TRÙNG SINH THẾ GIA TỬ

Chuyện thế nào, Nhiếp Chấn Bang không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, từ giọng điệu của Phương Cố Sơn thì chắc không phải là chuyện gì xấu. Nhưng, trong tình huống như hiện nay, cũng không trách Nhiếp Chấn Bang không nghĩ nhiều. Bên này, Chu thần nghênh ngang đi xuống dưới này, hết gặp mặt cán bộ huyện Lê, lại là quét mặt mũi của chính mình ngay trước bao người, rồi lại tâng bốc Trương Sở Bân. Một loạt những chiêu trò liên tiếp như vậy, tuy giờ chưa đến mức chính mình không còn nắm chặt được huyện Lê trong lòng bàn tay. Nhưng về sau, huyện Lê chắc chắn là sẽ không thể yên bình như bây giờ được.

Đây chính là sự chênh lệch giữa thân phận địa vị. Mặc dù Chu Tiểu Xà chẳng qua chỉ là cấp Phó giám đốc sở không đáng quan tâm. Nhưng, có không ít người vẫn muốn nuôi nấng cái hy vọng này đấy.

Lại nói tiếp, cũng là chính vì bản thân mình. Bá Châu có một ví dụ tốt là chính mình như vậy, cũng là cán bộ nhảy dù giữa chừng. Đầu tiên, cũng chỉ là một Phó chủ tịch huyện đứng ở gần cuối, ngay sau đó liền vào ủy viên thường vụ. Kế tiếp, sau mấy hành động của mình, khiến bí thư xui xẻo, còn chính mình lên chức Chủ tịch huyện. Một loạt những thủ đoạn này, khó nói là sẽ không phát sinh trên người Chu Thần. Ngay trước mắt lúc này, những người đi theo mình đều ra mặt hết cả rôi, đám người Triệu Côn Luân giờ lại ôm lấy kỳ vọng cao vào Chu Thần như vậy cũng là bình thường.

Nhưng, khuôn mặt Nhiếp Chấn Bang lúc này chợt thay đổi. Không sợ mi không hòa hợp, nhưng nếu thật sự là làm rối loạn chỉnh thể phát triển của huyện Lê thì, nói không chừng, chính mình cũng chỉ đành sử dụng thủ đoạn phi thường rồi.

- Trưởng ban Phương, có chuyện tốt gì vậy? Ngài lão không thể để lộ một chút được sao? Tôi đang thấy rất tò mò đấy.

Nhiếp Chấn Bang bình tĩnh một chút rồi cười nói.

Cùng lãnh đạo nói chuyện, cần chú ý một chút về cách thức nói. Đôi khi, cần biểu hiện thái độ tôn kính, đôi khi, phải thật cẩn thận, đôi khi, cũng là phải vui đùa một chút, khiến lãnh đạo có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, quen thuộc.

Nhiếp Chấn Bang nắm giữ cái này rất chắc chắn. Lúc này cũng không có liên quan tới vấn đề gì nghiêm trọng. Nhưng ngếu thật sự là đề tài nghiêm túc, ví dụ như nói chuyện của tổ chức, hoặc là liên quan đến vấn đề nhân sự và vấn đề vi phạm kỷ luật, Nhiếp Chấn Bang tất nhiên sẽ không nói như vậy. Hơn nữa, quan trọng hơn là, tâm trạng của Phương Cố Sơn lúc này khá tốt. Nhiếp Chấn Bang nói như vậy, chính là đã nắm bắt được tâm tư này.

Phương Cố Sơn nghe xong, cũng cười mắng:

- Thằng nhóc này, chuyện gì chứ, phải giữ bí mật. Tóm lại, đối với cậu mà nói, không phải chuyện xấu. Nhưng, cũng không tính là chuyện tốt. Phải xem cậu suy nghĩ thế nào nữa. Ngày mai đến phòng làm việc của tôi rồi nói sau.

Không phải chuyện xấu, nhưng cũng không được tốt lắm? Những lời này, càng làm cho Nhiếp Chấn Bang có chút hồ đồ. Không tốt không xấu, nói cách khác, cần chính mình thay đổi lại góc độ suy nghĩ và phán đoán. Như vậy thì càng khó đoán. Nhiếp Chấn Bang lắc lắc đầu, sau đó lập tức liền ấn điện thoại nói với Dịch Quân đang ở bên ngoài:

- Tiểu Dịch, cậu sắp xếp một chút. Bảy giờ sáng ngày mai cho xe đến chờ tôi dưới lầu. Đi Thành ủy.

Trụ sở làm việc Thành ủy

Trong phòng làm việc của Phương Cố Sơn. Hiện giờ toàn bộ các văn phòng của cán bộ các cấp của thành phố Bá Châu coi như là khá cũ nát rồi. Cũng giống tình hình ở huyện Lê, trụ sở làm việc mới của thành phố Bá Châu đang được khởi công xây lại. Trên cơ bản, lúc này, không có lãnh đạo nào muốn đi sửa chữa, trang hoàng lại quá nhiều. Trước con mắt nhìn của toàn bộ thành phố, một trụ sở làm việc sắp bị vứt bỏ lại đi trang hoàng một cách xa hoa lại, đây không phải là điển hình của sự lãng phí sao? Tất nhiên, không ai lại muốn gắn lên trên đầu mình cái danh lãng phí ngu ngốc đó.

Văn phòng Ban Tổ chức Thành ủy ở lầu ba tòa nhà Thành ủy. Khi Nhiếp Chấn Bang tới nơi này thì cũng mới vừa vặn vào giờ làm được một tiếng.

Khi đi vào văn phòng của của Phương Cố Sơn, thư ký của ông ta cũng lập tức chạy ra đón. Nhiếp Chấn Bang là ai, tất cả thư ký của cái thành phố này đều rõ ràng. Đây chính là nhân vật tài giỏi trong mắt lãnh đạo Thành ủy. Tốc độ phát triển kinh tế của huyện Lê đã nổi danh ở toàn bộ khu tự trị rồi. Lãnh đạo Thành ủy lại toàn lực ủng hộ. Người này tuyệt đối không thể đắc tội được.

Dưới sự hướng dẫn của người thư ký, Nhiếp Chấn Bang vừa đi vào văn phòng của Phương Cố Sơn thì Phương Cố Sơn đã mỉm cười nhiệt tình đón tiếp:

- Chấn Bang đến đây, ngồi đi.

Sau khi thư ký rót một chén trà cho Nhiếp Chấn Bang rồi ra ngoài, Phương Cố Sơn lúc này mới nói:

- Nhìn dáng vẻ của cậu kìa, đêm qua chỉ sợ là ngủ không được ngon giấc đi?

Một câu nói này, khiến Nhiếp Chấn Bang cũng hơi ngượng ngùng. Sau khi thực sự đi vào con đường chính trị này rồi, Nhiếp Chấn Bang mới biết được, thứ mình phải học còn nhiều lắm. Giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng đã lĩnh hội được hàm nghĩa ẩn sâu trong câu nói của ông. Hiện giờ chính mình chỉ mới đang trong giai đoạn đặt nền móng. Chiến tích là một chuyện, quan trọng hơn là, phải rèn luyện cho mình kinh nghiệm đấu tranh trong giới chính trị.

Nếu chờ đến khi Nhiếp Chấn Bang có chức vị cao, chân chính tiến vào chính trị, đến lúc đó, chỉ một lựa chọn sai lầm thì cũng là vạn kiếp bất phục. Nhiếp gia không thể mạo hiểm. Đây cũng là nguyên nhân mà ông cụ không quan tâm, không hỏi han khi hắn xuống dưới đây.

Rút từ túi quần ra một hộp thuốc “gấu trúc” màu vàng, Nhiếp Chấn Bang đưa một cây lên mới, cười nói:

- Trưởng ban, ngài đừng đùa nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi thật sự là có cảm giác sống một ngày.bằng một năm rồi.

Phương Cố Sơn nhận lấy điếu thuốc, bề ngoài không có biến hóa gì, nhưng, trong đáy lòng lại là có chút ngạc nhiên thán phục. Chiếc túi này của Nhiếp Chấn Bang thật sự là giống như cái túi bách bảo (ý chỉ như một cái túi thần kỳ, chứa đủ mọi thứ). Cái loại thuốc lá đặc cung “Gấu mèo” này, đúng là cung cấp không ngừng. Đương nhiên, hiện giờ, thành phố Bá Châu chỉ sợ lại thêm một người như vậy rồi.

Hiện giờ, liên can lãnh đạo của thành phố Bá Châu đúng là vừa đau mà cũng là vừa sung sướng. có một người như vậy, thành phố Bá Châu chắc chắn là sẽ có không ít sự chú ý, không chỉ ở trên khu tự trị, mà thậm chí là trung ương cũng sẽ chú ý không phải ít. Nhưng như vậy đồng thời, bất kể là ai cũng sẽ có cái cảm giác run rẩy lo sợ. Bị lãnh đạo ở bên trên chú ý cũng không phải là cảm giác dễ chịu gì.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Phương Cố Sơn vừa cầm điếu thuốc, hút một hơi, lập tức nói:

- Chấn bang, lần này tìm cậu tới đây, chủ yếu là do trường Đảng bên này của khu tự trị có phát tới một thông báo. Lần này, trong đợt tập huấn bồi dưỡng cán bộ trung, thanh niên mới ở trường Đảng của khu tự trị, cậu cũng trúng tuyển.

Vừa nghe được câu này, Nhiếp Chấn Bang liền kinh hãi. Tin tức này, đúng là quá bất ngờ. Ông cụ, thậm chí là anh cả cũng không báo cho mình bất cứ một tin gì cả. Nhưng, chuyện vào trường Đảng học lớn như vậy, Nhiếp Chấn Bang tuyệt đối không tin Lý Dật Phong lại không thông báo cho ông cụ. Mà ông lại không báo cho mình bất cứ tin tức nào, đây là ý gì? Để mặc không quản? Hay là vẫn còn cần tiếp tục ma luyện? Nhiếp Chấn Bang cũng không đi cân nhắc.

Vấn đề hiện giờ là, nếu đúng như Phương Cố Sơn nói thì đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Cán bộ lãnh đạo trong thể chế, muốn thăng chức, tiến vào lớp huấn luyện của trường Đảng, đây là một bước bắt buộc phải trải qua. Nói trắng ra một chút, đây chính là một kinh nghiệm tất yếu trong việc đề bạt cán bộ. Hiện giờ, Nhiếp Chấn Bang tiến vào huấn luyện trường Đảng, có thể xem như một điềm báo trước sẽ được trọng dụng. Nhưng mặt không tốt của nó là, tới Ô thị tham gia huấn luyện, chuyện ở Huyện Lê sẽ phải giao cho người phía dưới quản lý. Mình ở đây thì còn được. Nhưng nếu mình đi, việc chính sách có thể tiếp tục dựa theo yêu cầu mà chấp hành hay không? Chu Thần sẽ giở thủ đoạn gì? Những điều này, đều là khó có thể đoán trước đấy. Nếu không phải Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ bối cảnh của Phương Cố Sơn, giờ phút này, chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện lần này là do Chu Thần sắp xếp, mục đích là muốn mình dời khỏi huyện Lê.

- Tôi biết ngay thằng nhóc cậu là không bỏ được công tác ở huyện Lê. Nhưng, lần này chuyện học tập ở trường Đảng, cậu cũng chớ xem thường rồi, đây là khóa học đầu tiên mà trường Đảng khu tự trị mở cho các thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Đối tượng đều là các Phó giám đốc sở trở lên, các cán bộ trung, thanh niên tuổi tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi. Có thể nói, học lớp này ra, đều sẽ là chủ lực của các thành phố cấp 3. Đối với cậu mà nói, với độ tuổi như hiện này cùng với cái chức vụ cấp Cục trưởng này của cậy, có thể tham gia vào khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, đây là nhờ bí thư Dật Phong đặc biệt dành riêng đấy. Đối với cậu mà nói cũng là một cơ hội tốt. Giúp mở rộng mạng lưới quan hệ. Cậu cần phải suy nghĩ kỹ.

Phương Cố Sơn đem tầm quan trọng của lần học tập lần này nói ra.

Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang còn đang do dự, Phương Cố Sơn cũng mỉm cười. Nhiếp Chấn Bang phản ứng như vậy, hoàn toàn trong dự liệu của Phương Cố Sơn. Nếu đổi lại là chính mình, chỉ sợ Phương Cố Sơn cũng là khó có thể chọn lấy hay bỏ. Huấn luyện ở Trường Đảng, là lợi thế không tồi trong con đường thăng tiến. Nhưng, có thể lên chức hay không, cũng là một ẩn số, đây cũng không phải là chuyện có bảo đảm gì. Nhưng nếu ở lại huyện Lê mà nói, tuy rằng có thể làm tốt công tác của huyện Lê, cải tạo kinh tế theo đà đi lên, nhưng cũng không thể tránh khỏi sẽ khiến cho cấp trên có suy nghĩ nào đó.

Mà Nhiếp Chấn Bang lại càng suy xét sâu xa hơn. Với quan hệ của Lý Dật Phong và gia đình mình, Lý Dật Phong tuyệt đối không có khả năng hại mình. Sắp xếp cho mình đi trường Đảng học tập, chắc chắn có lý do riêng của ông ta.

Sau một lúc lâu, Phương Cố Sơn cũng lại cười nói:

- Chấn Bang, chuyện này trước không vội. Cậu hãy suy nghĩ kỹ một chút. Trong hai ngày này, hãy cho tôi một câu trả lời chính xác. Lúc này đây, thành phố Bá Châu chúng ta chỉ được một mình cậu, đây cũng là cơ hội khó mà có được. Mặt khác, nếu đến đây, cậu cũng có thể đi tìm Bí thư Lưu, tìm Chủ tịch Đinh báo cáo một chút, nghe ý kiến của hai vị lãnh đạo. Có sự ủng hộ của bọn họ, cậu còn phải lo lắng gì nữa?

Lời nói của Phương Cố Sơn khiến Nhiếp Chấn Bang có cảm giác như được khơi thông vậy, đúng là chỉ hận đến lúc cần dùng mới thấy mình đọc còn quá ít. Hiện tại xem ra, với cái kinh nghiệm cùng ưu thế mà mình vẫn kiêu ngạo đó, đến lúc thật sự áp dụng vào thực tiễn rồi mới thấy, đúng là cái gì cũng không phải đều đúng, những thứ cần bổ sung còn quá nhiều.

Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức gật đầu, có chút cảm kích nói:

- Trưởng ban Phương, ngài cứ làm việc đi, tôi suy xét một chút rồi sẽ báo lại cho ngài sau.

Đi ra khỏi văn phòng của Phương Cố Sơn, Nhiếp Chấn Bang lên thẳng tầng cao nhất. Đứng trước cửa văn phòng của Lưu Văn Thanh, Nhiếp Chấn Bang gõ cửa, vừa đi vào thì thư ký Phùng cũng đã cười đứng lên:

- Chủ tịch Nhiếp, vừa rồi bí thư còn nhắc tới cậu đâu. Thật không ngờ, cậu lại thiêng đến như vậy.

Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười:

- Anh Phùng, bật mí với tôi một chút đi, nhắc tới tôi có chuyện gì sao? Bí thư hôm nay tâm trạng như thế nào?

Thư ký Phùng mỉm cười chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói:

- Mấy ngày nay, tâm trạng của Bí thư cũng không tệ. Đoàn khảo sát lần này, thành phố Bá Châu cũng dẫn đến được vài nhà đầu tư, có mấy huyện khác cũng đều có thu hoạch đáng kể. Bí thư bây giờ đang vui tươi hớn hở đấy, cậu hãy yên tâm.

Nhiếp Chấn Bang đẩy cửa vào, lúc này, Lưu Văn thanh quả thật rất có hứng khởi, đứng ở trước bàn làm việc, múa bút vẩy mực. Ngẩng đầu nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, ông lập tức cười nói:

- Tiểu Nhiếp đến đấy à, ngồi xuống trước đi, đợi tôi một chút. Cái bức chữ này sắp xong rồi.

Nhiếp Chấn Bang cũng cười nhẹ bước đi tới. Trên bàn, bốn chữ “Ninh Tĩnh Trí Viễn” to nằm bay lượn trên mặt giấy. Đợi khi viết xong, Lưu Văn thanh thả cây bút lông sói trong tay ra, liền cười nói: :

- Tiểu Nhiếp, cậu đến là vì chuyện lớp huấn luyện trường Đảng hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi