, chính mình cũng không làm được. Mà theo như quan sát thì Nhiếp lão nhị hôm nay cũng thật là ngoan ngoãn dễ bảo.

Tiếu Nhã Lệ cũng vô cùng kinh hãi. Ông ngoại nổi tiếng nghiêm khắc. Nhiếp Chấn Bang không nói làm gì. Đến Nhiếp Gia Dân cũng dám trộm tiền của mẹ. Đứa em này của mình, thật không đơn giản. Cô nghi hoặc hỏi:

- Chấn Bang, em không đi học nữa sao? Mợ không nói gì à? Cậu hai đồng ý rồi sao?

Nhiếp Chấn Bang gật đầu:

- Không sai, đã đồng ý rồi. Chuyện của em, ông ấy sẽ không can thiệp. Hiện tại là như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.

Những lời này khiến Dương An Bang có chút chấn động. Đều là cùng một loại người, những chuyện trong nhà không khác nhau là mấy, đừng nói là phận con cháu như mình, đến bậc cha chú trong nhà mỗi khi làm việc gì, ít nhiều cũng phải xin chỉ thị của ông nội một chút, bởi vì mỗi người trong nhà đi ra ngoài đều là đại diện cho gia tộc, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì gây ảnh hưởng không thể cứu vãn cho gia tộc, vậy thì thảm rồi. Nhiếp gia tuy rằng còn chưa chính thức thừa nhận Nhiếp Chấn Bang, nhưng đã có thể sống trong nhà Nhiếp gia, đi ra ngoài cũng là đại diện của Nhiếp gia. Nhiếp Chấn Bang nếu không có sự đồng ý của trưởng bối, tuyệt đối không dám làm như vậy.

Nhưng Dương An Bang nào biết được rằng, Nhiếp Chấn Bang là người được tái sinh, căn bản chính là trời không sợ đất không sợ. Người duy nhất biết rõ tình hình là Nhiếp Gia Dân, lúc này tự nhiên sẽ không nói gì.

Dương An Bang lập tức cũng cười đáp:

- Đương nhiên là có hứng thú. Quan hệ giữa chúng ta, có cái gì mà không thể hợp tác. Chú nói đi, làm chuyện gì. Nhị ca anh dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười một chút, sau đó liền đáp:

- Cụ thể làm chuyện gì, tôi tạm thời chưa nói. Tuy nhiên anh yên tâm, tuyệt đối không phải là chuyện phạm pháp. Anh em thân thiết, tính toán rõ ràng. Chúng ta trước hết phân chia cổ phần, sau đó mới bàn đến phương án cụ thể.

- Hả? Công ty cổ phần? Đây đúng là một việc kì lạ hi hữu. Nhưng hiện tại đất nước chúng ta đến luật doanh nghiệp còn chưa có, dựa vào điều luật nào để xác định phân chia cổ phần bây giờ?

Dương An Bang rất hứng thú nhìn Nhiếp Chấn Bang, thật muốn biết người có khả năng trở thành em rể của mình này sẽ có biện pháp gì?

Luật doanh nghiệp phải đến năm 93 mới xuất hiện. Trước mắt trong nước chỉ cho phép hộ cá thể tồn tại. Đăng kí hộ cá thể ở cục Công thương. Thậm chí đại đa số đều là trực thuộc xí nghiệp tập thể, tồn tại dưới dạng đơn vị cấp hai.

Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, Dương An Bang có thể nói ra những điều đó đã nói lên tiểu tử này ngay hiện tại đã bắt đầu chú ý đến phương diện này rồi. Dương gia lão nhị, ở thời điểm hai mươi mấy năm về sau, đưa xí nghiệp tư nhân của anh ta trở thành một trong 500 công ty lớn nhất thế giới, đây cũng không phải ngẫu nhiên, mà là do người này có tài kinh thương thiên phú, cộng thêm bối cảnh gia đình vững chắc, tự nhiên sẽ thuật buồm xuôi gió thôi.

- Đăng kí công ty, đặt ở Hồng Công đi. Đừng nói anh không có cách. Dương nhị ca anh nếu ngay cả chút năng lực này cũng không có, vậy coi như tôi chưa nói gì cả. Ngoài ran, về việc xác định cổ phần, thời kỳ đầu chúng ta cần khoảng bảy mươi ngàn tiền vốn, chỗ này tất cả đều do anh bỏ ra, anh sẽ nắm 50% cổ phần. Chị Hai tôi bỏ ra hai mươi ngàn nữa, nắm 15% cổ phần. Gia Dân góp mười ngàn, nắm 10% cổ phần. Tôi thì, không góp tiền, chỉ góp cái đầu của tôi, nắm 20% cổ phần. Anh có ý kiến gì không?

Nhiếp Chấn Bang vừa cười vừa đưa ra phương án phân chia cổ phần và hình thức đăng ký.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi